Editor + Beta-er: ToruD
Trác Ảnh chẳng ngờ Hình Thần Mục lại để ý tới chuyện đó, có hơi muốn cười nhưng sợ nếu thực sự cười thành tiếng thì sẽ chọc cho Hình Thần Mục giận mất, thế là phải nín cười.
Hình Thần Mục chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của y, cắn nhẹ lên cổ y một cái: “Muốn cười thì cười đi, đừng có nín.”
Trác Ảnh thực sự cười cong cả mắt, vừa cười vừa nâng mặt Hình Thần Mục lên để hắn nhìn mình: “Sao Mục nhi lại nghĩ như thế. Cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, ở trong lòng ta, không ai có thể quan trọng với ta hơn Mục nhi được.”
“Thật sự sao?” Hình Thần Mục tỏ ra không tin, lại cọ cọ vào cằm y.
Trác Ảnh cười xong lại khó tránh khỏi cảm thấy hơi đau lòng, nắm lấy tay Hình Thần Mục đặt lên bụng mình: “Thật mà. Đây là con của chúng ta nên tất nhiên ta sẽ yêu thương bé con. Nhưng bé con không thể nào dành vị trí đặc biệt của ngươi trong lòng ta. Bé con cũng có cuộc đời của bé con, cũng sẽ gặp được một nửa khiến bé con muốn đối xử như trân bảo, chúng ta cũng không thể thay thế được.”
“Được, ngươi nói rồi đó. Đợi tới khi nó chào đời thì không được chơi xấu đâu.” Hình Thần Mục nhỏ giọng thì thầm, thoáng thả lỏng một chút, bế Trác Ảnh đi vào dục trì trong phòng, định giúp y tắm rửa.
“Mục nhi à, nếu dạo này ta có hành vi khiến ngươi hiểu lầm, ta thực sự xin lỗi.” Sau khi hai người đã ngâm người trong dục trì, Trác Ảnh lại suy nghĩ một chút, đúng là gần đây y đã quá mức để ý hài tử trong bụng, xem nhẹ cảm xúc của Hình Thần Mục, cũng khó trách đối phương lại lo lắng như vậy.
“Chiều nay ta đã nói rồi, ta không có giận. Ta biết ta không nên suy nghĩ như thế.” Hình Thần Mục dừng một chút, lại nhẹ giọng nói, “Chỉ là ta khuyên ngươi dùng bữa ngươi không nghe, phải nói tới hài tử ngươi mới nguyện ý ăn thêm một ít. Ngươi lo lắng cho hài tử ta có thể hiểu, nhưng mà ta cũng lo cho ngươi mà.”
“Không phải ta cố ý khiến ngươi lo lắng đâu…” Trác Ảnh ôm lấy Hình Thần Mục, không biết nên nói thế nào mới tốt.
Gần đây Hình Thần Mục làm cái gì y cũng đều thấy cả. Hắn không muốn sinh hài tử, cuối cùng người lo lắng hãi hùng lại là Hình thần Mục, cũng là Hình Thần Mục vì chiếu cố y mà vất vả hao sức. Còn y ngày nào cũng chỉ ăn với ngủ, ngay cả sự vụ hằng ngày của Minh Ảnh cung, Hình Thần Mục cũng tìm người giúp y xử lý.
Hình Thần Mục lắc đầu, lần này hắn chủ động sờ sờ phần bụng bằng phẳng của Trác Ảnh: “Không phải đang trách ngươi, ta chỉ muốn biểu đạt rằng ta ghen tị.”
Trác Ảnh nghiêm túc nói: “Về sau sẽ không nữa, sau này chỉ nghe lời Mục nhi thôi.”
Gần đây Hình Thần Mục vì chiếu cố Trác Ảnh mà rất nhiều công vụ đều phải đợi sau khi Trác Ảnh ngủ mới có thể xử lý, không nghỉ ngơi đủ, hiện giờ ngâm mình trong nước ấm nên cảm thấy có hơi buồn ngủ.
Trác Ảnh thấy thế đi vòng ra sau hắn, giúp hắn bóp vai. Chưa ấn được mấy cái, hai tay đã bị giữ lại. Hơi thở của Hình Thần Mục càng nặng nề hơn, lại như phải vô cùng nhẫn nhịn nói: “Được rồi A Ảnh, ngươi đi nghỉ trước đi.”
Trác Ảnh dừng một lát, hiểu rõ nguyên nhân. Thay vì rời đi trước, trái lại y còn chủ động áp sát tới: “Thái y nói trong ba tháng không thể làm chuyện đó nhưng cũng không nói là không thể…”
Từ xa xưa, Thiên tử nắm giữ tam cung lục viện, chỉ cần một phi tần có thai thì tất nhiên sẽ có phi tần khác để Thánh thượng lâm hạnh. Nhưng tới lượt Hình Thần Mục, ngoại trừ Trác Ảnh thì ai hắn cũng không cần, lại bận tâm tới thân thể Trác Ảnh nên đã hơn một tháng nay vẫn chưa từng giải quyết nhu cầu.
Hiện giờ Trác Ảnh đau lòng hắn phải nhẫn nhịn, chủ động muốn giúp hắn, hắn cũng không định cự tuyệt.
Trác Ảnh cắn môi, gương mặt vô cùng trẻ con dưới làn hơi nước mờ ảo lại có vẻ đặc biệt quyến rũ mê người.
Không biết có phải vì đang mang thai hay không, thân thể Trác Ảnh cực kì mẫn cảm. Trong chốc lát đã không thể đứng vững, chỉ có thể dựa người vào lồ ng ngực Hình Thần Mục, mãi tới khi cả hai đều phóng thích trong tay đối phương thì Hình Thần Mục mới bế người rời khỏi dục trì.
—
Đúng như lời Thái y nói, tình trạng này của Trác Ảnh sau ba tháng đều tự biến mất. Cuối cùng Hình Thần Mục có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải cả ngày đều phải lo lắng đề phòng.
Sau khi thai nhi được bốn tháng, lúc Trác Ảnh cởi y phục đã có thể thấy rõ phần bụng hơi nhô lên. Việc ăn uống của y cũng đã bắt đầu tốt hơn. Hình Thần Mục sai người làm rất nhiều điểm tâm để khắp các nơi trong điện.
Lần đầu cảm nhận được thai nhi đang chuyển động là vào một buổi chiều, Hình Thần Mục như thường lệ phê duyệt tấu chương ở Hiên Minh điện. Trác Ảnh gối đầu lên đùi hắn nghỉ ngơi. Lúc sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên y cảm nhận được bụng hơi chấn động nhẹ, mặc dù không rõ ràng nhưng vẫn khiến y gần như lập tức tỉnh táo.
“A Ảnh.” Cảm nhận được y có sự khác thường, Hình Thần Mục đặt tấu sớ xuống, căng thẳng hỏi han, “Không thoải mái à?”
Trác Ảnh lắc đầu, ngẩn người, qua hồi lâu mới ngẩng đầu cười với Hình Thần Mục, “Hình như bé con động á.”
Hình Thần Mục cũng ngớ người ra một lúc mới nhớ tới đưa tay dán lên bụng Trác Ảnh. Nhưng vẫn còn quá ít tháng, thai đạp không rõ mấy, cách bụng dường như không cảm nhận được.
Lúc Hình Thần Tu hoài Hi nhi, Hình Thần Mục cũng coi như mỗi ngày đều nhìn thấy Hi nhi lớn dần trong bụng y. Nhưng đổi thành Trác Ảnh hoài hài tử của bọn họ, tất nhiên cảm giác hoàn toàn khác.
Mấy tháng trước, Hình Thần Mục chỉ căng thẳng chăm sóc thân thể Trác Ảnh nên không có nhiều thời gian để tâm lắm. Hiện giờ thân thể Trác Ảnh đã ổn định, thai nhi trong bụng cũng ngày một lớn lên, cũng có thể dùng cách thức của mình để giao tiếp với bọn họ. Cuối cùng, Hình Thần Mục cũng dần cảm nhận được mình sắp làm phụ thân rồi, tâm tình cũng bắt đầu có biến hóa.
Đến khi thai nhi được hơn tám tháng, trong triều xảy ra chuyện lớn, nguyên Lại bộ Thị lang Công Tôn Hoành ăn hối lộ, bằng chứng xác thực đày đi biên cương. Tể tướng Công Tôn Thượng Đức trình chiết tự từ quan thỉnh tội.
Hơn một năm trước, Công Tôn Hoành vì ngông cuồng nghị luận triều chính bị Hình Thần Tu giam vào Đại Lý tự. Lúc đó mặc dù Hình Thần Tu rất tức giận nhưng nói thế nào thì Công Tôn Thượng Đức cũng là ân sư của Hình Thần Tu, vốn chỉ định trừng phạt cảnh cáo giáo huấn Công Tôn Hoành cũng như thuận thế cảnh cáo tới những triều thần khác đang bàn tán.
Ai có ngờ, Đại Lý tự tra một hồi nhưng lại tra ra được bằng chứng Công Tôn Hoành kết bè kết phái ăn hối lộ. Vụ án này liên lụy quá lớn, Đại Lý tự không dám khinh thường, mất gần một năm để thẩm vấn những người liên quan, cuối cùng sửa sang lại bằng chứng vật chứng thành sổ báo cáo cho Hình Thần Mục.
Hình Thần Mục niệm tình Công Tôn Thượng Đức tuổi tác đã cao, lại là cựu thần tam triều nên rốt cuộc không dụng tử hình để giữ lấy mạng con ông, chỉ đưa người đi đày tới biên cương. Nhưng chuyện này với Công Tôn Thượng Đức cũng đã là một đả kích không nhỏ.
Công Tôn Thượng Đức hồi còn trẻ một lòng vì triều đình bôn ba, đến khi già khó khăn lắm mới có được đứa con trai Công Tôn Hoành. Công Tôn Hoành từ khi còn nhỏ đã được người trong nhà nuông chiều thành quen, sợ gã ăn khổ chịu tội, thế nên mới dưỡng thành tính cách ương ngạnh chơi bời như hiện giờ.
Công Tôn Thượng Đức cũng biết đứa con này của ông chẳng phải người thông minh gì nên sau khi Hình Thần Mục đăng cơ, ông lại giúp Công Tôn Hoành trải đường, chỉ là để sau này khi ông đã từ quan thì Công Tôn Hoành cũng không tới mức bị người ta khi dễ. Nhưng ông chưa từng nghĩ tới, Công Tôn Hoành lại có gan lợi dụng chức quyền tham ô bạc của triều đình.
Sau khi Công Tôn Hoành bị đày đi, Công Tôn Thượng Đức bệnh một trận dậy không nổi, không lâu sau tự thỉnh cầu cáo lão hồi hương.
Trước khi rời khỏi Loan thành, Công Tôn Thượng Đức được cung nhân đỡ từng bước run rẩy đi tới Hiên Minh điện vái biệt Hình Thần Mục. Ông tự viết toàn bộ đề nghị của mình đối với triều đình và đối với Hình Thần Mục thành một danh sách, tự mình trình lên cho Hình Thần Mục. Ông làm với tư cách là một sư trưởng (thầy có thâm niên kinh nghiệm giỏi giang), những điều cuối cùng ông có thể làm cho Hình Thần Mục. Cho tới hiện tại, nếu cứ mãi nói hối hận cũng chỉ phí công nhưng trong lòng ông vẫn ngóng trông triều đình, ngóng trông Nhiễm Dĩnh tốt đẹp.
Công Tôn Thượng Đức rời đi, trong lòng Hình Thần Mục khó tránh khỏi có chút buồn bã. Hắn ngồi một mình trong Hiên Minh điện hồi lâu, mãi tới khi Trác Ảnh gõ cửa đi vào, hắn mới nhận ra sắc trời bên ngoài đã tối đen từ đâu.
Hiện giờ cơ thể Trác Ảnh đã vô cùng nặng nề, Hình Thần Mục không muốn y vất vả chạy tới chạy lui nên phần lớn thời gian Hình Thần Mục đều mang tấu chương trở về Thừa Ương điện phê duyệt, cố gắng bồi bên cạnh y. Hôm nay vì Công Tôn Thượng Đức tới nên phải trì hoãn, Trác Ảnh lo lắng nên mới tới đây tìm người.
Trác Ảnh được Hình Thần Mục đỡ chậm rãi ngồi xuống, thấy đống tấu sớ dường như chưa được động tới, thuận miệng nói: “Nếu Mục nhi mệt rồi thì về nghỉ sớm đi. Mai rồi lại xem tấu sớ, đừng để bản thân mệt mỏi hại thân.”
“Nghe Thái y nói, e là sư tướng chống đỡ không được bao lâu nữa.” Hình Thần Mục lắc lắc đầu, cầm lấy sách do Công Tôn Thượng Đức trình lên, ý bảo Trác Ảnh đến xem. Cuốn sách rất dày viết về những điều mà Công Tôn Thượng Đức rất tâm đắc trong rất nhiều năm làm quan.
Công Tôn Thượng Đức biết rõ mệnh mình không kéo dài được lâu nữa, hôm nay cùng Hình Thần Mục nói chuyện cởi mở hơn, cũng thẳng thắn nói rất nhiều điều mà ông chưa từng nói qua.
Trác Ảnh cũng đã nghe chuyện của Công Tôn gia. Mặc dù trên triều Hình Thần Mục thể hiện mình là người cường thế quả quyết nhưng Trác Ảnh biết thực ra hắn là người rất nặng tình. Cho dù Công Tôn Thượng Đức từng hồ đồ nhưng trong lòng hắn vẫn luôn kính trọng Công Tôn Thượng Đức như sư trưởng. Hiện giờ chuyện thành thế này, hắn không khỏi đau buồn.
Trác Ảnh đang định mở miệng khuyên giải an ủi thì thai nhi trong bụng như cảm nhận được cảm xúc của hai vị phụ thân, hung hăng đạp trong bụng y một cái. Trác Ảnh theo bản năng khẽ hít sâu một cái. Sau khi nhận ra, Hình Thần Mục vươn tay cách y phục xoa xoa lên bụng y: “Thằng nhóc này, mới tám tháng đã biết khi dễ ngươi, sau này không chừng sẽ rất nghịch. A Ảnh, ta biết ngươi thích hài tử nhưng cũng không thể nuông chiều thằng nhóc này đâu đấy.”
“Không phải khi dễ ta, bé con đã ở trong bụng lâu rồi nên luôn muốn vận động thôi.” Trác Ảnh buồn cười, hơi điều chỉnh tư thế ngồi dựa hẳn nửa người lên người Hình Thần Mục.
Hài tử trong bụng đang mỗi ngày một lớn hơn, hiện giờ y cử động không tiện, xương sống thắt lưng đều đau cả. Nhiều khi nằm thôi cũng bị ép tới thở không nổi, thỉnh thoảng còn bị chuột rút. Hình Thần Mục thấy vậy lại bắt đầu không muốn gặp hài tử nữa, mỗi ngày đều sẽ cách bụng cảnh cáo bé con phải thành thật một tí khiến Trác Ảnh dở khóc dở cười.
Vì chuyện của Công Tôn Hoành, Hình Thần Mục cực kì xúc động: “Nếu không phải vì Công Tôn Hoành không nên thân, dựa vào tài năng và trí tuệ của sư tướng sao lại rơi vào kết cục như thế được.”
“Người ta đều bảo phụ thân không dạy con, hiện giờ coi như Tể tướng phải ăn trái đắng vì đã quá nuông chiều con cái.” Đối với điểm này, Trác Ảnh đồng tình với cách nói của Hình Thần Mục, suy nghĩ một chút rồi nói: “Sao Mục nhi lại có thể khẳng định ta sẽ nuông chiều hài tử chứ? Chưa biết chừng Mục nhi còn sủng ái bé con hơn ta đó.”
Trác Ảnh đã tự mình trải nghiệm qua cách Hình Thần Mục nuông chiều người khác, đến cả bản thân cũng đã được đối phương nuông chiều tới mức dễ cáu kỉnh rồi đây này chứ đừng nói là tương lai hài tử của hai người.
Hình Thần Mục khẽ hừ một tiếng: “Thằng nhóc đấy dằn vặt ngươi lâu vậy rồi, ta còn đang chờ thằng nhóc này ra để tính sổ với nó đấ. Ta đau A Ảnh nhà ta còn chưa kịp, làm gì còn lòng dạ thảnh thơi để sủng thằng ranh này chứ.”
“Hồi trước Vệ Diễn cũng đâu muốn gặp Hi nhi, hiện giờ chẳng phải hắn cực kì cưng chiều như bảo bối, vừa rảnh rỗi đã về nhà bồi hài tử sao. Ngươi đó, hiện giờ còn chưa thấy bé cưng nên mới nói vậy thôi.” Bọn họ có huyết thống tình thân, dựa vào sự hiểu biết của Trác Ảnh về Hình Thần Mục, y không hề lo lắng sau này hắn sẽ không đối tốt với hài tử.
“Ta sẽ không. Không thể nuôi hài tử quá nuông chiều, hơn nữa sau này còn phải đảm nhận trọng trách, việc giáo dục không được khinh thường.” Hình Thần Mục nhíu mày nói.
Trác Ảnh cười không thèm nhắc lại, trong lòng cực kì mong chờ tới lúc hài tử chào đời.