Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 35: 35: Kiểm Tra Giấy Thông Hành



Trời đã sáng bừng, trời xanh thẳm lồng lộng, mặt trời rực đỏ treo cao.
Bãi đá hầm hập bốc hơi nóng như thiêu.

Cỏ dại xám xám ẩn nấp giữa những khe đá, một chút sắc xanh ló đầu ló đuôi bị lạc đà đến tránh nạn biến thành bữa ăn lót dạ.
Thương nhân hoảng sợ trốn chạy không mang nước và lương thực theo.

Bôn tẩu suốt đêm, đến tận giờ phút này là đã đói khát đan xen.

Ngồi đợi chờ dưới cái nắng chang chang, thần sắc người nào người nấy cũng có đôi phần đờ đẫn.
Khang Đa Lộc sai Bà Điện La lấy bánh Hồ đi phân phát cho mọi người ăn.

Nhóm thương nhân có thức ăn trong tay, vẻ mặt vẫn đầy sốt ruột đau khổ.

So với thức ăn, hiện tại thứ quan trọng hơn cả là nước suối.
Nước suối của Khang Đa Lộc có hạn, đem chia một nửa cho thương lữ, mỗi người chỉ được một ngụm nhỏ, tạm thời hớp ngụm cho trơn môi.
Nguồn nước gần nhất là hồ Mạc Tử dưới thành của trạm Lãnh Tuyền, việc trọng yếu bây giờ chính là quay về trạm Lãnh Tuyền.
Tới gần trưa, Di Thi Niên trở lại với dáng vẻ hơi nhếch nhác thảm hại.
Người Đột Quyết ở trạm Lãnh Tuyền đang rút khỏi Dịch Thành.

Chúng vơ vét bằng sạch toàn bộ rượu, nước, lương thực trong dịch quán lẫn quán ăn, cho đến bao hàng của nhóm thương lữ, những báu vật hiếm có mà sứ giả của Cao Xương đem theo tiến cống cũng bị càn quét chẳng còn một món.

Xong xuôi, chúng chuẩn bị trở lại lãnh thổ Đột Quyết.
“Thế này là sắp rút à?” Mọi người xôn xao, ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm, dường như đã thấy được chút hy vọng le lói, “Chịu đi là tốt rồi, chỉ cần đám người Đột Quyết đó không chiếm cứ doanh trại đồn biên phòng, chúng ta sẽ bình an vô sự thôi.”
“Nếu không đi, viện quân của trạm Song Tỉnh cũng phải tới đây, đám người Đột Quyết đó đâu muốn đối mặt trực tiếp với quân phòng thủ.

Giờ chỉ chờ viện quân đến là chúng ta có thể quay về trạm Lãnh Tuyền.”
Xuân Thiên một đêm không ngủ, người ngợm đã mệt lừ.

Buổi sáng sau khi gặp lại Lý Vị, Lý Vị đưa nàng đi tách khỏi đoàn người, tìm một chỗ có bóng râm cho nàng nghỉ ngơi.

Xuân Thiên cũng chẳng gắng gượng được bao nhiêu, đêm qua thực sự đã khiến nàng táng đởm kinh hồn, vừa quấn tấm thảm nỉ là ngả đầu ngủ ngay, cho tới trưa mới bị tiếng ồn ào của mọi người đánh thức.
Sau khi dậy, nàng dụi mắt, thấy Lý Vị không có bên cạnh, nhìn đoàn người chung quanh thì thấy hắn đang khoanh tay nói chuyện với Di Thi Niên, thỉnh thoảng còn chú ý ngoảnh đầu thoáng nhìn nàng.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Xuân Thiên trông vẻ mặt hắn có phần nghiêm túc, song tuyệt nhiên chẳng có vẻ gì là nhẹ nhõm khi gặp may.
Lòng dạ nàng hơi thấp thỏm, trạm đầu tiên của dịch quán này xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, lộ trình tiếp theo đây sẽ thuận lợi được ư?
Không lâu sau, Lý Vị cất bước đi tới chỗ nàng, trên khuôn mặt bắt đầu hiện nét ôn hòa: “Có đói bụng không, ăn chút gì đi.”
Nàng lắc đầu, Lý Vị đưa túi nước qua, báo với nàng một tin tức tốt, “Người Đột Quyết sắp rút khỏi doanh trại đồn biên phòng, trước mắt an toàn rồi, đợi lát nữa chúng ta đến trạm Lãnh Tuyền xem tình hình ra sao.”

“Có điều trạm Lãnh Tuyền bị thiêu cháy cướp phá sạch bách, sợ là không thể đưa cô vào dịch quán ăn một bữa đàng hoàng được.

Trong dịch quán có món cá nướng rất ngon, vất vả đi nhiều ngày như vậy, vốn định sẽ cho cô bồi bổ tử tế…”
Đâu lường trước được sự việc sẽ thành ra thế này.
Ngắn ngủi có mấy ngày mà hai má nàng đã hóp cả vào, mặt gầy hẳn đi trông thấy, thậm chí chẳng to bằng bàn tay của hắn.
Xuân Thiên biết hắn có lòng đùa cho nàng vui, cũng tạm buông bỏ nỗi sầu tư, chớp chớp mắt: “Dịch quán kế tiếp là trạm Khổ Tỉnh, có được ăn cá nướng nữa không ạ?”
Lý Vị sờ chóp mũi, lời nói chứa ý cười: “Hồ Mạc Tử dưới thành của trạm Lãnh Tuyền mới có cá, trạm Khổ Tỉnh chỉ có vài cái giếng nước, hơn nữa tay nghề đầu bếp không được tốt lắm.

Nhưng dưa hấu do nhóm phong tử* tự tay trồng ngon lắm, hiện giờ đi có lẽ sẽ được ăn vụ dưa hấu hảo hạng.”
(*Phong tử: người làm việc trong Phong hỏa đài – công trình quan trọng trong hệ thống phòng thủ, dùng khói lửa để truyền báo thông tin tình hình quân chđịch – có nhiệm vụ theo dõi tình hình của địch)
Xuân Thiên nghe vậy, chống má cười nói: “Thế thì hay quá, dưa hấu hiếm hơn nhiều so với cá nướng.

Ở Trường An chỉ có quan lớn người sang mới có mà ăn, không tính là lỗ.”
Biết người Đột Quyết sắp rút lui khỏi trạm Lãnh Tuyền, một số thương nhân gan dạ đã đi dọc con đường để tìm tay nải và con la của mình, cũng có một số người thì than khóc đi nhặt lại thi thể của thân thích bạn bè.

Chẳng qua lâu ngày, bỗng có thương nhân bắt gặp một đội binh sĩ áo giáp cưỡi ngựa phi nước đại giữa gò đất hoang vắng, bụi mù cuồn cuộn, bèn vội vã chạy về trạm Lãnh Tuyền.
“Là viện binh của trạm Song Tỉnh à?” Mọi người ở bãi đá hay tin, ai nấy đều phấn khích, “Đi đi đi, đến trạm Lãnh Tuyền xem xem, nếu viện binh đã đến, thế thì chúng ta an toàn rồi.”
Những thương lữ ẩn náu ở bãi than lần lượt xuất hiện và đi tới trạm Lãnh Tuyền theo tốp năm tốp ba.

Từ xa đã trông thấy đội binh sĩ mặc giáp, quả nhiên là quân cứu viện của trạm Song Tỉnh đến sau khi nghe tin.
Quan trông giữ của trạm Song Tỉnh là Vương Chiêu chứng kiến ngọn lửa cháy bừng bừng ở trạm Lãnh Tuyền qua ống nhòm mà hết sức chấn động, đích thân gọi binh đến xem xét tình hình, rồi lại gấp rút truyền tin tới quân phòng thủ Ngọc Môn quan.
Lao vùn vụt suốt cả con đường, kết quả thấy bức tường doanh trại đồn biên phòng được đắp bằng đất nện của trạm Lãnh Tuyền bị đốt cháy đen như than.

Một nửa bên tường bị sập, cổng thành mở toang hoác, mấy thi thể nằm trơ trọi dưới thành, trông mà mồ hôi lạnh túa ra liên tục.
Vừa vào thành đã thấy trong thành trống không, mọi thứ đã bị cướp sạch chẳng chừa món gì, xác người đầy đất, khắp nơi là vò rượu bể tan tành.

Vệt lửa tàn dư vẫn đang liếm qua mái hiên của các ngôi nhà, dịch quán của sứ giả Cao Xương cháy nát rụi.

Xác chết được xếp gọn gàng vào trong sân, sau khi bị thiêu đã thay đổi hoàn toàn, từ số xiêm y hàng dệt còn sót lại có thể nhận ra, xác chết đây chính là sứ giả của Cao Xương, họ đã đi qua con đường này.
Thấy có binh sĩ tới, người sống sót lánh nạn ở các nơi trong thành run lập cập chui ra ngoài, người nào người nấy cũng thấp thỏm lo âu như chim sợ cành cong.

Mọi người chào hỏi viện tướng rồi thuật lại tình cảnh ngày hôm ấy với một giọng mơ mơ hồ hồ.
“Ban đầu là dịch quán bỗng dưng hỏa hoạn, tiếng ầm ĩ hoảng loạn trong quán truyền đến…!Tôi thấy thế lửa lớn quá, bèn vội ra hồ Mặc Tử lấy nước cứu hỏa.

Ai ngờ lúc đó đột nhiên có một toán người Đột Quyết cưỡi ngựa phóng tới doanh trại đồn biên phòng…!bắn tên loạn xạ.

Chúng tôi cuống cuồng không còn đường lui, chỉ đành tìm được chỗ nào thì vào chỗ đấy tránh.

Còn những người không kịp trốn kia đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao lưỡi kiếm…”
Vương Chiêu không thấy quan trông giữ trạm Lãnh tuyền đâu, ngay cả thi thể cũng thế nốt, vậy nên buộc lòng phải lệnh cho người của mình đi kiểm kê thương vong, ghi chép lại lời khai rồi phái phong tử lên doanh trại đồn biên phòng nhóm lửa, trấn thủ cửa thành.
Thương lữ trốn ở gần đó gặp được viện quân, lửa báo hiệu trên doanh trại đồn biên phòng đã được đốt lên lần nữa, tất cả nháo nhào ùa tới vào trạm Lãnh Tuyền.
Quan trông giữ của trạm Lãnh Tuyền bị trúng một mũi tên ở đầu vai, đêm qua đụng độ kẻ địch hung hăng, sớm đã sợ mất mật, vội vội vàng vàng dẫn theo mấy tên tùy tùng bỏ đi khỏi đồn.

Bấy giờ đây trông thấy lửa báo hiệu nên bèn quay trở lại doanh trại đồn biên phòng, gặp được bạn thâm giao là Vương Chiêu tọa trấn, bên trong doanh trại đồn đầy hỗn độn mất trật tự, nhiều người thương vong, cảnh tượng khiến người ta chảy mồ hôi ròng ròng.
Trạm Lãnh Tuyền có mười sĩ binh thì đã thiệt hại đến bảy tám người, quan trọng nhất là sứ giả bỏ mạng, vật phẩm cống nạp mất hết, đây chính là đại tội, phải chị chém đầu.
“Huynh…!huynh…!mang bổn phận làm quan trông giữ, sao huynh có thể vứt bỏ doanh trại đồn mà đào tẩu thế kia hử.

Binh tướng trốn tránh trách nhiệm, đó chính là…!đó chính là tội chết…!Dẫu có nhiễu loạn bao nhiêu, tai họa ập xuống đầu lớn cỡ nào, huynh cũng phải cố sống cố chết mà giữ lấy chỗ này chứ!” Hai vị quan trông giữ trạm đã quen biết nhiều năm, Vương Chiêu thấy bạn chạy từ ngoài về, tương đối đau đầu, luôn miệng oán trách.
Quan trông giữ trạm Lãnh Tuyền mặt xám ngoét như tro tàn, ngã phịch xuống ghế, lẩm bẩm thì thào: “Tôi…!cũng chỉ là hoảng sợ nhất thời thôi, Vương huynh…!Vương huynh…!huynh giúp tôi với…!làm sao bây giờ…”
“Ôi.” Vương Chiêu cau mày, “Huynh kể lại kỹ càng đầu đuôi sự việc hôm qua lẫn hôm nay tôi nghe xem.”
Dưới doanh trại đồn của trạm Lãnh Tuyền có mấy trăm thương nhân tụ tập, có thương nhân mấy ngày qua nghỉ ở trạm Lãnh Tuyền, cũng có người hôm qua đi theo thương đội Khang Đa Lộc tới.

Ngẩng đầu thấy bức tường doanh trại đồn cháy đen kịt, mặt đất bừa bãi ngổn ngang, vết máu loang lổ, do tâm lý chưa ổn định, thế là lại bị cảnh tượng thê thảm trước mặt khơi thêm nỗi sợ hãi.
Nhiều sĩ binh canh giữ trước cổng với gương mặt đóng băng, tất cả đều bày binh khí ra, không cho dân chúng may mắn còn sống sót trong Dịch Thành ra ngoài, cũng không cho thương lữ tị nạn dưới thành đi vào.

Ngay cả hồ Mạc Tử dưới thành cũng bị sĩ binh bao vây, không cho phép người nào lại gần nửa bước.
Mọi người bị giày vò cả một ngày, cứ tưởng rằng người Đột Quyết rời khỏi là đã không sao nữa, nhưng khi tới trạm Lãnh Tuyền nghỉ ngơi, ngờ đâu lúc này toàn bộ đều bị chặn ngoài cửa, mặc cho mọi người có la ó cỡ mấy, sĩ binh cũng chẳng chịu thả cho nửa con ruồi bay vào bên trong.

Cộng thêm mặt trời cao chiếu, thời tiết dần dần nóng lên, nhóm lữ nhân vừa đói vừa khát vừa nóng, chen chúc ầm ĩ trước trạm, yêu cầu sĩ binh canh cổng tránh đường.
Binh tướng gác cổng rút thanh trường đao “xoét” một tiếng, quát lên với đám người làm loạn: “Chở ở đây đi, đừng có ồn ào.”
“Binh gia, có thể nào giúp chúng tôi với không, cho chúng tôi vào hồ lấy ít nước uống.

Chúng tôi trốn Đông trốn Tây suốt đêm, vừa khát vừa đói, xin ngài thương xót…”
Binh tướng thấy mọi người ai nấy cũng đều phong trần mệt mỏi, mặt mày não nề, bèn quay lại thì thầm với sĩ binh đằng sau.

Sĩ binh vào thành thông báo, không bao lâu sau đã có hai sĩ binh khiêng một thùng nước trong đến cho mọi người uống.

Chút nước này mỗi người cũng chỉ được một ngụm, làm dịu đi cơn khát hành hạ.
Trạm Lãnh Tuyền không mở, mọi người chỉ đành qua đêm dưới thành.

Nhóm gia binh nhặt nhạnh mảnh gỗ cỏ khô, đốt lửa dưới thành, tạm nghỉ một đêm.
Nữ quyến và bọn trẻ ngồi vây chung quanh một chỗ.

Đại Năng sinh lòng thân thiết với Xuân Thiên, cực kỳ thích người chị đã cứu mình trở về đây, thằng bé ngồi bên Xuân Thiên liến thoắng không ngừng.

Mẹ đứa nhỏ cũng biết ơn Xuân Thiên nhiều lắm, nên luôn ân cần chiếu cố, thậm chí còn chia sẻ phần đồ ăn ít ỏi của mình cho Xuân Thiên.
Lý Vị đứng cách đó ít xa, mắt chứa ý cười, thấy cảnh Xuân Thiên nhìn đứa nhỏ tung tăng nhảy lên nhảy xuống mà cười gập cả lưng.

Bấy giờ hắn mới biết, hóa ra nụ cười của nàng rạng rỡ như vậy, hàng mi cong cong, khóe môi nhếch cao, so với thiếu nữ bị thương khi nào cũng âu sầu ở thành Cam Châu kia, cứ như là hai con người đối lập.
Di Thi Niên tới tìm Lý Vị nói chuyện, nhìn theo ánh mắt hắn, anh ta vuốt chòm râu dưới cằm, cưới bảo: “Lý Vị, cô em gái này của huynh vừa xinh xắn vừa lương thiện, một tiểu nương tử yếu đuối cứu mạng một đứa bé, vậy mà vẫn có khả năng trốn thoát dưới lưỡi đao của người Đột Quyết.

Thực quả là nữ lang lợi hại, rất không tầm thường đâu.”
Lý Vị thu mắt lại, thở dài: “Cô ấy giống cha.”
Di Thi Niên bắt gặp vẻ tiếc thương trên khuôn mặt hắn, nhíu mày, cười hỏi: “Đó không phải em gái huynh nhỉ? Tôi thấy cũng không giống lắm.”
Lý Vị lắc đầu cười mỉa: “Anh em chẳng qua là ngụy trang cho tiện đi đường, tôi chỉ hộ tống cô ấy đi thôi…!Đi, đi uống rượu.”
Đợi đến giữa trưa ngày kế, mọi thứ trong trạm Lãnh Tuyền đã kiểm kê rõ ràng, Vương Chiêu đi lên doanh trại đồn, thấy thương nhân dưới tường tụ thành đoàn người đông nghịt, ông ta cất cao giọng nói: “Các vị lữ khách dưới thành, trạm Lãnh Tuyền bị người Đột Quyết quấy nhiễu, thiệt mạng vô cùng nhiều.

Vì đề phòng giặc tiếp tục cải trang vào thành đốt cướp, mọi người muốn vào thành thì cần phải kiểm tra lại văn thư giấy thông hành, nếu như có điều khoản nào sai lệch, không được vào thành.”
Giấy thông hành do ti môn* các châu các huyện ký phát, trong có ghi chép về ngoại hình tuổi tác của mỗi người, địa chỉ đến đi, la ngựa vật phẩm mang theo, tôi tớ cùng người bảo lãnh dẫn đi cùng, khó có thể làm giả.

Thương đội đã bị người Đột Quyết cướp đi hơn nửa số la ngựa, nếu kiểm tra khắt khe thì sẽ có hơn nửa giấy thông hành không khớp, thậm chí có người còn mất luôn giấy thông hành rồi.
(*Ti môn: có trách nhiệm kiểm tra việc xuất nhập của các quan lại)
Nhóm thương nhân đứng dưới thành hô: “Thưa đại nhân, nếu phải kiểm tra đối chiếu lại giấy thông hành thì làm khó chúng tôi quá.

Hôm qua lúc chúng tôi gặp nạn, cả người thân gia đình cũng mất chứ nói gì đến giấy thông hành.

Dù cho có người còn mang theo giấy thông hành, nhưng gia súc hoặc thất lạc hoặc bị cướp, đâu còn khớp với ghi chép trên giấy thông hành nữa chứ.

Ngài làm vậy là đuổi chúng tôi ra ngoài rồi.

Nơi cát vàng hoang dã này, không nước không lương thực, chúng tôi biết phải đi đâu về đâu.

Lẽ nào muốn chúng tôi chết trên đường sao?”
Vương Chiêu sớm đã có đối sách: “Nếu giấy thông hành mất hoặc số liệu không khớp, ta sẽ phái binh hộ tống mọi người về Ngọc Môn quan.

Ngọc Môn quan có công văn ghi lại cả người lẫn vật xuất nhập mỗi ngày, mọi người chỉ rõ cho quan trông giữ của Ngọc Môn quan ngày nào người nào, mất đi đồ gì, tất cả được ghi chép trong hồ sơ hết.

Nếu phù hợp với hồ sơ xuất quan ban đầu, là tự khắc chứng minh thân phận, được phép bổ sung lại vào giấy thông hành từ Ngọc Môn quan, sau đó có thể suôn sẻ đi tiếp.”
Sau khi cân nhắc, mọi người mới gật đầu: “Thế rất được, rất được.

Chẳng qua là nhiều thêm mấy ngày thôi, vậy cũng khá ổn rồi.”
Xuân Thiên nghe xong những lời ấy, trộm liếc mắt nhìn Lý Vị, đúng lúc Lý Vị cũng quay đầu sang.

Hai người đều lén qua Ngọc Môn quan trái phép, làm gì có giấy thông hành đâu.

Nếu lại trở về Ngọc Môn quan cũng chẳng bổ sung được vào chỗ nào trong giấy.
Đôi mày thanh tú của nàng nhăn lại, cắn cắn môi, hỏi Lý Vị: “Làm sao bây giờ?”
Lý Vị khoanh tay ôm ngực trầm ngâm chốc lát, thấp giọng nói: “Chúng ta cứ chờ xem sao.”
Mà phía Vương Chiêu thì đang hỏi mọi người chuyện thương đội gặp cướp hôm qua.

“Đám cướp giết mọi người hôm qua có phải người Đột Quyết không, quần áo trang sức rồi giọng nói điệu bộ của chúng ra sao?”
Mọi người mồm năm miệng mười, vài gia binh của Khang Đa Lộc có chém giết mấy tên Đột Quyết lên tiếng trả lời: “Đám người này chắc có lẽ có trăm người, tướng tá to khỏe, đầu búi tóc, mặt rộng gò má cao, vành tai bấm lỗ, hông giắt trường đao và răng thú, nói tiếng Đột Quyết.

Nhìn mặt mũi và cách ăn mặc, xác thực là người Đột Quyết không thể nghi ngờ.

Qua đao kiếm của chúng, đó hẳn là quân Đột Quyết, không phải dân du mục Đột Quyết bình thường.”
Vương Chiêu hỏi một lượt, mọi người đều đáp y như nhau.

Ông ta giữ lại một số lời khai rồi sai người mở cổng doanh trại đồn, cẩn thận kiểm tra giấy thông hành của thương lữ, sao đó cho mới cho người vào thành.
Số lượng la chở hàng trên giấy thông hành của Khang Đa Lộc rất nhiều, hiện giờ bị cướp phân nửa, hầu hết là không khớp, tới dịch quán cũng bị chặn đứng ngoài cửa.
Khang Đa Lộc và Vương Chiêu có quen biết, Vương Chiêu là người thận trọng, rốt cuộc vẫn không chịu cho ông ấy vào thành, song cũng không dám đắc tội, bèn kêu người đưa vào lều nỉ uống miếng nước ấm, chuẩn bị thức ăn rượu ngon, cố ý để Khang Đa Lộc ở dưới thành thêm mấy ngày.
Di Thi Niên vốn muốn giúp Lý Vị, ai ngờ đến cả Tát bảo cũng chẳng được đặt chân vào trạm Lãnh Tuyền, anh ta liên tục cười khổ với Lý Vị: “Vương thủ quan này ngày xưa điềm đạm hiền lành, dễ nói chuyện, hôm nay đúng là lạ, sao nghiêm khắc thế chứ.”
Lý Vị đành bảo: “Huynh coi dưới thành bao nhiêu binh lính vây quanh hồ Mạc Tử, không có phép người đi đường lại gần lấy nước, giấy thông hành của ai không khớp đều bị đưa tới Ngọc Môn quan kiểm tra.

Sợ là có mật thám gì trà trộn vào thương đội của huynh, mượn thời cơ mọi người tị nạn vào thành rồi giúp người Đột Quyết đốt lửa phóng hỏa, nội ứng ngoại hợp với người Đột Quyết.

Tôi nghĩ có khi gian tế còn lẫn trong đoàn người, Vương thủ quan chặn nguồn nước, chính chờ gian tế kia để lộ dấu vết.”
Di Thi Niên hít sâu một hơi: “Nếu vậy thì ấy chẳng phải là đại họa sao? Huynh tính làm sao đây? Hay là lén lách qua trạm Lãnh Tuyền, tạm thời đến trạm Khổ Tỉnh?”
Lý Vị nói chậm chạp: “Trạm Lãnh Tuyền hỗn loạn, các trạm khác còn ổn được chắc? Mấy ngày nay đường Y Ngô chắc chắn không được yên, ngày xưa chúng bị mười phương dồn ép gắt gao, nên mới tranh thủ thời điểm này để tác loạn…”
Trên con đường hành Tây, hàng vận chuyển đều những món quý giá như tơ lụa, hương liệu, lá trà, đại hoàng, châu báu.

Suốt đường đi không biết có bao nhiêu mã phỉ đạo tắc ẩn náu, chúng chả khác nào ruồi muỗi vo ve quanh con la, đuổi mãi không hết.

Thậm chí có một số thương nhân trên đường ngấp nghé tài sản người khác, cũng sẽ nổi lòng tham giết người cướp của, nuốt chửng đồng tiền bẩn thỉu.
Đường Y Ngô thái bình được vài năm, vì có phong tử trông coi nên mấy năm gần đây an ổn rất nhiều.

Nhưng việc trạm Lãnh Tuyền bị thiêu, khó bảo đảm được đám mã phỉ đạo tặc nấp xung quanh, hay dân du mục, hoặc thương nhân bất chính, sẽ lại mượn đủ mọi loại danh để gây sóng gió.
Đúng như lời Lý Vị nói, hôm sau trời vừa sáng, lại có một đội thương lữ cạn kiệt sức lực chạy đến trạm Lãnh Tuyền, có khoảng hơn ba chục người, đều là Hán thương, mặt mũi bê bết máu và đất, sợ hãi hoảng hốt, ngã gục dưới trạm Lãnh Tuyền kêu gào cứu mạng.
Vương Chiêu sai người đưa đội thương lữ này tiến lên, chắc nhóm Hán thương đã chạy trốn cả đêm, trên người có vết thương, tự xưng là kết giao từ Bắc Đình, sau thì chạy về Hà Tây, theo thương đội ra khỏi trạm Khổ Tuyền, cũng chẳng ngờ rằng nửa đêm lại gặp nạn.
“Là mấy tên người Đột Quyết…!bọn chúng cướp hàng của chúng tôi, còn giết không ít người trong thương đội, chúng tôi vất vả lắm mới trốn thoát…”
Thương lữ ở trạm Lãnh Tuyền lại bị dọa một phen kinh hồn bạt vía: “Đám người Đột Quyết kia lại đến trạm Khổ Tuyền cướp giết ư? Lẽ nào sắp khai chiến với triều đình?”
Vương Chiêu gọi người tới hỏi chuyện: “Mọi người nói đi, người Đột Quyết tập kích mọi người trông thế nào? Có bao nhiêu người?”
“Chúng có khoảng hơn mười tên, lúc ấy trời tối mịt, đoàn người chúng tôi định bụng tranh thủ vào đêm nhanh chóng lên đường, ai ngờ sau cồn cát đột nhiên có một đội người lao xuống.

Khi đó không nhìn rõ ngoại hình, chỉ thấy chúng cưỡi ngựa cao to, tóc búi, mặc áo giáp, vung đại đao, nói tiếng Hồ.

Áo sắt của chúng chính là chiến giáp của người Đột Quyết!”
Đám người Đột Quyết này và người Đột Quyết cướp bóc ở trạm Lãnh Tuyền hoàn toàn khác nhau.
Vương Chiêu dựa theo tiền lệ, dẫn những thương nhân có giấy thông hành hoàn chỉnh vào trong thành, số người còn lại lùa xuống thành, cung cấp nước suối, chờ đưa mọi người tới Ngọc Môn quan.

Quân phòng thủ đứng trên thành âm thầm quan sát thương nhân phía dưới có gây chuyện hoặc trộm nước hay không, có người nào lén lút chạy trốn hay không.
(còn tiếp).


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.