Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 5: 5: Kẻ Bám Đuôi



Cường Chân mệt mỏi dựa lưng vào song sắt, đôi mắt ánh lên nét buồn bã có chút thê lương.

Tôi chạy vội đến cạnh huynh ấy, đưa tay nắm lấy đôi tay khẳng khiu, Cường Chân siết tay tôi thật chặt, lắc đầu nói:
– Đệ không nên đến đây.

Đệ có biết nơi này rất nguy hiểm không? Chẳng may một chút là mất mạng ngay.
Tôi cố gắng nở nụ cười đáp:
– Đừng lo ca ca, đệ đến để cứu huynh đây.
Ánh mắt Cường Chân chợt dừng lại ở Vương Sùng Ngân: ~ Vị này là…
– Ta là Vương Sùng Ngân, bằng hữu của Mạch huynh đệ.

– Vương Sùng Ngân thân thiện đáp.
Tôi tiếp lời huynh ấy, gật đầu nói:
– Ca ca, Sùng Ngân huynh đến đây là để giúp huynh.

Lần lên kinh bán thuốc đó đệ đã tình cờ gặp được huynh ấy.
Cường Chân nghe vậy đã hiểu ra cơ sự, vội cúi đầu chào.

hỏi Vương Sùng Ngân.

Vương Sùng Ngân sai Bạch Vũ Lang mở cửa ngục lao, đưa Cường Chân ra ngoài tảm rửa rồi dùng bữa tối.

Cả ngày nay huynh ấy chưa được ăn gì nên rất đói, ăn uống ngon lành.

Dùng bữa xong, Cường Chân mới bắt đầu thuật lại mọi việc rõ ràng hơn cho chúng tôi biết.

Thực ra, để được nhận vào tửu lầu này làm tiểu nhị, với Cường Chân đó cũng là một cơ duyên.

Vào một buổi sáng ba tháng trước, trên đường lên kinh xin việc, đi lách vào một con hẻm nhỏ, Cường Chân bắt gặp một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, dung mạo.

đoan trang, xinh đẹp đang bị mấy tên côn đồ trêu chọc, định giở trò sàm sỡ.

Không nghĩ gì nhiều, huynh ấy lao vội đến liều mạng với chúng một phen.

Cường Chân từ bé đã học được một chút võ công từ cha, thêm nữa thân hình khỏe mạnh nên đã nhanh chóng đánh gục chúng, cứu thoát thiếu nữ kia khỏi đại nạn.

Hỏi ra mới biết thiếu nữ xinh đẹp ấy có quý danh là Triệu Lãnh Tường, tiểu thư nhà Triệu phú ông có tiếng trong kinh thành.

Nhưng trái ngược với vẻ đoan trang, dễ gần của thiếu nữ mà lúc đầu Cường Chân cảm nhận được là vẻ khinh khỉnh, coi thường Cường Chân ra mặt của Triệu Lãnh Tường.

Kể đến đây, giọng Cường Chân có chút buồn man mác.

Có lẽ, nhác trông thấy dáng vẻ nghèo khổ của huynh ấy, nàng †a đã thay đổi hẳn cách nghĩ.

Một lời đa tạ tuyệt nhiên không có, thay vào đó là cái liếc xéo đây chán chường của nàng ta:
– Ngươi muốn ta trả ơn thế nào đây? Một lạng vàng cũng đủ để ngươi có cái ăn qua ngày rồi đấy!
Nghe Triệu Lãnh Tường thờ ơ hỏi, Cường Chân nhếch miệng cười chua chát.

Vậy đấy, trong thời buổi này, kẻ sang- bá tính nghèo khổ bị phân biệt rõ ràng như thế.

Cường Chân đưa tay lau sạch những vệt máu rỉ ra từ khóe miệng, rồi huynh ấy quay lưng đi thẳng mà không nói lời nào.

Cả ngày đó, Cường Chân gõ cửa từng quán ăn, tiệm vải, xin được vào làm nhưng chưa kịp mở miệng đều bị xua đuổi không đản đo.

Cuối cùng chỉ còn lại duy nhất tửu lầu vương công quý tử có tiếng gần xa khắp kinh thành này nữa, Cường Chân lấy hết can đảm tiến vào.

Lão Tứ Bội thấy Cường Chân lếch thếch bước vào, bèn sai người đuổi huynh ấy đi.
– Ta đã đi khắp gần hết khu này, chỉ còn tửu lầu đó là hy vọng cuối cùng, nên ta vẫn cố vào xin bằng được.
Cường Chân đưa tay với một ngụm trà nói.

Nhưng lão Tứ Bội không vừa mắt huynh, còn tiến tới giơ tay năm cổ Cường Chân, găn giọng đe dọa:
– Ngươi nghĩ chốn tửu lầu cao quý này có chỗ cho những kẻ như ngươi đặt chân vào ư? Còn không mau cút xéo!
Cường Chân thực sự nản lòng, huynh ấy toan quay lưng bước đi thì bỗng có một giọng nói vừa xa lạ, vừa quen thuộc vang lên đăng sau:
– Cho hắn vào đi!
Triệu Lãnh Tường tao nhã đứng ở trên lầu nhìn xuống, bên cạnh còn có hai nữ hầu khép nép đứng cùng.
Kể đến đây, huynh ấy dừng lại.

Lão Tứ Bội luôn ghen ghét huynh ấy, lão tìm đủ mọi cách để sai khiến, hành hạ Cường Chân.

Nhưng vì để kiếm tiền cho hai huynh muội, Cường Chân cắn răng nhịn nhục tất cả.

Sự việc ngày hôm nay vô duyên vô cớ bị đổi oan cho cái chết của phu nhân Hắc Thiến, Cường Chân thực tình không tin vào những gì đang xảy ra nữa.
Vương Sùng Ngân suy tư đáp:
– Cường Chân huynh, huynh nghĩ ai có khả năng lớn nhất để đổ tội cho huynh?
Cường Chân lắc đầu, rồi như sực nhớ ra điều gì, huynh ấy ngước lên nhìn chúng tôi đầy lo lắng:
– Lão Tứ Bội trước nay đều không thuận mắt ta.

Buổi sáng.

nay hắn sai ta đi hầm gà.

Kỳ lạ thay, mọi hôm hắn chỉ cho ta nhặt rau, cấm cho phép bén mảng đến phòng bếp.

Vậy mà, nay hắn đuổi hết người làm bếp ra ngoài, chỉ để lại mình ta ở trong đó hì hục hầm gà!
Vương Sùng Ngân không lấy làm kinh ngạc, hắn gật đầu rồi tiếp lời:
– Ta và Mạch huynh đệ sẽ đi một chuyến.

Còn huynh hãy nghỉ ngơi một chút.

Chúng ta sẽ về sớm trước canh năm!
Tôi nhìn sang Vương Sùng Ngân, như hiểu ra điều gì, vội vàng hỏi huynh ấy:
– Chúng ta đi tìm chứng cớ?
Vương Sùng Ngân mỉm cười, rút chiếc quạt để trong túi áo ra, rồi ung dung cất bước đi trước.

Tôi vui mừng nắm chặt tay Cường Chân, rồi gật đầu chào huynh ấy và rảo bước đi theo huynh ấy.

Xe ngựa đã chờ sẵn ở đó, hai chúng tôi lại trèo lên ngồi.

Lần này, xe ngựa đi thẳng một mạch tới tửu lầu nơi Cường Chân làm tiểu nhị.

Sau khi xảy ra án mạng, quan phủ đã cho tạm dừng mọi hoạt động trong ngày.

Cánh cửa tửu lầu vẫn mở, nhưng khách vãng lai thì vẳng, chỉ có một vài người hầu đi ra đi vào thu dọn.

Vương Sùng Ngân cũng là một vị khách quý thường xuyên lui tới ở đây nên kẻ ra người vào hầu như cũng đã quen mặt.

Hơn nữa huynh ấy còn là thiếu gia quan huyện lệnh, cai quản cả vùng này nên tửu lầu cũng kiêng nể vài phần.

Một nữ hầu dè dặt bước tới, sau khi lễ phép cúi chào hai chúng tôi bèn cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
– Vương thiếu gia xin thứ lỗi, nay tửu lầu tạm thời không mở.
Vương Sùng Ngân hất tay, bỏ ngoài tai lời nữ hầu, thản nhiên đáp:
– Ta chỉ vào bếp xem có chút việc.

Các ngươi không cần chuẩn bị gì cải
– Tiểu nữ sẽ thưa có ngài ghé thăm với Triệu lão gia ạ!
– Không phiền đâu! – Vương Sùng Ngân gạt phăng- Không cần bẩm Triệu lão gia, ta xem qua chút rồi sẽ đi luôn.

Chưa kịp để nữ hầu nói thêm điều gì, Vương Sùng Ngân quay lại nháy mắt ra hiệu với tôi, rồi dẫn tôi rảo bước nhanh về phía nhà bếp.

Phòng bếp väng bóng người, không thấy ai đi lại nơi này dọn dẹp.

Cánh cửa bếp bị khóa lại, Vương Sùng Ngân giơ chân đạp mạnh một cước, cánh cửa bung ra làm hai mảnh.

Tôi ngạc nhiên nhìn huynh ấy:
– Ta thật không ngờ huynh cũng biết võ công! Vương Sùng Ngân mỉm cười đắc ý.

Đột nhiên huynh ấy ghé sát mặt vào tôi, hơi thở trầm ổn, ấm nóng phả lên gương mặt tôi gần sát:
– Ta còn biết nhiều thứ hơn, kể cả những điều huynh giấu kín, Mạch huynh đệ, huynh tin không?
Tôi đẩy huynh ấy ra, vội vàng lảng tránh: ~ Ta tin huynh thì mới đến đây tìm huynh chứt!
Vương Sùng Ngân phá lên cười, rồi đi thẳng vào trong phòng bếp.
– Xem này Mạch huynh, trong đây vẫn còn lưu lại mùi canh hầm gà.
Nghe vậy, tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng cảm nhận mùi hương của canh gà còn đọng lại thoang thoảng trong phòng.

Canh hầm được sắc từ nhiều loại thuốc quý hiếm nhất nên mùi hương vẫn còn lưu lại là điều hiển nhiên.
Phòng bếp ngổn ngang, rau xanh và gạo rơi tung tóe dưới đất.

Chắc do buổi hỗn độn sáng sớm nay nên mới thành ra ngổn ngang như vậy.

Tôi quan sát một lượt, ánh mắt chợt dừng lại trên cái niêu đất nằm ngửa trên bếp.

Đây có lẽ là cái nồi hầm canh gà mà Cường Chân đã sắc.

Tôi lật nồi lên xem, rồi đưa lên mũi ngửi.

Ngay từ bé tôi đã được tiếp xúc với các loại thuốc từ dân dã đến cả những loại quý hiếm nên việc cảm nhận mùi thuốc đã trở nên quá đỗi quen thuộc với tôi.

Tôi nhắm mắt, tập trung phân biệt mùi vị.
– Ngoài các loại thuốc thường thấy, ta ngửi được mùi của cả thục địa và hoài sơn.

Thế nhưng chúng đều dễ dùng chung với nhau, không xảy ra khả năng dùng canh gà có thể dẫn đến cái chết bất đắc kỳ tử như vậy được!
Vương Sùng Ngân gật đầu tán thành, bất chợt huynh ấy dùng tay chấm nhẹ vào trong nồi hầm, rồi đưa lên miệng nếm thử.

Tôi sửng sốt vội kéo tay huynh ấy ra trách:
~ Huynh làm cái gì vậy? Ngộ nhỡ nên trong có độc thì sao?
Huynh ấy lại cười tủm tỉm, với lấy chiếc giẻ năm bên cạnh để lau tay, rồi đáp:
– Chẳng phải huynh đã bảo chúng không có khả năng gây độc hay sao?
Tôi bực bội gắt lên.

Cái tên này thật là, sao huynh ấy có thể đem tính mạng mình ra đùa giỡn như thế chứ?!
Loay hoay tìm kiếm khắp một lượt, cả hai vẫn không tìm thấy có thứ gì khả nghi gây hạ độc được.

Vương Sùng Ngân quay lại bảo tôi:
– Giờ đã tới canh ba.

Chúng ta phải đi thôi.

Ta sẽ sai người đến lục soát nơi ở của lão Tứ Bội.

Nếu y chính là kẻ hạ độc thì ät hẳn chúng cớ sẽ vẫn còn ở đó.
~- Ngộ nhỡ hắn thừa dịp hỗn loạn, đem chứng cớ vứt đi thì sao? – Tôi hoang mang đáp.

Nếu thực sự như vậy, có lẽ nào tính mạng Cường Chân sẽ không giữ được hay không?
Vương Sùng Ngân vẫn quả quyết chắc chẳn:
~- Ngay khi án mạng xảy ra, Hắc Thiến đã cho thuộc hạ bắt giữ toàn bộ gia nô để tra khảo.

Quân lính của phủ công đường đến canh giữ từ thời điểm đó đến bây giờ, chắc chắn hản không thể đem chứng cớ vứt ra bên ngoài được.

Huynh yên tâm, thuộc hạ của ta chắc chăn sẽ không khiến chúng ta thất vọng
Tôi yên tâm chút nhưng vẫn cố nán lại một lúc nữa, chỉ còn một chút hi vọng cỏn con tôi cũng phải tìm bằng được chứng cớ giải oan cho Cường Chân.

Vương Sùng Ngân đứng bên cạnh phụ giúp tôi lật tung đồ đạc trong phòng bếp lên, kiểm tra lại một lần nữa.

” Vù….I”, ngoài cửa sổ có tiếng rít khế xen lẫn tiếng bước chân lộp cộp trên mái nhà.

Hai chúng tôi bất giác quay lại nhìn ra ngoài cửa.

Một bóng đen cao lớn vụt qua trước mắt.

Vương Sùng Ngân cảnh giác tiến lên đứng trước tôi, đôi tay ở trong thế thủ, nếu bất ngờ xảy ra xung đột, sẵn sàng ra tay ngay lập tức.

– Ai..? Kẻ nào đang đứng ngoài đó?
Đáp lại chúng tôi chỉ là màn đêm yên tĩnh lạ thường.

Vương Sùng Ngân chậm rãi tiến lên phía trước cửa, cẩn thận dò xét xung quanh.

Ngoài trời tối đen thăm thẳm, thỉnh thoảng có tiếng lá cây lạo xạo khàn đục vang lên.

Chưa kịp để chúng tôi định thần, một tiếng vù vang lên sát bên tai tôi, con dao găm sắc lạnh sượt qua tai tôi, ghim chặt lên mảnh tường phía sau.

Vương Sùng Ngân vội vàng lao vụt đến bên cạnh tôi:
~ Huynh không bị thương ở đâu chứ?
Tôi läc đầu nhưng cơ thể cũng run run một hồi.

Đã có kẻ nào đó theo dõi nhất cử nhất động của chúng tôi!
Vương Sùng Ngân tiến tới, giật phắt con dao đang ghim chặt trên tường, có mẩu giấy nhỏ được cài vào bên cạnh.

Huynh ấy cẩn trọng mở ra xem, khuôn mặt chợt biến sắc:” Tâm tiền thanh tịnh, mạng ổn vô lưu!”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.