Khoảng 10 giờ đêm, đèn ở chợ Hoa Điểu tối đi một nửa, không ít cửa tiệm đều đã kéo cửa xuống, tiếng máy lọc nước vận hành phát ra nghe ong ong.
Thẩm Bồi dành nửa tiếng đồng hồ cuối cùng ôm một đống vật liệu dùng để cải tạo vườn hoa ở hành lang phía sau đi tới bể nước đằng trước.
Dưới ánh đèn xanh thẳm chập chờn lộ ra một đàn cá con, tạo nên một vòng tròn nối một vòng tròn những gợn sóng nhỏ. Ông chủ vừa tháo túi chống thấm từ trên cổ xuống, liếc mắt nhìn thấy Thẩm Bồi khom lưng nhìn chằm chằm vào bể nước, tiện tay ngắt điếu thuốc, không mấy hòa khí nói: “Nhất Trung phải không? Trốn học tới đây à? ”
Thẩm Bồi nhìn bộ đồng phục trên người mình, vui tươi hớn hở đáp: “Vâng ạ, vội vàng tới mua ít cá con.”
“Cậu tự xem đi, vừa mắt con nào tôi vớt lên cho cậu.” Ông chủ nói xong lập tức xoay người thu dọn sạp hàng của mình.
Thẩm Bồi nhìn đàn cá, bỗng nhiên nghĩ tới giấc mơ hồi chiều, liền uốn cong mắt, cách mảnh thủy tinh nói vọng vào bên trong: “Không Cần.”
Hình như giọng nhỏ quá, không có con cá nào nghe thấy.
Thẩm Bồi lại tăng âm lượng, lớn tiếng nói: “Không Cần!”
Đàn cá tản ra tứ phía.
Thẩm Bồi bĩu môi, đang muốn thẳng lưng lên, bỗng nhiên nhìn thấy một con cá đen nhỏ chậm rãi kề sát lên tấm kính bên cạnh bể nước, miệng không nhanh không chậm nhả ra một cái bong bóng.
Thẩm Bồi hưng phấn vẫy tay với ông chủ: “Ông chủ, ông chủ, cháu muốn con này, chính là con dính sát ở bên cạnh đó!”
Ông chủ lấy một cái lưới nhỏ vớt con cá bỏ vào trong túi nilon đựng sẵn nước, chống nạnh hỏi: “Chỉ lấy một con thôi sao?”
Thẩm Bồi lắc lắc đầu: “Đương nhiên không phải, một mình nó sẽ thấy nhàm chán lắm, đợi cháu gọi lên—Cảm Ơn!”
“Cảm ơn cái gì?” Ông chủ không rõ nguyên do.
Thẩm Bồi kích động lay ông chủ: “Chính là con này chính là con này, bơi sát lên rồi ông có nhìn rõ không?”
Ông chủ cảm thấy có chút buồn cười, vừa vớt vừa hỏi: “Cái tên này may ra chỉ có cậu nghĩ ra được, vẫn là màu đen, không đổi màu sao?”
“Không phải cháu nghĩ ra đâu, màu đen cũng rất đẹp mà, đây rõ ràng là một cặp, hơn nữa nó trả lời rồi, đó chắc chắn chính là nó.” Thẩm Bồi vui vẻ trả lời xong, lại hô lên cái tên cuối cùng: “Tôi Ăn No Rồi!”
Ông chủ lại vớt lên một con cá đen nhỏ, bình luận: “Tên dài quá không dễ gọi.”
“Đặt nhũ danh là Ăn Ăn đi.” Thẩm Bồi chuyển tiền qua cho ông chủ, tay trái xách cá nhỏ, tay phải cầm một túi vật liệu và đất, trong túi còn đựng mấy gói hạt giống, bước bước nhỏ thoáng cái quay người lại, nhìn thấy một vài người có vẻ ngoài kỳ lạ đang ngồi xổm ngoài chợ–
Kiểu tóc lộn xộn, áo năm màu sặc sỡ, quần thủng lỗ chỗ, trên cánh tay xăm đầy hoa đỏ liễu xanh, bàn tay lại kẹp điếu thuốc, nhả khói cứ như cái ấm nước đang đun một nồi nước sôi sùng sục.
Thẩm Bồi đếm, có tổng cộng bốn cái ấm đun nước.
Thẩm Bồi chuyển bước muốn đi qua bên cạnh, chưa đi được hai bước đã nhìn thấy một học sinh đang cầm bộ đồng phục mới còn chưa mở ra của trường Nhất Trung trên tay.
Tên cao gầy nhất cùng tên béo lùn nhất trong bốn cái ấm đun nước tiến tới, chặn kín đường đi của học sinh kia.
Thẩm Bồi thở dài, lùi lại vài bước, đặt tất cả đồ đạc trên tay lên chiếc bàn trước bàn trước cửa tiệm cá, hướng vào bên trong nói một câu: “Ông chủ, đồ đạc của cháu để ở chỗ của ông một lát.”
“Bị mất tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé!” Giọng của ông chủ từ kho hàng phía sau truyền đến.
Thẩm Bồi “vâng” một tiếng, bước nhanh tới đằng sau ấm trà béo lùn, thanh tĩnh ung dung nói: “Ngại quá, cho qua một chút…”
Thịt trên cổ của ấm nước béo quá nhiều, động tác quay đầu đối với hắn có chút khó khăn, cho nên hắn nghiêng nửa người quay lại, Thẩm Bồi mượn khe hở ấy nhìn thấy Khương Hòa Tông đang ôm đồng phục học sinh mới.
“Ơ, trùng hợp quá!” Thẩm Bồi không coi ai ra gì nhướng mày với Khương Hòa Tông, vươn tay cầm cổ tay đang ở giữa ấm nước béo và ấm nước cao của Khương Hòa Tông, dùng sức muốn kéo anh từ trong góc ra ngoài.
Khương Hòa Tông theo phản xạ có điều kiện nhăn mày, Thẩm Bồi dự đoán động tác tiếp theo của anh sẽ là tránh ra, vì thế thức thời buông lỏng tay ra, nhét tay mình vào trong túi.
Khương Hòa Tông quả nhiên rất nhanh vùng ra một cái, nhưng chỉ chạm tới đầu ngón tay đang lui ra của Thẩm Bồi, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi không nói gì, biểu cảm biếng nhác giống như mới vừa tỉnh ngủ, chỉ là ánh mắt từ từ chuyển tới trên người ấm nước, dùng tốc độ cực kỳ thong thả ung dung lặp lại: “Ngại quá, để cho cậu ấy qua một chút.”
“Lá gan của mày càng ngày càng lớn rồi!” Tên béo tức giận nhảy dựng lên, tay nắm chặt khiến những đường gân xanh nổi lên, đập về phía Thẩm Bồi, những cái ấm đun nước khác cũng bắt đầu sôi sùng sục nhào về phía Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi nghiêng người tránh được cú đ.ấ.m của tên béo, nhấc chân mình đặt lên đầu gối của hắn, lại không nghĩ tới cơ thể của hắn vẫn rất vững vàng, không hề nhúc nhích, Thẩm Bồi sửng sốt một hồi, suýt chút nữa bị ấm nước cao gầy đ.ấ.m cho một cái.
Thẩm Bồi giật giật khóe miệng, vung quyền chào hỏi với cái cổ của tên béo, tên béo muốn tránh đi, lại không ngờ đột nhiên bị Thẩm Bồi túm lấy cổ áo kéo vào, xé một cái, áo của tên béo rách toạc, bụng cũng bị trúng một cú lên gối của Thẩm Bồi, đau đến mắt đầy tơ máu.
Động tác của Thẩm Bồi không quá nhiều, chủ yếu là đánh quá tàn nhẫn và chuẩn xác, một chân đạp tên cao khều ở bên cạnh, đập hắn vào góc tường làm góc tường dính cả máu.
Khương Hòa Tông nhíu mày nhìn tên tóc đỏ trước mắt cũng đang muốn nhảy vào chiến trường bên kia của Thẩm Bồi, liền ra tay bổ xuống giữa lưng hắn, anh nghiêng người lại bị một tên đầu xanh công kích.
Não Cá Vàng team
Cả đám người còn đang đánh nhau nảy lửa thì bị một tiếng “Con mẹ nó mau buông tay” chặn lại.
Thẩm Bồi quay đầu lại nhìn thấy ông chủ tiệm cá đang cầm d.a.o phay băm cá trên tay đi ra từ trong tiệm, rất giống một tên đồ tể đoạt mạng trong đêm mưa, cậu chột dạ lui về phía sau nửa bước, không cẩn thận giẫm phải giày của Khương Hòa Tông.
Thẩm Bồi cũng không biết anh tới từ lúc nào, lập tức nói lời xin lỗi: “Xin lỗi nhé.”
Khương Hòa Tông lắc đầu nói không sao, không mặn không nhạt hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao, nhưng lời này hẳn phải là tôi nên hỏi cậu, cậu chạy tới đây làm gì? Bọn người kia tại sao lại chặn đường cậu?”
“Cái miệng nhỏ kia lại còn luyên thuyên tán gẫu cái gì! Mau cút về làm bài tập đi!” Ông chủ rống lên với Thẩm Bồi và Khương Hòa Tông một câu, lại như hung thần nhìn chằm chằm mấy thanh niên lêu lổng kia.
Thẩm Bồi nói với Khương Hòa Tông một câu “Đi”, sau đó bước nhanh ra ngoài, đi qua bên cạnh ông chủ thì thấp giọng nói: “Cảm ơn ông chủ, chúc ông làm ăn thịnh vượng! Cháu về sau sẽ thường xuyên tới.”
Ông chủ hừ lạnh một cái, nét mặt lại không có một chút hung dữ: “Mang theo Không Cần, Cảm Ơn và Ăn Cơm của cậu cút đi.”là
Thẩm Bồi sửa lại: “Đó là Ăn Ăn.”
Nói xong liền lập tức chạy đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem Khương Hòa Tông có đuổi kịp không.
Khương Hòa Tông cũng bước nhanh hơn, lúc Thẩm Bồi quay đầu lại đã nhìn thấy anh đi sát mình, còn đưa tay lên một độ cao kỳ quái, bàn tay cũng hơi hơi mở ra.
Như muốn nắm tay ai đó.
Thẩm Bồi lắc lắc đầu, ném những suy nghĩ không đâu vào đâu ấy ra khỏi đầu, xách túi lớn túi nhỏ của mình lên, dẫn Khương Hòa Tông rẽ một đường từ phía sau đi ra ngoài.
“Tôi nói này bạn cùng bàn, về sau buổi tối đừng tới nơi này nữa, rất thường xuyên xảy ra loại chuyện này, có hàng tá hàng tá tên thu phí bảo kê, báo cảnh sát cũng không được, cơ bản đều chưa thành niên, phê bình giáo huấn mấy câu rồi lại thả ra, đằng sau lưng không chừng còn đặc biệt tìm cậu gây phiền toái.” Thẩm Bồi muốn tránh một vũng nước nhỏ, nhất thời thay đổi bước chân giẫm lên bên cạnh, không ngờ chỗ đất kia lại rất trơn, cả người cậu gần như sắp ngã xuống bên cạnh.
Sau đó may mắn được một bàn tay đỡ lấy.
Thẩm Bồi đứng thẳng người lại, nói câu cảm ơn xong lại muốn bắt đầu nhắc nhở tiếp.
Khương Hòa Tông thình lình mở miệng: “Tôi tới mua đồng phục.”
“Ôi bạn cùng bàn của tôi ơi, cậu có phải căn bản không có nghe thấy lời tôi nói hay không, tôi nói tôi đêm nay đi chợ Hoa Điểu, bên cạnh chính là đại lý bán đồng phục, tôi lấy cho cậu…”
Khương Hòa Tông nói tiếp: “Nghe được, nhưng cậu không hỏi tôi cỡ.”
Thẩm Bồi dừng bước xoay người nhìn anh chằm chằm: “Cậu cũng cao hơn tôi hai ba centimet đi, tôi mua theo kích cỡ của tôi là được rồi.”
Khương Hòa Tông lẳng lặng nhìn cậu, khẽ khàng đến mức không ai phát hiện mà gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, cứng nhắc nói tiếp: “Để tôi cầm giúp cậu.”