“Mật mã mật mã!” Dương Hi đứng sát cửa nghiêm túc nói.
“Mật mã gì?” Khương Hòa Tông hạ thấp giọng hỏi.
Thẩm Bồi có chút bất đắc dĩ, muốn nói rồi lại ngừng ba lần, hít sâu một hơi hướng về phía cửa nói: “Tôi là đồ ngốc!”
Khương Hòa Tông không hiểu lắm, nghi hoặc nhìn cửa ký túc xá chậm rãi mở ra.
“Thú vui xấu tính của Dương Hi.” Thẩm Bồi buông tay đi vào trong.
Dương Hi nhảy dựng lên muốn vỗ đầu Thẩm Bồi, Thẩm Bồi nghiêng người né sang một bên, chớp mắt bàn tay rơi vào vai Khương Hòa Tông bên canh đang rảo bước tiến vào cửa, Thẩm Bồi đưa tay ngăn nó lại, túm lấy một bên, thuận thế bá lấy cổ Dương Hi.
“Người giữ cửa là Dương Hi thì kêu lên câu vừa rồi, còn nếu là Sài Xuyên thì nói một công thức toán học, chủ yếu là do trước đây có mấy lần không nghe kĩ là ai đã nhanh tay mở cửa, bị quản lý ký túc thu mất mấy cái nồi.” Thẩm Bồi chỉ chỉ mảnh giấy nhỏ ghi chữ “mật mã” dán sau cánh cửa: “Kỳ thực thì cũng không cần thực sự nói như vậy, lên tiếng để mọi người nhận ra là được rồi, hơn nữa còn có tờ ghi chú kia, mở cửa sẽ chậm rãi một chút.”
Não Cá Vàng team
Khương Hòa Tông gật đầu.
“Giường của cậu ở bên cạnh giường tôi, ở đối diện nhau, phía trên là giường phía dưới là bàn, ngoại trừ cái ngăn tủ nhỏ kia, chỗ đó còn một cái tủ lớn, cái còn trống phía dưới cùng kia là của cậu. ”
Khương Hòa Tông đáp một câu: “Được.”, xoay người trải hành lý ra bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Thẩm Bồi đi tới bồn rửa tay phía sau giặt một miếng giẻ lau rồi đưa cho Khương hòa Tông: “Dùng cái này lau ván giường trước rồi trải ra sau, tầng này của chúng ta không quy định thời gian tắt đèn, đèn bàn cũng không giới hạn điện, chỉ cần âm thanh không quá lớn, dì quản lý ký túc sẽ không quản đâu.”
Dương Hi rửa đĩa nho rồi mang tới, vừa lột vỏ vừa nói tiếp: “112 và 113 là phòng tự học, là hai phòng bên cạnh phòng của chúng ta, cũng không quy định thời gian tắt đèn, Xuyên Nhi đang ngâm mình ở đó, cuối hành lang là phòng nước, muốn lấy nước nóng có thể qua bên đó, cũng có thể tự mình đun nước, bọn tôi đã mua một cái âm đun nước công suất nhỏ rồi.”
Khương Hòa Tông nói một câu cảm ơn, bắt đầu mắc màn chống muỗi lên.
Dương Hi đưa đĩa nho tới trước mặt Thẩm Bồi, chậm rãi hỏi: “Tối nay cậu đi đâu vậy? Trốn học cũng không gọi tôi đi chung. ”
Thẩm Bồi chưa rửa tay, lắc đầu: “Tôi đi rửa tay trước, buổi tối đi chợ Hoa Điểu, cậu đến bài tập sinh học còn làm không xong, gọi cậu đi làm gì. ”
Dương Hi bê đĩa nho vừa đi theo sau Thẩm Bồi vừa ăn: “Cậu mua cái gì đấy?”
“Ba con cá với một ít hoa. ” Thẩm Boof vẩy nước trên tay, bốc một chùm nho lên bắt đầu lột vỏ.
“Muốn làm gì?”
Thẩm Bồi nói sơ qua về kế hoạch cải tạo vườn hoa nhỏ, tiện thể lấy ra ba con cá đen nhỏ được cậu mang về cho chúng ở tạm trong chiếc bình thủy tinh nhỏ.
“Đặt tên chưa?”
“Đương nhiên là rồi, xem nào, đây là “Cảm Ơn”, hải tặc hoạt bát, nhảy tới nhảy lui, giống như muốn nhảy qua Long Môn ấy, con bên dưới một chút cũng không cử động, chỉ chớp chớp mắt kia gọi là “Không Cần”, cá cũng như tên, cự tuyệt người ngoài từ cả ngàn dặm.” Thẩm Bồi mang từng quả nho đã bóc xong ném vào bát nhỏ của mình, lấy từ trong tủ ra một lon Sprite rót xuống: “Cậu có uống một chút không?”
Dương Hi đưa ly cho Thẩm Bồi, truy hỏi: “Vậy con cuối cùng tên gì?”
“Tôi Ăn No Rồi.” Thẩm Bồi thốt ra.
Dương Hi nghĩ tới chuyện ăn cơm trưa, nhất thời sửng sốt, không khí trong ký túc xá dường như bị ngưng trệ. Thẩm Bùi nuốt ngụm nước bọt, xấu hổ gượng gạo ha ha hai tiếng, nói tiếp: “Ôi, tôi nói Tôi Ăn No Rồi, con này…”
“Gọi là Ăn Ăn.” Khương Hòa Tông tự nhiên tiếp lời.
Thẩm Bồi đáp lại hai câu, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Thẳng đến mười hai giờ rưỡi Sài Xuyên mới từ phòng tự học trở về, cùng Khương Hòa Tông vừa sắp xếp chỗ ở xong chào hỏi một tiếng rồi tay chân nhẹ nhàng mà rửa mặt lên giường.
Khương Hòa Tông ngồi bên mép giường thả lỏng một lát, xuống giường tắt đèn, xoay người muốn leo cầu thang trở về giường trên, bỗng nhiên một mảng đen kịt trước mắt bị ngọn đèn nhỏ từ trên chiếu xuống thắp sáng.
Khương Hòa Tông ngẩng đầu theo hướng ánh sáng, thấy Thẩm Bồi người đã khép màn lên giường không lên tiếng từ sớm bỗng thò đầu ra, trên tay cầm đèn pin nhỏ lót khăn giấy, ánh đèn màu vàng nhạt từ phía sau khăn giấy xuyên qua, ôn hòa chiếu trên mặt đất cách Khương Hòa Tông vài bước.
Trong mắt Thẩm Bồi phản chiếu ánh sáng duy nhất, cũng đang sáng ngời.
Thẩm Bồi cong mắt, cười híp mắt dùng khí âm nói mấy chữ với Khương Hòa Tông, nghe là “Tôi chiếu cho cậu”, hoặc giống như là “Tôi che chở cậu.”
Khương Hòa Tông sửng sốt một hồi, cúi đầu, cơ hồi đi theo bước di chuyển của ánh sáng nhỏ trở lại giường.
Khương Hòa Tông có chút thất thần, lẳng lặng nhìn chiếc màn giường đóng chặt ở bên cách của Thẩm Bồi, thở dài, lại đem một chút ánh sáng mà Thẩm Bồi mượn từ anh ghi lại vào cuốn sổ nhỏ trong lòng.
Không ngờ giây tiếp theo, màn giường “xoẹt” cái bị Thẩm Bồi kéo ra, Khương Hòa Tông theo bản năng muốn dời ánh mắt đi, liền nhìn thấy một bàn tay run rẩy trong không trung, đèn pin còn chưa tắt, bóng cánh tay của Thẩm Bồi đang lay động trên tường trắng, Dương Hi sợ tới mức đang đứng lên muốn đi WC cũng phải đặt m.ô.n.g ngồi trở lại giường.
Khương Hòa Tông nhận lấy tờ giấy nhỏ Thẩm Bồi đưa tới, vẻ mặt khó hiểu, Thẩm Bồi nhanh chóng thu tay tắt đèn, để lại Dương Hi vẻ mặt hỗn độn dụi dụi đôi mắt.
Khương Hòa Tông ở trong bóng tối không nói gì, im lặng một lát sau đem tờ giấy đặt xuống gối, nằm xuống ngủ thiếp đi.