Sau khi nhìn thấy Khương Hoà Tông bước vào nhà thì mới mở cửa phòng của cậu, bên trong chỉ có một bóng đèn nhỏ ngay phòng bếp là sáng, ánh sáng vàng cam chiếu rọi trên chiếc lồng cơm, mơ hồ có thể nhìn thấy bữa cơm đặt ở bên trong gồm có những gì. Trứng xào dưa chuột, rau cải xào tôm, còn thêm một nồi canh bí xanh.
Thẩm Bồi tra chiếc chìa khoá vào cửa tủ giày rồi bật đèn phòng khách.
Dương – người đang ngồi ngủ say đột nhiên bị tỉnh giấc – Hiểu Viện, nhìn thấy là Thẩm Bồi, bà vén lại mái tóc đang rối tung, cố nặn ra nụ cười mà nói: “Về rồi hả con, có đói không? Muốn ăn bữa khuya không?”
Thẩm Bồi lắc đầu bảo không đói.
“Vậy thì có gì mẹ hâm nóng lại cơm tối, con ăn một chút?” Dương Hiểu Viện đứng dậy mở lồng cơm, đem mấy đĩa đồ ăn trộn lại với nhau, đổ vào chảo rồi nổi lửa.
Thẩm Bồi treo chiếc cặp nhẹ nhàng của cậu lên tường, dựa người vào cửa phòng bếp nhìn Dương Hiểu Viện bận rộn.
“Em con lúc tối cũng chưa ăn, con đi gọi em con ra đây ăn chung luôn đi.” Dương Hiểu Viện nói.
Thẩm Bồi thu hồi ánh mắt, yên lặng một hồi rồi mới quay người rời bước, đi tới trước cửa phòng của Thẩm Du gọi cửa. Thật ra, đó cũng chính là phòng của cậu, bên trong chính là giường tầng, thế nhưng Thẩm Bồi bình thường chỉ ở ký túc xá, không thường ở, ngay đến khi được nghỉ đông thì cũng không hay ở nhà.
“Ra ăn cơm thôi.” Thẩm Bồi nói.
Thẩm Du gọi vọng ra: “Em không đói.”
Dương Hiểu Viện từ phòng bếp phía xa cầm cái muôi bước đến, hai mắt chực chờ rơi lệ, gấp gáp mà nói: “Ôi, không đói cũng phải ăn một chút, nếu không sức khỏe sẽ không tốt.”
Thẩm Bồi cụp mắt nhìn Dương Hiểu Viện, ngập ngừng một chút rồi mới tiếp lời: “Cá nhỏ, mau ra ăn cơm thôi.”
“Em thu dọn một chút đã ạ.” Giọng Thẩm Du nghẹn ngào.
Dương Hiểu Viện đáp hai câu được thôi, rồi hạ giọng nói với Thẩm Bồi: “Em con chịu áp lực rất lớn bởi kì thi sắp tới, vẫn luôn nghĩ không thông, cơm tối mới ăn được mấy miếng đã khóc rồi, sau đó tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài, em con nó nghe lời con, mẹ sợ thằng bé nghĩ quẩn, mới gọi con về…”
Thẩm Bồi không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào vai bà.
Lúc Dương Hiểu Viện hâm xong bữa tối thì vừa hay Thẩm Du cũng mở cửa phòng, ba người ngồi vào bàn, yên lặng ăn cơm. Dương Hiểu Viện nhịn không nổi, không ngừng hát mắt với Thẩm Bồi, nhìn thấy cậu không phẳng ứng bà mới thận trọng mở lời: “Cá nhỏ, kì thi này thật ra không quan trọng đến thế đâu, con cứ cố gắng hết sức là được rồi, thành tích tốt hay không ba mẹ cũng ép buộc, điều ba mẹ mong muốn là con phải vui vẻ.”
Thẩm Bồi vẫn giữ im lặng như cũ, lựa lặt gắp một miếng trứng xào, thế nhưng vì mùi dưa chuột quá đậm nên phải từ bỏ, đành gắp sang để một bên ăn cơm trắng.
Thẩm Du bắt đầu không nhịn được mà rơi nước mắt.
Não Cá Vàng team
Thẩm Bồi ăn vài miếng cơm thì đặt bát đũa xuống, vỗ bờ vai của Thẩm Du rồi nói: “Cá nhỏ, chúng ta vào phòng ngủ nói chuyện chút đi.”
Thẩm Bồi nhớ rằng mình vào phòng ngủ lúc mười giờ năm mươi.
Thẩm Du sau khi khóc mệt rồi thì đã ngủ thiếp đi, Thẩm Bồi giúp cậu ấy đắp chăn xong thì nhẹ chân nhẹ tay mà ra khỏi phòng. Nhìn thấy căn phòng bên cạnh vẫn còn đỏ đèn, cậu gượng cười mà nói đùa: “Mẹ, yên tâm được rồi, Cá nhỏ không sao nữa, nói ra là ổn hơn rồi ạ.”
Vẻ mặt Dương Hiểu Viện mệt mỏi, bà dụi hai mắt, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt, vậy là tốt rồi, thằng bé này suy nghĩ nhiều, không giống con có thể nhìn thoáng mọi chuyện, khả năng chịu áp lực cũng không tốt. Thằng bé tuy không nói chuyện với ba mẹ, nhưng vẫn khá nghe lời con nói, nếu như con có thời gian rảnh, thì cố gắng nói chuyện, kết nối với em nhiều hơn chút.”
Thẩm Bồi gật đầu, nhắn nhủ mẹ mai nghỉ ngơi sớm rồi đóng cửa lại.
Sau khi tắt hết đèn trong phòng khách, Thẩm Bồi tìm một góc tường ngồi xuống, ngây người mở to mắt nhìn về phía bóng tối vô tận, trống rỗng, từng chút từng chút một ”gột rửa” những cảm xúc tiêu cực vừa mới nhận được,
Lúc đứng dậy đã là hai giờ sáng.
Thẩm Bồi mỏi mệt nhặt chiếc cặp còn chưa mở ở phía góc tưởng lên, xoa xoa chiếc bụng trống rỗng của cậu, cầm lấy chìa khoá ra ngoài.
Vừa mới đóng cửa đã nghe thấy một tiếng choang rất vang từ phía sau truyền tới, tiếng đồ sứ rơi vỡ ở phía đối diện vọng ra.
Thẩm Bồi mệt đến mức mắt cũng không thèm mở hẳn, kèm nhèm đứng yên một lát, mới thở dài bấm chuông cửa nhà đối diện.
–
Team chúng mình sắp lên một bộ truyện mới nha, mong các bạn độc giả yêu thích.