Năm học mới bắt đầu, đây cũng là thời điểm hội sinh viên bận rộn nhất.
Bọn Kiều Tê mới nghĩ xong phương án chiêu tân, lại bắt đầu khua chiêng gõ chống chuẩn bị buổi tiếc tối cho sinh viên mới.
Bình thường các tiết mục trong tiệc tối một nửa sẽ do tân sinh viên nửa còn lại là do các khóa trên chuẩn bị.
Hội trưởng hội Truyền thông đến mời Kiều Tê tham gia diễn tiểu phẩm bị Kiều Tê uyển chuyển từ chối, hắn lại đem mục tiêu hướng đến Khúc Ức Hành đang đứng bên cạnh cô:
“Chủ tịch, hát một bài đi.”
“Không hát.”
“Anh ca hát?” Kiều Tê hiếu kỳ nói.
“Nghe nguyên hội trưởng nói năm bọn họ nhập học, Khúc chủ tịch trong tiệc tối cho tân sinh viên đã hát bài “Bạn cũ tốt nhất” làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.”
Nghĩ lại đúng là Kiều Tê chưa bao giờ nghe Khúc Ức Hành hát, nghe hắn nói vậy lập tức có hứng thú.
Hắn vừa rời đi, Kiều Tê ngay lập tức quấn lấy Khúc Ức Hành luôn miệng nói muốn nghe anh hát.
Khúc Ức Hành hát vài câu, Kiều Tê nghe say mê, anh bỗng nhiên ngừng lại: “Gọi ông xã mới có thể nghe tiếp.”
“Hừ, không hát thì không hát.”
Đến ngày diễn ra tiệc tối Khúc Ức Hành hẹn Kiều Tê cùng đi.
“Em không muốn đi” Kiều Tê kéo tay anh làm nũng, phải biết rằng cô đã xem diễn tập rất nhiều lần rồi.
“Anh muốn đi, vé đã lấy rồi.”
Khúc Ức Hành từ trong túi lấy vé ra quơ quơ trước mặt cô: “Coi như đi cùng anh được không?”
“Nói, có phải anh coi trọng tiểu học muội nào không?” Kiều Tê nửa thật nửa giả giơ nắm tay.
Nói đến diễn tập Khúc Ức Hành còn xem nhiều hơn cô.
Kiều Tê không biết vì sao hôm nay anh lại khăng khăng muốn đi, có thời gian rảnh cô càng muốn ngủ một chút.
“Đi thôi, ngoan.” Khó có được một lần anh không theo ý cô.
“Được rồi.” Kiều Tê méo miệng, chóp mũi có chút chua.
Khi hai người tiến vào, Kiều Tê nhận tờ giấy tiết mục từ tay nhân viên trước cửa, đơn giản nhìn qua, phát hiện có một tiết mục tăng thêm…! “Trứng màu”
“Đây là cái gì?” Kiều Tê buồn bực:
“Trước đó lúc diễn tập không thấy bọn họ nói qua?”
“Có thể là trò chơi nhỏ thêm vào.” Khúc Ức Hành nhìn qua không có hứng thú lắm.
Vì kế hoạch đón tân sinh viên mà trong khoảng thời gian này hai người đều thức trắng nhiều đêm, Kiều Tê cảm thấy đặc biệt thiếu ngủ, giữa các tiết mục sắp thuộc làu làu cô mơ màng ngủ mất.
Thấy thế, Khúc Ức Hành lặng lẽ hạ thấp người xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô, để cô dựa vào trên vai mình, cho cô ngủ thoải mái một chút.
Kiều Tê nhắm mắt lại, cảm thấy có chút kì quái.
Trong hội trường ồn ào cô tìm được một chỗ dựa an tâm, không lâu sau thì nặng nề ngủ.
Không biết qua bao lâu…
“Kiều Kiều, Kiều Kiều.” Khúc Ức Hành vỗ nhẹ cánh tay cô, gọi cô dậy.
Kiều Tê xoa mắt, nhìn thấy Khúc Ức Hành tiến đến tai cô nói:
“Anh đi vệ sinh chút.”
Cô há miệng ngáp rồi mới nói: “……Ừ.”
Khúc Ức Hành thấy bộ dáng mơ hồ buồn ngủ của cô vừa đau lòng vừa buồn cười nói: “Chờ anh trở lại rồi ngủ tiếp.”
Kiều Tê đã có tinh thần hơn rất nhiều: “Được.”
Cô một mình xem xong hai tiết mục, nhưng Khúc Ức Hành vẫn chưa trở về.
Người dẫn chương trình dáng người yểu điệu xuất hiện trên sân khấu giới thiệu: “Chào mọi người~”
“Mọi người có phát hiện trên tờ giới thiệu có một tiết mục gọi là Trứng Màu không?”
“Có ~” người dưới đài thưa thớt trả lời.
“Đây là phúc lợi chúng tôi thêm vào, trong khán giả rút ra một người may mắn nhất, xem trứng màu thuộc về ai nhé.”
“Xin mời trên màn hình quay số..”
Trên màn hình xuất hiện dãy số không ngừng thay đổi.
Kiều Tê ngồi thẳng người.
“Chúng ta xem hàng ghế số mấy nào~”
Con số vẫn đang chuyển động..
“Dừng!”
“Là hàng ghế thứ năm!”
Người dẫn chương trình dọc theo bậc thang đi xuống, Kiều Tê nhìn cô ấy dừng lại cạnh hàng ghế của mình, mới hậu tri hậu giác nhìn lại chỗ ngồi của hai người.
Lúc vào đây đi theo sau Khúc Ức Hành cô căn bản không để ý mình ngồi ở đâu.
“Vậy bây giờ bắt đầu đi tìm số ghế nhé~” MC lại nói.
===