Vào Trúng Phòng Khám Nam Khoa Của Tình Cũ

Chương 5



Đêm nay Tô Hạnh Xuyên ngủ không yên.

Vết mổ đau đến nỗi anh không thể nhắm mắt hay động đậy, lâu lâu chỉ có thể hít sâu làm dịu cơn đau.

Anh đã chuẩn bị tinh thần mở mắt đến sáng, ai ngờ đại ca giường bên cạnh phát hiện động tĩnh của anh thì xởi lởi bắt chuyện: “Mấy ngày sau khi mổ đau lắm, rút ​​ống tiểu lại càng đau hơn, nhưng hai cái này chưa phải đau nhất đâu, ngày mai đi toilet mới là đau nhất, giống như tiểu ra dao lam vậy.”

Sắc mặt Tô Hạnh Xuyên trắng bệch.

Cơn đau kia quả thực khó lòng tưởng tượng nổi.

“Phải rồi, Tiểu Tô, sao cậu chỉ có một mình thôi vậy? Anh chàng sáng nay đâu? Sao không đến với cậu?”

“Cậu ấy là bạn em, đêm nay bận xã giao không tới được.”

“Chưa có người yêu à?”

Tô Hạnh Xuyên cười, “Chưa ạ.”

“Đẹp trai thế này sao lại chưa có được chứ? Kén quá hả?”

Tô Hạnh Xuyên nghĩ đến Lý Huyên, “Chưa quên được tình cũ nên tạm thời không muốn quen ai.”

“Nặng tình vậy sao,” đại ca nghiêm túc nói: “Hẹn hò đi, không nói đâu xa mà chỉ nói ở bệnh viện này thôi, có người giúp đỡ vẫn tốt hơn lẻ loi nằm đây một mình.”

Tô Hạnh Xuyên chỉ “ừm” một tiếng chứ không trả lời.

Anh cũng chẳng thiếu người giúp, có tiền thuê hộ lý là xong, nhưng tìm người lấp khoảng trống trong tim còn khó hơn lên trời, chủ yếu là vẫn chưa quên được người kia.

Vẫn không cách nào quên được.

Đêm nay anh nửa tỉnh nửa mê cho đến hừng đông.

Nửa đêm anh cảm thấy có người đến cạnh giường nắm chặt tay mình, nhưng rạng sáng tỉnh lại chẳng thấy ai, chỉ có đại ca giường bên cạnh ngáy như sấm.

Chắc là mơ thôi.

Chín giờ sáng Lý Huyên tới rút ống tiểu cho anh.

Mặc dù đã từng tr@n trụi gặp nhau vô số lần, hôm qua còn làm phẫu thuật nhưng khi Lý Huyên xốc chăn lên định c ởi quần anh, Tô Hạnh Xuyên vẫn nhịn không được ho một tiếng.

“Khoan, chờ chút đã.”

Lý Huyên dừng lại.

“Hỏi cậu một chuyện nhé……” Tô Hạnh Xuyên muốn nói lại thôi, nhìn hai bên rồi hỏi nhỏ: “Cậu làm việc ở bệnh viện nam khoa thấy nhiều đàn ông, mổ cũng nhiều, vậy có mất hứng thú với chuyện kia không?”

“Có, tôi không có hứng thú với cậu.”

“……” Tô Hạnh Xuyên tự chuốc nhục nhã.

Lý Huyên lại giơ tay lên, vừa đụng phía dưới thì Tô Hạnh Xuyên vô thức ngăn lại rồi nắm chặt cổ tay cậu.

“Chờ chút, để tôi bình tĩnh lại đã.”

Trước kia chấn thương nghiêm trọng nhất mà Tô Hạnh Xuyên gặp phải là hồi cấp hai chơi bóng rổ bị té gãy tay, lúc đó còn nhỏ, chỉ mong trở lại trường chơi với bạn nên bị gãy xương cũng chẳng có cảm giác gì.

Anh cứ tưởng mình không sợ đau.

Anh quên mất mình còn nắm cổ tay Lý Huyên, đầu ngón tay xoa xoa, khó giấu vẻ bối rối: “Cho tôi nửa phút thôi.”

Lý Huyên chợt hỏi: “Tô Hạnh Xuyên, những năm qua cậu có nhớ tôi không?”

Đầu óc Tô Hạnh Xuyên trống rỗng, “Cái gì?”

Lý Huyên đứng cạnh giường, vì hơi khom người nên Tô Hạnh Xuyên thấy rõ gò má và sống mũi cao vút của cậu.

Cậu vừa nói gì vậy?

Cửu biệt trùng phùng vào thời khắc này mới có cảm giác chân thực, thì ra không phải anh diễn một mình, thì ra Lý Huyên không phải khán giả.

Còn chưa nghĩ xong thì nửa người dưới bỗng truyền đến cảm giác đau buốt.

Lý Huyên đã rút ống tiểu.

Vô cùng nhanh gọn, vô cùng dứt khoát.

Ấn một cái, rút một phát.

Tô Hạnh Xuyên đau đến nỗi kêu ra tiếng, trên trán rịn mồ hôi lạnh.

“Xong rồi, nằm tiếp đi.” Lý Huyên nói.

“………”

Tô Hạnh Xuyên nhịn không được gọi cậu lại, “Lý Huyên, cậu hỏi vậy là sao?”

Hai người đều gọi thẳng tên, không muốn giả vờ nữa.

Lý Huyên dừng lại, “Làm cậu phân tâm thôi.”

Tô Hạnh Xuyên ghét nhất là vẻ lạnh lùng này của Lý Huyên, lạnh nhạt hỏi: “Vậy cậu có muốn biết mấy năm nay xa cách tôi có nhớ cậu không?”

Thân hình Lý Huyên hơi lảo đảo, nhìn không bình tĩnh bằng một giây trước.

Y tá đột nhiên chạy vào, “Xin lỗi Tô tiên sinh, chín giờ định tới rút ống tiểu cho anh nhưng bận quá nên tôi quên mất. Ơ? Bác sĩ Lý, sao anh lại đến đây ——”

Y tá ngây người đứng cạnh giường, sắc mặt Lý Huyên vẫn hờ hững như cũ, cậu nói: “Tiện tay thôi, cô mau đi đi.”

“À…… À……” Y tá ngơ ngác nhìn Lý Huyên.

Đại ca giường bên cạnh cũng trở lại, trong phòng chợt trở nên ồn ào, tiếng lòng vừa định thổ lộ bỗng dưng bị cắt ngang.

Lý Huyên dừng lại cuối giường Tô Hạnh Xuyên mấy giây.

Hai người đều không mở miệng.

Y tá muốn làm dịu bầu không khí nên cười nói: “Tô tiên sinh, chiều nay anh có thể xuất viện rồi đấy.”

Khóe miệng Tô Hạnh Xuyên nhếch lên nhưng lại chẳng vui nổi.

*

Tô Hạnh Xuyên chưa kịp hoàn hồn sau cơn đau do Lý Huyên gây ra thì thử thách mới đã đến gần.

Hai tiếng sau, anh đứng trong toilet của phòng bệnh.

Cảm nhận được thế nào là tiểu ra dao lam.

Giờ anh mới hiểu đại ca không hề nói ngoa.

Cái này có khác gì lăng trì đâu chứ?

Tô Hạnh Xuyên lảo đảo vịn tường, luôn miệng xuýt xoa vì đau, đúng là núi cao còn có núi cao hơn, đau còn có thể đau hơn.

Mấy phút sau.

Tô Hạnh Xuyên tìm tới văn phòng Lý Huyên, cậu ngồi một mình trong phòng sửa bệnh án, Tô Hạnh Xuyên gõ cửa rồi đi vào.

Lý Huyên thấy anh thì trố mắt giây lát.

Không đợi Lý Huyên hỏi, Tô Hạnh Xuyên đã đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tiểu ra máu.”

“Bình thường.” Lý Huyên cúi đầu viết chữ.

“Tôi ——” Tô Hạnh Xuyên đi đến trước mặt Lý Huyên, cố tình gây sự: “Tôi nghi ngờ cậu lấy việc công báo thù riêng, làm tôi hỏng rồi.”

“Cậu có thể kiện tôi.”

“Lý Huyên, cậu nói chuyện đàng hoàng với tôi được không hả?”

“Thì tôi đang nói chuyện đàng hoàng đây.”

Ngày xưa còn lâu Lý Huyên mới trả lời như vậy, lúc cậu ghen tuông nói cạnh nói khóe, Tô Hạnh Xuyên hỏi “Cậu nói chuyện đàng hoàng được không”, cậu sẽ nhào tới cắn cổ Tô Hạnh Xuyên một cái, lúc đó câu cửa miệng của cậu là “Tớ phải cắn chết cậu rồi tuẫn tình”.

Tô Hạnh Xuyên cảm thấy Lý Huyên bất thường nhưng vẫn thích cậu, giờ Lý Huyên trở nên bình thường thì Tô Hạnh Xuyên lại thấy lạ lẫm, anh vẫn thích nhóc điên đỏng đảnh ngày xưa hơn.

Lý Huyên cầm cái ly bên cạnh, vừa định uống thì bị Tô Hạnh Xuyên xông tới cản lại, “Tim cậu không khỏe mà còn uống cà phê gì hả?”

Lý Huyên cứng đờ.

Lý Huyên sinh non nên từ nhỏ tim đã yếu, ngoại tâm thu, nhịp tim không đều, thiếu sắt thiếu máu…… So với cậu Tô Hạnh Xuyên còn nhớ kỹ hơn không được ăn gì và phải ăn gì nhiều, đều là Tô Hạnh Xuyên nhớ giùm cậu. Nếu không Tô Hạnh Xuyên đã chẳng nói ngày xưa mình hẹn hò giống như nuôi con vậy.

“Sao sắc mặt cậu kém thế?” Tô Hạnh Xuyên chợt thấy quầng thâm dưới mắt Lý Huyên, “Tối qua ngủ không ngon à?”

Lý Huyên đặt ly xuống rồi quay đầu đi.

Cậu không muốn trả lời.

Bầu không khí dần trở nên gượng gạo, Tô Hạnh Xuyên hậm hực thu tay lại, anh đã thăm dò quá mức, hiển nhiên Lý Huyên không chịu hợp tác với anh.

Tô Hạnh Xuyên không thể nào hiểu được, rõ ràng năm đó chính Lý Huyên đã phụ tình phụ nghĩa chia tay anh, sao bảy năm sau gặp lại vẫn là anh dỗ dành Lý Huyên chứ? Đây là số mệnh của anh sao?

“Lát nữa tôi sẽ làm thủ tục xuất viện.” Tô Hạnh Xuyên buồn buồn nói.

Y tá dặn chiều nay xuất viện, phải hoàn thành thủ tục trước mười một giờ rưỡi trưa.

“Ừm.”

“Có cần uống thuốc kháng viêm gì không?”

“Ừm.” Lý Huyên ghi phiếu tính tiền cho Tô Hạnh Xuyên, “Một tuần nữa tới đây rút ống dẫn lưu ra.”

“Còn phải rút nữa à?” Cả người Tô Hạnh Xuyên đều ỉu xìu.

Lý Huyên bình tĩnh gật đầu.

“Chừng nào tôi tái khám?”

“Bốn tuần sau.”

“Vẫn lấy số khám ở chỗ cậu à?”

“Ừm.”

Tô Hạnh Xuyên cũng không biết nên hỏi thêm gì, lúng túng đứng đó gãi ót.

Từ đầu đến cuối Lý Huyên không hề chủ động nói chuyện.

Tô Hạnh Xuyên đành phải rời đi.

Anh đem xấp biên lai đi làm thủ tục xuất viện, làm rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng đã xong.

Tạ Lương nhắn tin cho anh: [ Có cần tôi tới đón cậu không?]

Tô Hạnh Xuyên: [ Thôi khỏi, tôi có lái xe tới.]

Tạ Lương: [ Bạn trai cũ của cậu sao rồi?]

Tô Hạnh Xuyên: [ Cậu ấy chỉ mong tôi biến đi thôi.]

Tạ Lương: [ Thảm vậy, thôi đổi người khác đi chú em, đừng lo con đường phía trước không tri kỷ, bóng liễu hoa tươi lại một làng.]

Tô Hạnh Xuyên: [……]

Lại một làng? Tô Hạnh Xuyên nghĩ: Làng này còn chưa qua đâu.

Hai tiếng trước khi xuất viện, Tô Hạnh Xuyên ngồi không yên nên đứng dậy thu dọn đồ đạc, đại ca giường bên cạnh ngày mai cũng xuất viện, người vợ đang lột quýt, còn đưa cho Tô Hạnh Xuyên nửa trái. Tô Hạnh Xuyên mỉm cười xua tay, bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn chị, giờ em không dám ăn trái cây đâu ạ.”

Đại ca cười vang, “Ráng thêm hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Tô Hạnh Xuyên ngẩng đầu nhìn chuông báo trong phòng bệnh.

Còn lại giờ cuối cùng, Tô Hạnh Xuyên nhận được điện thoại của sếp, bảo anh ngày mốt cùng đến tập đoàn Trung Tấn.

“Vâng, tôi biết rồi.”

Nói chuyện công việc xong, cảm giác mệt mỏi lập tức ập tới.

Mấy ngày nay ở bệnh viện gặp Lý Huyên giống như trở lại thời sinh viên, trong đầu chỉ có tình yêu, nhưng thế giới của người trưởng thành không chỉ có tình yêu mà còn có công việc nữa.

Nếu Lý Huyên không quan tâm đ ến sự thân thiện của anh, khăng khăng muốn làm người lạ với anh thì anh cũng chẳng cần đeo bám làm gì.

Cứ như vậy đi, anh tự nhủ.

Kết quả mấy phút sau, Lý Huyên tới.

Tô Hạnh Xuyên đã dọn đồ xong, ngồi cạnh giường xem hồ sơ công việc trên điện thoại.

Đại ca giường bên cạnh thốt lên: “Bác sĩ Lý, sao cậu lại tới đây?”

Lý Huyên nói: “Tới xem một chút.”

Tô Hạnh Xuyên vừa quay đầu thì Lý Huyên đã kéo màn lại rồi đến cạnh anh, Tô Hạnh Xuyên nhất thời luống cuống, để điện thoại xuống hỏi: “Gì vậy?”

“Còn đau lắm không?”

“Hơi, hơi đau.”

Lý Huyên đeo găng tay vào, “Nằm xuống đi, để tôi khám lại cho cậu.”

Tô Hạnh Xuyên vừa thay quần xong lại phải cởi ra, anh cứ thấy có gì đó là lạ, Lý Huyên sớm không tới muộn không tới, đến văn phòng cậu cũng chẳng thèm để ý, cứ phải tới ngay lúc này.

Ngón tay Lý Huyên vẫn rất lạnh.

Tô Hạnh Xuyên rất không có tiền đồ, lại cương lên trong tay Lý Huyên.

“Xem ra không đau lắm nhỉ.”

“……”

Chuyện này thật sự không thể trách Tô Hạnh Xuyên, độc thân bảy năm cộng thêm tình cũ vẫn đẹp như xưa, có gã đàn ông nào nhịn được chứ?

“Đau là bình thường, hai ngày sau sẽ từ từ giảm bớt, nếu vẫn tiểu ra máu thì liên hệ với tôi.”

Tô Hạnh Xuyên ra vẻ bình tĩnh, “Liên hệ kiểu gì?”

Anh ngồi dậy mặc quần.

Lý Huyên tháo găng tay rồi lấy điện thoại ra, “Wechat đi.”

Trong lòng Tô Hạnh Xuyên mừng rỡ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thờ ơ, vừa mở điện thoại vừa nói móc: “Tôi cứ tưởng cậu còn nhớ chứ, mà cũng đúng, bảy năm rồi còn gì.”

Tô Hạnh Xuyên bật mã QR cho Lý Huyên quét.

Hai người kết bạn, tên và ảnh đại diện Wechat của Lý Huyên vẫn không đổi, Tô Hạnh Xuyên biết điều này.

Tên Wechat là Lý Huyên, ảnh đại diện là một chú mèo con.

Ban đêm mất ngủ anh thường tìm tên Wechat của Lý Huyên để xem cậu có đổi ảnh đại diện không, từ đó suy đoán cuộc sống mới của cậu.

Thật ra tên và ảnh đại diện Wechat của anh cũng không hề thay đổi.

Tô Hạnh Xuyên nhìn lướt qua vòng bạn bè của Lý Huyên, phát hiện ngoài những bài chia sẻ từ tài khoản chính thức của bệnh viện thì không còn gì khác, trong lòng anh nhẹ nhõm, điềm tĩnh cất điện thoại đi.

Khám cũng khám rồi, Wechat cũng add rồi.

Hình như Lý Huyên chẳng còn lý do gì để ở lại nữa, Tô Hạnh Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc tìm ra một cái cớ để cậu ở lại thêm mấy phút: “Sau khi về nhà tôi có cần chú ý gì không?”

Thật ra y tá đã thông báo cho anh.

Lý Huyên nói: “Giảm bớt tần suất quan hệ tình d*c.”

Tô Hạnh Xuyên mờ mịt một hồi, sau đó đứng bật dậy, vô thức giải thích: “Tại áp lực công việc lớn quá nên tôi mới bị bệnh này mà.”

Lý Huyên tỏ vẻ hờ hững, “À, vậy giảm bớt căng thẳng trong công việc và tần suất quan hệ tình d*c.”

“……”

Tô Hạnh Xuyên giơ tay lên rồi lại thả xuống.

Trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng sắp ra đến miệng lại nhớ tới câu kia của y tá——

“Tháng trước sinh nhật anh ấy có một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đem bánh kem tới chia cho các bác sĩ và y tá trong phòng.”

Lý Huyên khác với Tô Hạnh Xuyên, cậu vẫn luôn thích nam, hơn nữa còn rất ỷ lại người khác, cực kỳ bám người.

Chia tay xong có tình mới là điều hết sức bình thường với Lý Huyên.

Lẽ ra Tô Hạnh Xuyên không nên cảm thấy may mắn.

Anh biết Lý Huyên hiểu lầm quan hệ giữa mình và Tạ Lương, chính anh cố ý làm như vậy. Nhớ mãi không quên là sự thật, nhưng dù sao cũng bị đá vô cớ, lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc, muốn ăn miếng trả miếng với Lý Huyên nên vẫn không giải thích. Nhưng nhìn vẻ lạnh lùng của Lý Huyên, đột nhiên anh cảm thấy rất vô nghĩa, dường như chỉ còn mình anh kẹt lại ở mùa đông bảy năm trước mà thôi.

“Vậy tôi về trước đây.”

Tô Hạnh Xuyên cầm áo khoác lên.

Lý Huyên lùi lại một bước nhường đường cho anh.

Đồ của Tô Hạnh Xuyên không nhiều, một cái túi là đủ, lúc đi ngang qua Lý Huyên anh không hề dừng lại.

Bộ dạng ung dung thản nhiên đúng như anh muốn.

Kết quả vừa ra tới bãi đỗ xe đã lập tức hối hận.

Anh ngồi vào xe rồi xem vòng bạn bè của Lý Huyên từ đầu đến cuối, tiếc là Lý Huyên cài đặt hiển thị bài đăng trong vòng một năm nên Tô Hạnh Xuyên không thể thấy hết.

Càng như vậy Tô Hạnh Xuyên càng khó chịu.

Ban đêm anh nhịn không được nhắn tin cho Lý Huyên.

Tô Hạnh Xuyên: [ Bác sĩ Lý, vừa đi toilet đã thấy đau thì phải làm sao?]

Lý Huyên: [ Nhịn đi.]

Tô Hạnh Xuyên: [……]


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.