Trong giờ nghỉ trưa, Thẩm Bồi không trở lại ký túc xá, bởi vì ký túc xá được xây ở phía sau ngọn đồi, leo lên sẽ rất mất thời gian. Thà rằng nằm úp sấp trên bàn còn được ngủ nhiều thêm một lát.
Thẩm Bồi, Dương Hi và Sài Xuyên tách nhau ra ở ngã ba đường, cậu mang theo một túi kẹo táo gai đường phèn quay trở lại lớp học, nhìn thấy cậu bạn ngồi kế bên là Khương Hòa Tông đang làm đề. Cậu không nói gì, đi đường vòng rồi ngồi vào chỗ của Dương Hi, quen đường quen lối lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn tiểu thuyết để đọc.
“Sao cậu không ngồi vào chỗ của mình đi?” Khương Hòa Tông đột nhiên nói.
Thẩm Bồi mới lấy một quả táo gai từ trong túi giấy ném vào miệng để nhai, tiếng cậu trả lời lại nghe chữ được chữ không: “Tại thấy cậu đang làm đề nên tôi không muốn làm phiền.”
Khương Hòa Tông đóng nắp bút, quay đầu nhìn cậu: “Làm xong rồi.”
Não Cá Vàng team
Thẩm Bồi gật đầu một cái, ôm cuốn tiểu thuyết và táo gai ngồi về vị trí cũ, đang lúc chuyển túi giấy đã mở đến bên bàn của Khương Hòa Tông thì bên kia cũng đúng lúc đẩy sang cho cậu hai ba tờ giấy nháp.”
“Wow, chữ đẹp thế!” Thẩm Bồi rút khăn giấy từ trong hộc bàn ra lau tay trước khi nhận lấy mấy tờ giấy nháp viết đầy chữ kia.
“Tờ này là đề số học có liên quan đến kiến thức khi đi thi, còn tờ ở phía dưới là đáp án tham khảo. Không biết làm thì xem tờ đầu tiên trước, còn nếu như làm không được nữa thì nhìn đáp án.” Khương Hòa Tông nói.
Thẩm Bồi cầm hai tờ giấy nháp ngay ngắn được trình bày chi tiết và cặn kẽ đến đáng kinh ngạc như vậy mà cảm động không ngừng. Cậu ngay lập tức nhét túi kẹo táo gai đường phèn vào trong n.g.ự.c của Khương Hòa Tông, vui vẻ nói: “Ôi trời ơi, bạn cùng bàn thật là tốt quá trời quá đất.”
Khương Hòa Tông nắm túi kẹo táo gai định trả lại nhưng lại bị động tác ầm ĩ của Thẩm Bồi làm cho giật mình —— Cậu đập hai tờ giấy xuống bàn nghe một cái rầm, từ bên hông của cặp sách lấy ra một cái túi ni lông thẳng thớm, thuần thục mở ngăn bàn và kéo ra cái hộc nhỏ, từ trong đó cậu lôi hết tất cả các loại bánh kẹo đồ ăn vặt cho vào trong túi ni lông. Cuối cùng, cậu lật đật đóng ngăn bàn lại, móc chìa khóa nhỏ từ trong túi đưa cho Khương Hòa Tông
Khương Hòa Tông nhìn chùm chìa khóa và táo gái được cậu nhét vào trong tay, anh tạm thời không biết nên trả lại cái nào trước cái nào sau.
Thẩm Bồi khom người vỗ nhẹ vào cái ngăn bàn nhỏ, lớn tiếng nói: “Đây là chỗ để đồ ăn vặt của tôi, cậu cầm chìa khóa này là có thể mở được, muốn ăn cái gì thì cứ tự nhiên mà lấy.”
“Chìa khóa này cả Dương Hi và Sài Xuyên đều có, cho nên cậu phải ăn thật nhanh hoặc là lựa những thứ cậu thích ra trước rồi cất đi, nếu không thì không còn gì để ăn nữa đâu.”
Khương Hòa Tông im lặng trong chốc lát, sau đó thả táo gai và chìa khóa trở lại bàn học của Thẩm Bồi, âm thanh “lạch cạch” nhẹ nhàng cắt ngang lời nói liên miên của cậu.
Thẩm Bồi rũ mắt ngừng lại một chút, lại mau chóng ngẩng đầu nở nụ cười: “Đột nhiên quên mất là mới chỉ có ba cái chìa khóa thôi. Tôi phải tìm thời gian để làm thêm một cái khác nữa, đến lúc đó mới có thể đưa cho cậu được.”
“Cái đó… về chuyện chủ đề á, cảm ơn cậu nhé. Tiết học bắt đầu vào lúc 2 giờ 10 phút chiều nên nếu cậu muốn ngủ trưa thì nên ngủ sớm một chút, lúc 1 giờ 50 mọi người đã lần lượt vào lớp rồi, cậu sẽ bị đánh thức mất. Nghỉ ngơi sớm đi nhé, chào nha.”
Khương Hòa Tông nhìn vào cái ót tròn nhẵn mịn của Thẩm Bồi, bỗng nhiên có phần lúng ta lúng túng.
Thẩm Bồi hình như có hơi thất vọng.
Khương Hòa Tông định đi ra ngoài một lát, ánh mắt của anh tập nhìn tập bản đồ mới vừa đóng lại. Sau khi suy nghĩ, anh nhẹ nhàng đứng dậy, dứt khoát kéo ghế về phía sau.
Thẩm Bồi bị tiếng chuông reo đánh thức, duỗi người lật thời khóa biểu, nhìn thấy hai chữ “Sinh học” và thời gian tương ứng được viết ở bên trên. Tiếp theo cậu từ từ chậm rãi nằm lại trên bàn, nhắm mắt lại định đánh thêm một giấc nữa.
Trong lớp có rất nhiều người chọn môn sinh vật, mọi người đều ôm sách giáo khoa đi vào phòng học tập thể ở tầng giữa tòa nhà nên phòng học liền lộ ra vẻ trống trải. Bởi không gặp thứ gì cản trở vì thế tầm mắt của Thẩm Bồi dừng lại trên dãy hành lang ở phía sau.
Bên ngoài hành lang phía sau không có lan can bao quanh mà chỉ là một bức tường nhỏ làm bằng bê tông dày khoảng 40 đến 50 cm, trên tường được khoét ra một vết lõm và chất một đống đất. Ban đầu ở chỗ đó có trồng hoa trồng cỏ nhưng bởi vì học sinh không có nhiều lòng dạ muốn chăm sóc nên tuổi thọ của chúng cũng không dài.Vì vậy sau khi vài đợt cỏ dại mọc lên thì trở nên hoàn toàn cằn cỗi, nhìn trông khá lạnh lẽo.
Thẩm Bồi từ từ đứng thẳng dậy, cậu lấy từ trong ngăn kéo bừa bộn ra một tờ giấy nháp và một cây thước thẳng, cầm cây bút trên bàn lên và bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
Tiết này là tiết của thầy Triệu chủ nhiệm đứng lớp, khi thầy đang ở trên bục giảng sửa lại giáo án thì bị Thẩm Bồi lải nhải một cách thần bí kéo ra khỏi phòng học:
“Thầy Triệu, em có ý tưởng này.”
Thầy Triệu không đề cập đến việc cậu kéo thầy từ trong lớp tự học ra nói chuyện tán dóc, thầy chỉ mỉm cười hỏi cậu có ý tưởng gì.
Thẩm Bồi đưa bức tranh mình mới vừa vẽ ra trước mặt thầy Triệu: “Tạm thời em gọi nó là kế hoạch “Thức tỉnh mùa xuân’.— Chính là dọn dẹp và sửa chữa lại bồn hoa nhỏ ở hành lang sau, tiếp theo đó trồng lại một ít hoa cỏ, rồi em sẽ dùng một lớp chống thấm ngăn thành một cái ao tròn nuôi hai con cá.
Thầy Triệu vui cười hớn hở khi nghe Thẩm Bồi giải thích bản vẽ sơ bộ của cậu và chỉ khắp nơi trên phương án xây dựng, thầy vỗ vai cậu một cái để cho cậu yên tâm rằng có thể bắt tay vào làm ngay. Thầy ngỏ lời cậu có thể tạm ứng bằng quỹ lớp trước.
“Không, không, không, em sẽ không lấy tiền từ quỹ lớp đâu. Đây là điều mà em muốn làm, do em cũng chưa thảo luận với mọi người nên không có lý do gì để các bạn phải đưa tiền đâu ạ.” Thẩm Bồi gấp bản vẽ phác thảo lại và nhét vào túi, “Buổi tối em sẽ đi chợ hoa và chim một chuyến, sau đó mua một ít hạt giống hoa rồi trực tiếp trồng luôn. Thầy Triệu thích cá màu đỏ hay cá màu trắng, hay là thầy thích cá có màu đỏ trắng xen kẽ vậy thầy.