Vào Trúng Phòng Khám Nam Khoa Của Tình Cũ

Chương 14



Hôm nay Tô Hạnh Xuyên liên tiếp nhận được hai tin nhắn khó hiểu, tin nhắn đầu tiên là do Nghiêm Đào gửi tới.

Nghiêm Đào: [ Từ tổng của Trung Tấn chỉ định cậu phụ trách toàn bộ dự án đầu tư góp vốn, hai giờ chiều sẽ họp để thảo luận hợp đồng chi tiết và các công việc tiếp theo.]

Cái gì? Từ Chính Đông chỉ định anh?

Chưa kịp trả lời thì Từ Chính Đông nhắn tới: [ Năm giờ đến nhà hàng ở phố Trường Đình nhé. ]

Tô Hạnh Xuyên mờ mịt.

Anh đang định tìm Nghiêm Đào thì Chu Cánh đột nhiên xông vào.

Chu Cánh cũng vừa mới biết Từ Chính Đông giao dự án Trung Tấn cho Tô Hạnh Xuyên, tất nhiên là tức giận không thôi, chỉ vào Tô Hạnh Xuyên mắng anh là tiểu nhân nham hiểm lật lọng, đạo đức giả.

Đúng lúc Tạ Lương đi ngang qua, nghe vậy thì xông tới đứng chặn trước người Tô Hạnh Xuyên rồi mỉa mai: “Đạo đức giả? Trưởng phòng Chu đang nói mình đấy à? Nhận xét cũng chuẩn ghê.”

Chu Cánh đập bàn: “Mày!”

Tạ Lương ghét nhất là Chu Cánh, hai người không làm chung bộ phận nên Tạ Lương cũng chẳng nể nang gì hắn, mắng không tiếc lời: “Hạnh Xuyên xin nghỉ ốm nửa tháng, thế là mày thổi gió bên tai Nghiêm tổng nửa tháng để cướp dự án Trung Tấn, kết quả thế nào? Giỏ trúc múc nước công dã tràng, vui không?”

Chu Cánh tức điên lên: “Chuyện này không đến lượt mày xía vào!”

May mà có Nghiêm Đào can ngăn nên hai người mới không đánh nhau, cuối cùng Chu Cánh hậm hực trở về phòng làm việc.

Bỏ lại mình Tô Hạnh Xuyên đau đầu trong văn phòng.

Một khi ký hợp đồng, Từ Chính Đông xem như nửa cấp trên của anh.

Sắp tới anh phải gặp Từ Chính Đông mỗi ngày, khúm núm khom lưng trước mặt tình địch……

Anh không làm được.

Lần đầu tiên anh có cảm giác chùn bước trong công việc, không phải là không dám đối mặt với Từ Chính Đông mà là không biết lấy tư cách gì để đối mặt. Nếu anh và Từ Chính Đông là tình địch hẳn hoi thì cũng thôi, giờ anh tính là gì chứ? Kẻ thứ ba à?

Ngay cả kẻ thứ ba cũng không phải, Lý Huyên chưa từng tỏ thái độ thân thiện với anh, chỉ có anh cố níu kéo chút tình cảm này mà thôi.

Hệt như thằng hề.

Tâm sự nặng trĩu, thân thể cũng khó chịu.

Dạo này anh thực sự quá mệt mỏi, mổ xong chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, cũng không điều trị đến nơi đến chốn, tuy là phẫu thuật xâm lấn tối thiểu nhưng vẫn rất mất sức, anh ngồi thừ trên ghế làm việc hồi lâu.

Những lúc thế này anh rất nhớ Lý Huyên, nhớ những buổi sáng êm đềm ngày xưa ôm Lý Huyên thức dậy.

Anh phân vân cả ngày, cuối cùng vẫn cầm lấy áo khoác rồi lái xe đến nhà hàng ở phố Trường Đình.

Mới đầu Tô Hạnh Xuyên không để ý phố Trường Đình, khi lái xe ngang quán bar đêm đó Lý Huyên uống say mới kịp phản ứng, chẳng lẽ…… chẳng lẽ Từ Chính Đông phát hiện điều gì rồi sao?

Anh cố giữ bình tĩnh hết mức có thể.

Tô Hạnh Xuyên ngồi trong xe sửa sang cổ áo và kiểu tóc, sau đó đóng cửa xe rồi đi tới nhà hàng Từ Chính Đông nói, cổng nhà hàng chẳng có gì nổi bật mà chỉ là một cánh cửa hẹp bằng gỗ giả cổ, vào rồi mới biết bên trong rộng thênh thang, có rất nhiều phòng riêng.

Tô Hạnh Xuyên nói với nhân viên phục vụ: “Tôi tìm Từ tổng của Trung Tấn.”

Nhân viên phục vụ hiểu ngay, tươi cười dẫn Tô Hạnh Xuyên đến phòng số một, “Tô tiên sinh, phòng này ạ.”

Tô Hạnh Xuyên đi vào, gian phòng rộng lớn chỉ có mỗi mình Từ Chính Đông, anh nghe tiếng ngẩng đầu lên, có vẻ như đã đợi từ lâu.

“Tới rồi à.” Từ Chính Đông nói.

Tô Hạnh Xuyên không ngồi mà đứng cạnh bàn ăn, dằn xuống nỗi ghen ghét và khó chịu sâu trong lòng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh rồi chủ động chào: “Đã lâu không gặp, Từ tổng.”

“Đúng là lâu thật,” Từ Chính Đông vẫn ngắm nghía Tô Hạnh Xuyên bằng ánh mắt trịch thượng kia, sau đó nhếch miệng cười hỏi: “Dạo này bận việc gì thế? Bận đến nỗi giao dự án của tôi cho người khác luôn à?”

Vì anh nhắc đến dự án nên Tô Hạnh Xuyên đành phải giải thích.

“Xin lỗi Từ tổng, dạo này sức khỏe tôi không tốt lắm.”

“Sức khỏe không tốt?”

Từ Chính Đông nhướng mày hỏi: “Sức khỏe cậu không tốt, vậy người đêm hôm trước bế Tiểu Huyên ra khỏi quán bar là ai? Không phải cậu sao?”

Tim Tô Hạnh Xuyên bỗng chốc đập loạn.

Linh cảm không sai, Từ Chính Đông phát hiện thật rồi!

Từ Chính Đông nói: “Tiểu Huyên dù gì cũng cao 1m76, bế một người đàn ông trưởng thành mà vẫn bước đi như bay, tôi thật sự nhìn không ra sức khỏe cậu có chỗ nào không tốt nữa.”

Tô Hạnh Xuyên biến sắc.

Từ Chính Đông biết rồi, anh đã xem camera.

Vì vậy mới cố ý hẹn gặp ở phố Trường Đình.

Từ Chính Đông còn thấy gì nữa? Có thấy Lý Huyên nằm trên sofa rúc vào ngực anh không? Hay chỉ thấy anh bế Lý Huyên đi thôi?

Hơi thở Tô Hạnh Xuyên nhất thời hỗn loạn.

Từ Chính Đông cảm thấy phản ứng của anh rất thú vị, nhướng mày nói, “Phải rồi, tôi vẫn chưa nói cho cậu biết nhỉ, tôi và Tiểu Huyên là ——”

Từ Chính Đông còn chưa dứt lời thì Tô Hạnh Xuyên đã cắt ngang: “Tôi biết quan hệ của hai người!”

“Sao cậu biết?” Từ Chính Đông nghi hoặc.

Tô Hạnh Xuyên siết chặt hai tay, trong mắt lộ rõ vẻ oán giận, “Từ tổng, đêm đó tôi tự tới chứ chẳng liên quan gì đến Lý Huyên cả, cậu ấy say rượu, đêm đó không hề xảy ra chuyện gì hết.”

Từ Chính Đông nghĩ thầm: Khá lắm, quả nhiên mình không nhìn lầm người mà.

Tô Hạnh Xuyên dừng lại mấy giây, sau đó quyết tâm nói: “Nhưng tôi thích Lý Huyên, thích nhiều năm lắm rồi!”

“Vậy sao?”

Từ Chính Đông sắp tỏ vẻ hài lòng thì Tô Hạnh Xuyên nói: “Từ tổng, trong công việc anh là bên A, là tiền bối, đáng lẽ tôi phải quý trọng cơ hội làm việc này, nhưng tôi đã nói ra thì chẳng quan tâm chuyện gì khác nữa, nếu anh đối tốt với Lý Huyên thì tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào tình cảm của hai người, nếu anh đối xử tệ với cậu ấy thì tôi nhất định sẽ cướp cậu ấy về!”

“………”

Từ Chính Đông trầm mặc.

Gì đây?

Cái gì gọi là không nhúng tay vào tình cảm của hai người?

Quan hệ cậu cháu thì nhúng tay kiểu gì ——

Từ Chính Đông đột nhiên kịp phản ứng, lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Tô Hạnh Xuyên hiểu lầm quan hệ giữa anh và Tiểu Huyên.

Hèn gì tên nhóc này vất vả ba tháng vì dự án đầu tư góp vốn, mấy ngày nay đột nhiên bỏ cuộc.

Từ Chính Đông làm rõ mạch suy nghĩ, giờ công việc không phải trọng điểm.

Trọng điểm là Tiểu Huyên nói mình vẫn còn thích Tô Hạnh Xuyên, Tô Hạnh Xuyên nói mình vẫn còn thích Tiểu Huyên, chẳng phải ăn khớp với nhau quá sao?

Khoan đã, anh sực nhớ ra Tô Hạnh Xuyên đã có bạn trai.

Tên nhóc này thế mà có bạn trai rồi sao?

Từ Chính Đông nhìn Tô Hạnh Xuyên từ trên xuống dưới.

Điều anh hài lòng nhất ở Tô Hạnh Xuyên là khả năng kiềm chế cảm xúc, trước đây anh từng làm khó Tô Hạnh Xuyên mấy lần, một tài liệu dây dưa đến mấy ngày nhưng Tô Hạnh Xuyên vẫn kịp thời tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực. Cũng giống như bây giờ, mặc dù đang phẫn nộ nhưng Tô Hạnh Xuyên vẫn cố kìm lại.

Hai tay siết chặt thành quyền, thân hình cao lớn đứng cạnh bàn, đầu ngẩng cao, lưng thẳng tắp, chẳng có vẻ gì là thẹn quá hóa giận.

Từ Chính Đông nghĩ: Theo lý mà nói đây là một cậu nhóc điềm tĩnh nhẫn nại, những lời vừa rồi cũng rất cảm động, sao lại làm ra chuyện đứng núi này trông núi nọ chứ? Chẳng lẽ có ẩn tình sao?

Đúng lúc này, Lý Huyên đi tới cửa.

Vừa hết giờ làm thì cậu nhận được điện thoại của Từ Chính Đông.

Từ Chính Đông nói: “Hôm nay cậu hẹn Tô Hạnh Xuyên ăn cơm, cháu có muốn gặp cậu ta không?”

Bình thường Từ Chính Đông cũng hay rủ cậu đi ăn nhưng cậu chẳng bao giờ nhận lời, lần này lại nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi: “Muốn.”

Nói xong lại sợ Từ Chính Đông cười nên lạnh giọng vớt vát: “Ở bệnh viện nhiều việc lắm, chưa chắc cháu đi được đâu.”

Từ Chính Đông cười khẽ một tiếng, cũng không vạch trần cậu.

Lý Huyên dặn đi dặn lại Từ Chính Đông: “Cậu đừng nói lung tung, cậu ấy có bạn trai rồi, cậu đừng làm chuyện gì vô đạo đức nhé.”

Hồi trẻ Từ Chính Đông quen thói trăng hoa, về mặt tình cảm chưa bao giờ làm chuyện có đạo đức, nhưng vì cháu trai anh quyết định cải tà quy chính, “Được rồi, cậu sẽ không làm khó cậu ta đâu.”

Mặc dù Từ Chính Đông nói vậy nhưng Lý Huyên vẫn hơi lo, cậu sợ Từ Chính Đông vác búa đánh Tô Hạnh Xuyên ngất xỉu rồi trói lại khiêng lên giường cậu —— Từ Chính Đông dư sức làm được chuyện này.

Vừa tan sở cậu vội vã đón xe đến nhà hàng, sau khi hỏi nhân viên phục vụ thì chạy thẳng tới phòng, đến cửa đột ngột thắng lại, Tô Hạnh Xuyên đang đứng quay lưng về phía cậu.

Nhìn tấm lưng rộng và dáng đứng cúi đầu của Tô Hạnh Xuyên, cậu vừa xao xuyến vừa hồi hộp nên không dám bước vào.

Cho đến khi Từ Chính Đông gọi: “Tiểu Huyên, vào đi.”

Cậu mới giật mình bừng tỉnh, Tô Hạnh Xuyên cũng quay lại nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tô Hạnh Xuyên thấp thoáng vẻ đau xót, Lý Huyên vô thức nín thở.

Cậu rất hiếm khi nhìn thấy cảm xúc này trong mắt Tô Hạnh Xuyên, hầu hết thời điểm anh luôn ôn hòa vui vẻ, tự tin trong mọi chuyện, bao dung tính tình đỏng đảnh ngang ngược của cậu, Tô Hạnh Xuyên rất ít khi đau lòng, ngoại trừ lúc chia tay.

Khi cậu nằng nặc đòi chia tay, Tô Hạnh Xuyên cũng nhìn cậu bằng ánh mắt đau xót như vậy rồi gặng hỏi cậu lý do.

Gặp lại ánh mắt này làm tim Lý Huyên đau đến ngạt thở, cổ họng như bị chặn kín, nhưng cậu biết nói gì bây giờ?

Việc đã đến nước này, cậu còn có thể làm gì đây?

“Tiểu Huyên, tới ngồi đi.”

Bàn tròn tám chỗ nên ba người ngồi khá rộng, Lý Huyên vốn định ngồi giữa Từ Chính Đông và Tô Hạnh Xuyên, nhưng Từ Chính Đông đột nhiên đứng dậy nắm cổ tay cậu kéo đến cạnh mình, “Ngồi đây này.”

Từ Chính Đông kề vào tai cậu nói: “Đừng gọi cậu là cậu nhé.”

Lý Huyên nhíu mày: “Hả?”

Từ Chính Đông thì thầm: “Tạm thời đừng hỏi lý do, cậu sẽ điều tra tình hình giùm cháu.”

Lý Huyên mím môi ngồi cạnh Từ Chính Đông, Từ Chính Đông bảo Tô Hạnh Xuyên: “Tiểu Tô, ngồi đi.”

Vẻ mặt Tô Hạnh Xuyên ảm đạm nhưng vẫn ngồi xuống.

Anh ngồi đối diện Lý Huyên, ánh mắt hai người liên tục giao nhau rồi tự giác dời đi.

Tô Hạnh Xuyên không muốn thấy cảnh Lý Huyên ngồi cạnh Từ Chính Đông trước mắt mình, mặc dù tuổi tác hơi chênh lệch nhưng Từ Chính Đông chưa già mà còn rất phong độ, tươi cười nhìn Lý Huyên hệt như Tô Hạnh Xuyên năm đó.

Kể cũng lạ, rõ ràng Lý Huyên luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng như mèo con kiêu kỳ không thèm để ý ai, thế mà vẫn khiến người ta tươi cười nhìn cậu.

Tô Hạnh Xuyên cụp mắt, lửa giận càng cháy mạnh hơn.

Nhưng sau lúc ghen tuông, anh lại thấy có gì đó sai sai.

Sao mặt Lý Huyên hao hao giống Từ Chính Đông thế nhỉ?

Từ Chính Đông phá vỡ sự im lặng, làm bộ giới thiệu Lý Huyên: “Tiểu Huyên, Tiểu Tô là bạn thời đại học của em đúng không? Giờ cậu ấy đang phụ trách dự án đầu tư góp vốn của Trung Tấn, năng lực làm việc mạnh lắm.”

Lý Huyên lạnh lùng “ừm” một tiếng, ngón tay mân mê khăn ăn xếp thành hình thuyền buồm.

Tô Hạnh Xuyên nghĩ: Cậu sắp sửa xếp khăn rồi.

Không ngoài dự đoán, một giây sau Lý Huyên giũ khăn ăn ra.

Mỗi khi gặp chuyện không vui cậu sẽ trút giận bằng cách này, có khi xếp vạt áo Tô Hạnh Xuyên, mở đi mở lại khóa đồng hồ của Tô Hạnh Xuyên, hoặc là gác hai chân lên đùi Tô Hạnh Xuyên rồi lẩm bẩm: Tụi mình ra ngoài chơi đi.

Tính tình Lý Huyên luôn rất trẻ con.

Từ Chính Đông nói với Tô Hạnh Xuyên mấy câu về chuyện làm ăn, nhân viên phục vụ lục tục bưng đồ ăn lên.

Từ Chính Đông cố ý ân cần gắp đồ ăn cho Lý Huyên, giọng điệu hết sức khoa trương, Lý Huyên nhìn Tô Hạnh Xuyên liên tục, Tô Hạnh Xuyên không động đũa, khóe môi mím chặt, vẻ mặt ảm đạm không rõ.

Từ Chính Đông thấy thế thì đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu Tô, nghe Tiểu Huyên nhà tôi nói cậu có bạn trai rồi, còn là đồng nghiệp của cậu nữa, hôm nào đưa cậu ấy tới ăn chung một bữa đi.”

Tô Hạnh Xuyên và Lý Huyên cùng ngẩng đầu lên.

Tô Hạnh Xuyên đã quên béng chuyện lấy Tạ Lương ra làm vỏ bọc cho lòng tự trọng đáng thương của mình, càng không ngờ Lý Huyên kể cho Từ Chính Đông nghe cả chuyện này.

Thân nhau vậy sao?

Những lời thẳng thắn và thị uy của anh lúc nãy đúng là trò cười.

Cướp Lý Huyên? Ngay cả tư cách nói câu này anh cũng chẳng có nữa.

Tim Tô Hạnh Xuyên đau đến mức ngạt thở nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhếch miệng cười nói: “Không thành vấn đề, cậu ấy cũng mong gặp Từ tổng lắm.”

Ánh mắt Lý Huyên lập tức lộ ra vẻ cô đơn.

Khăn ăn trong tay bị cậu vò nhăn nhúm.

Từ Chính Đông nhớ lại chuyện lần trước Lý Huyên hỏi mình, thế là hỏi thay cậu: “Cha mẹ Tiểu Tô có biết cậu thích nam không?”

“Biết.”

“Họ có đồng ý không?”

“Tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện này nên chẳng biết họ có đồng ý không nữa, chắc là sẽ đồng ý thôi, cha mẹ tôi cũng khá thoáng.”

Lý Huyên cúi đầu thấp hơn, sống mũi cay cay vì tủi thân.

Tô Hạnh Xuyên chẳng biết gì hết.

Đồ ngốc.

Nhận ra cảm xúc sa sút của Lý Huyên, Từ Chính Đông khoác tay lên vai cậu xoa xoa rồi lại hỏi Tô Hạnh Xuyên: “Cậu hẹn hò với anh bạn kia sau khi đi làm à?”

Tô Hạnh Xuyên không rõ tại sao Từ Chính Đông hỏi mình mấy chuyện này.

Đây đã sớm vượt qua ranh giới chủ đề giữa cấp trên và cấp dưới, dù là tình địch cũng không nên hỏi vậy.

Anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy Từ Chính Đông khoác vai Lý Huyên, nhất thời nổi trận lôi đình, vốn dĩ không muốn trả lời nhưng giờ phút này nhịn không được trầm giọng nói: “Không phải, hẹn hò sau khi chia tay mối tình thời đại học.”

Lý Huyên sững sờ nhìn anh.

Tô Hạnh Xuyên nhìn vào mắt cậu rồi gằn từng chữ: “Thật ra phải cảm ơn bạn trai thời đại học của tôi, tôi cứ tưởng mình bị cậu ấy bẻ cong, sau này mới nhận ra xu hướng tính dục đúng là bẩm sinh, tôi không chỉ thích ——”

Tô Hạnh Xuyên còn chưa nói xong thì đã bị Lý Huyên cắt ngang:

“Không được nói!”

Dù biết rõ Tô Hạnh Xuyên có tình mới nhưng cậu không muốn chính tai nghe thấy, một câu cũng không muốn nghe. Giống như trước kia Tô Hạnh Xuyên đến câu lạc bộ biện luận, cậu sẽ dữ dằn nói: Không được đi!

Lý Huyên có rất nhiều “không được”, Tô Hạnh Xuyên có rất nhiều “được”, dù đã bảy năm trôi qua nhưng Tô Hạnh Xuyên vẫn rất nghe lời Lý Huyên.

Bầu không khí trở nên gượng gạo.

Tô Hạnh Xuyên và Lý Huyên đều im bặt.

Từ Chính Đông nhìn hai bên, chợt nhận ra mình hơi thừa thãi, anh nghĩ ngợi rồi hắng giọng một cái, làm bộ cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, nghiêm túc nói: “À…… Công ty tôi xảy ra chút chuyện.”

Tô Hạnh Xuyên bồn chồn bất an.

Từ Chính Đông đứng dậy nói: “Tôi phải về xem thế nào, hai người ăn trước đi, Tiểu Huyên, ăn nhiều tôm vào nhé.”

Anh cầm áo khoác đi ngay, Tô Hạnh Xuyên chưa kịp đứng dậy chào thì cửa đã đóng lại, Tô Hạnh Xuyên mờ mịt bối rối. Tình huống gì đây? Từ Chính Đông để anh và Lý Huyên ở chung với nhau làm gì? Thử lòng anh à?

Trong phòng rất yên tĩnh.

Lý Huyên không muốn lãng phí thời gian ở chung với Tô Hạnh Xuyên nhưng cũng chẳng biết nói gì, đành phải cúi đầu ăn tôm.

Nhưng tôm mũ ni hôm nay không chịu hợp tác với cậu, mày mò nửa ngày vẫn chưa lột được một con tôm nguyên vẹn, đang tâm phiền ý loạn thì Tô Hạnh Xuyên đặt chén tôm lột sẵn nhúng nước tương cạnh tay cậu.

Tô Hạnh Xuyên ngồi cạnh Lý Huyên rồi tỉ mẩn lột tôm cho cậu như ngày xưa, còn càm ràm như ngày xưa: “Dặn bao nhiêu lần vẫn không nhớ, khi lột phải xoay vỏ tôm chứ.”

Lý Huyên sững sờ nhìn anh.

Sau đó cúi đầu lẩm bẩm: “Ghét cậu.”

Tô Hạnh Xuyên khựng lại.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.