Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

Chương 10



“Là ngựa chết hay lừa chết thì phải thử mới biết! Để tôi xem xem vệ sĩ của mình rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!”, nói xong, Tiêu Ái Lệ bước từng bước về phía Tân Mặc. Mỗi một bước cô đều xoay xoay cổ tay, thoạt nhìn như đang giãn gân cốt trước khi đánh nhau.

“Cò? Cô muốn làm gì? Tôi không phải người tùy tiện đâu nhé! Cô mà còn tiếp tục đến gần, tôi sẽ kêu lên đấy nhé!”, Tân Mặc giả vờ đáng thương, hơn nữa hắn còn lui về sau, thế nhưng sau lưng hẳn lại là sofa,

cho nên có lui cũng không cách nào lui được.

“Tòi khinh, nhìn dáng vẻ sợ hãi của anh kìa, vậy mà còn đòi làm vệ sĩ của tôi à? Xem chân!”, Tiêu Ái Lệ khinh miệt “xì” một tiếng, hận không thể dùng một cước quật ngã Tân Mặc.

Cò giẫm mạnh lấy đà, sau đó bay vọt lên, đôi chân thon dài, trắng nõn mang theo tiếng gió đá thẳng vào mặt Tân Mặc. Mà lúc này, Tân Mặc lại chẳng có chút động tác gì cả, hai mắt thao láo nhìn chân của cô.

ĐỒ háo sắc, lại còn nhìn chân nữa chứ! Hừ, tôi sẽ đá anh

thành đầu heo! Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của Tân Mặc, Tiêu Ái Lệ càng thêm tức giận. Nếu có thể tăng lực giữa không trung, chắc chắn cô sẽ ra sức gấp bội.

Khoảnh khắc cái chân trái thon dài kia sắp đá vào mặt Tân Mặc, rốt cuộc hắn cũng hành động. Tân Mặc nhẹ nhàng nâng tay lên.

“Bộp!”

Khi mũi chân sắp chạm vào chóp mũi Tân Mặc, hắn liền giơ tay trái lên bắt lấy, tạo thành một âm thanh nặng nề.

Theo như tính toán của Tiêu Ái Lệ, lúc cô giơ chân đá về phía Tân Mặc, tất nhiên hắn sẽ lui về sau, cò có thể nhân cơ hội đó hạ xuống đất bằng chân phải, sau đó thu chân trái lại. Như vậy, cú đáp đất đó sẽ rất hoàn mỹ. Nhưng thực tế lại không giống như tưởng tượng, chân trái của cô lại bị Tân Mặc bắt lấy, ngay lập tức, Tiêu Ái Lệ mất thăng bằng, cái gọi là “cú đáp đất hoàn mỹ” phút chốc chẳng còn gì nữa. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể dùng chân phải chống đỡ cơ thế.

Hiện tại, tư thế của Tiêu Ái Lệ chính là chân phải giẫm trên mặt đất, còn chân trái thì bị Tân

Mặc nắm lấy ngay trước mặt hắn. Cũng có nghĩa là giữa hai chân tạo thành một góc hơn 100 độ, lại nói, trên người cô đang mặc đồng phục của trường Đế Tôn. Chiếc váy ngắn cũn màu da trời làm sao che chắn nổi hai chân xoạc ra góc độ lớn như thế? Thế là mọi thứ đều phơi bày ra hết trước mắt Tân Mặc.

“Cô chủ à! Cô đúng là người biết giữ lời đấy! Nói muốn cho người ta xem chân liền cho xem ngay, mà lại còn rõ như vậy nữa! Chẹp chẹp!”, Tân Mặc mở to mắt nhìn vào “cảnh xuân” bên dưới váy Tiêu Ái Lệ, không khỏi tán thưởng.

Nội y màu trắng hệt như một luồng sáng chói lóa chọc mù mắt Tân Mặc, mùi hương thiếu nữ từ cô gái trước mắt thoang thoảng trong không khí không ngừng k1ch thích thần kinh hắn.

Tân Mặc luôn cho rằng nội y sẽ phản ánh được tính cách của phụ nữ. Thích mặc “quần chữ T” viền ren đều là những cô nàng lẳng lơ, mặc đủ mọi màu sắc là loại phụ nữ có h@m muốn cực lớn, bọn họ muốn dựa vào màu sắc bóng bẩy để k1ch thích thần kinh của đàn ông, từ đó đạt đến mục đích thỏa mãn bản thân. Còn những cô nàng hay mặc màu trắng đều là gái nhà lành cả

đấy! Màu trắng là biểu tượng của sự thuần khiết, đồng thời cũng ám chỉ đó là lãnh địa không thể xâm phạm.

“Khốn kiếp, còn không mau buông tay!”, lúc này, Tiếu Ái Lệ ngay cả nói cũng không nói nổi. Đứng một chân vốn đã rất mỏi, lại còn bị Tân Mặc nắm lấy một chân. Cảm giác đau đớn ở mắt cá chân khiến cô có cảm giác như bị kìm nhổ đinh kẹp lấy. Sức lực mạnh đến đáng sợ!

Trong một năm này, Tiêu Kính đã tìm cho Tiêu Ái Lệ ba vệ sĩ, nhưng tất cả đều là hạng biết dăm ba thế võ mèo cào, ngay cả Tiêu Ái Lệ cũng không đánh lại. Lại nói, khi nhìn thấy bộ dạng vò sỉ, bỉ Ổi của Tân Mặc, Tiêu Ái Lệ liền liệt hắn vào danh sách những kẻ như vậy, cho nên cò mới nghĩ dùng tới chiêu Taekvvondo “Lăng Phong Nhất Cước” này đế dạy dỗ tên đàn ông trước mặt một trận.

Nhưng hiện tại cô hối hận đến xanh ruột, cò thật sự không ngờ cái tên này lại là thứ giả heo

ăn thịt hổ. Thoạt nhìn thì vẻ là một gã không có đầu óc, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Chẳng những hắn có thể dễ dàng tiếp được chiêu Lăng Phong Nhất Cước của cô, mà còn nhìn thấy rõ mồn một cảnh xuân giữa hai chân, đây vốn dĩ là nơi quan trọng nhất của con gái.

“Thật ra tôi chỉ nhìn đôi chân trắng nõn này mà thòi, không hề nhìn mấy thứ khác đâu nhé! Tôi không hề thấy nội y trắng cùng với…! Cò phải tin tưởng tòi, tôi là một người cực kỳ trong sáng!”, Tân Mặc buông chân của Tiêu Ái Lệ ra, vừa lau máu mũi, vừa bình tĩnh nói. Đối mặt với hình ảnh “ướt át” như

vậy thì sao giữ bình tĩnh cho nổi chứ?

“Đồ vô liêm sỉ! Tôi muốn giết anh!”, Tiêu Ái Lệ đứng sững ra đó, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn trừng trừng Tân Mặc. Nếu có một cây dao mổ heo trong tay, chắc chắn cô sẽ chọc chết tên khốn kiếp này, sao đó tự sát để đền tội.

Đúng lúc này, trên hành lang vang lên tiếng giày gia nện xuống sàn nhà, chú Quách đã quay trở lại. ông ta không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Ái Lệ. Sao chú Quách lại không biết cô chủ nhà mình có tính cách thế nào cơ

chứ, tuy nhiên, Tân Mặc là vệ sĩ do Tiêu Kính chọn, thế nên ông ta chỉ có thế nghe theo.

“Cô chủ, tôi đã về!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.