Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

Chương 7: 7: Quân Mặc Ly



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa đông Trường An cũng thường có tuyết, nhưng không quá dữ dội như tuyết ở Hà Tây.

Tuyết rơi chẳng biết mệt mỏi, nhỏ như hạt muối thô, lớn như muốn phủ kín cả rơm cỏ, bị gió đông giá buốt cuốn bay, thân bất do kỷ, rít gào thảm thiết.

Tuyết đổ rào rào, nặng nề khuất lấp những nẻo đường, con sông, những căn nhà, và cả bóng dáng người đi đường cũng hóa mờ ảo.

Trời đất thênh thang, ngoại trừ sắc trắng mịt mùng, thì chẳng thấy có lấy màu sắc nào khác.

Trong nhà Lý nương tử, chạc cây táo tàu gầy đét ở góc sân chôn mình vào tuyết.

Lều củi đè sụp nửa bức tường đất, cột băng dài treo ngược dưới góc mái hiên, giếng nước trong sân bốc hơi hừng hực giữa trời rét căm căm.

Ngày tuyết không có việc gì làm, Triệu đại nương rảnh rỗi, bèn đốt tường lửa lên cho ấm, dọn dẹp chiếc giường lò ở nhĩ phòng, trải một cái đệm ấm bằng nỉ cừu, bày chút trà bánh trái cây cho người trong nhà ngồi nói chuyện xơi nước.

Người của hẻm Người Mù đều là đồng hương, hiểu nhau rất rõ, các thế hệ trước về đây sinh sống rồi để lại con cháu, quan hệ vô cùng khăng khít.

Ngày lễ ngày tết, anh đến tôi đi, tẩu tử nhà Đông xin trà muối, bà cụ nhà Tây làm đại thọ tám mươi tặng miếng bánh đường*, tới lui chuyện trò là không thiếu được.

Ngày tuyết không tiện ra ngoài, mọi người nhàn hạ trong nhà, thừa dịp này, người sang Lý gia thăm Lý nương tử, phụ giúp việc lặt vặt nhiều hẳn.

Xuân Thiên ở Lý gia hơn một tháng, thương thế dần dần tốt lên.

Ngày Lý Vị đưa nàng về, các bà các thím đều trông thấy cả, mấy ngày nay có qua nom Xuân Thiên vài lần, biết ngọn nguồn hoàn cảnh của nàng, thấy nàng gầy yếu đứng trước buồng, cũng sẽ sốt sắng tới gần, nắm tay hỏi han: “Vết thương đỡ hơn chưa con?”
Xuân Thiên lễ nghi chu toàn, nói không nhiều lắm, tính tình lại hiền lành nhút nhát, mọi người ai nấy đều thương nàng bơ vơ chẳng nơi nương tựa.

Thím Hoàng ở đầu ngõ vừa tiễn đứa con gái duy nhất về nhà chồng, nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già, rất vừa ý các thiếu niên nữ lang trong hẻm, thường xuyên đến Lý gia nắm tay Xuân Thiên bảo: “Con gái xinh xắn như vậy, trông mà xót ruột!”

Các thím trêu ghẹo: “Nếu thím thích thì được dịp nhận con bé làm con gái nuôi luôn đi cho thỏa lòng!”
“Tôi nào có may mắn ấy.” Thím Hoàng cười tủm tỉm, “Vừa nhìn là biết con bé xuất thân trong sạch đàng hoàng, xứng có phúc báo.”
Đến khi trời quang mây tạnh, tuyết đọng ở góc tường đã sâu ba thước, mây đen tan hết, bầu trời xanh như một khối đá thạch anh khổng lồ.

Không khí lạnh vô cùng, Trường Lưu xỏ ủng da, mặc áo dày, đội mũ nồi làm từ da dê, ôm lò sưởi tay trong ngực, người quấn kín mít đứng dưới mái hiên.

“Con Vàng mày trốn đi đâu, lại đây chơi với anh!” Hách Liên Gia Ngôn kéo hai chân sau của con chó vàng, “Trường Lưu, cậu xuống đây bắt con Vàng cho tôi.” Gia Ngôn cùng tuổi với Trường Lưu, nhưng lại cao hơn Trường Lưu nửa cái đầu, tóc hoe hoe vàng, mắt hẹp dài, con ngươi màu nâu nhạt, nhìn cái biết ngay là con lai mang hai dòng máu Hồ – Hán.

“Cậu đừng bắt con Vàng, coi chừng nó cắn cậu đấy.” Trường Lưu nhăn mũi, nói: “Vàng, mày chạy mau!”
Con Vàng chẳng còn chỗ nào để trốn, nó nằm nhoài xuống tuyết, dáng vẻ tội nghiệp, sủa hừ hừ về phía cậu chủ nhỏ.

Hai chân trước nó vẫy vùng đào thành cái hố, làm tuyết văng hết lên đầu Gia Ngôn.

“Chà, con Vàng biết đào hố kìa!”
Chu Hoài Viễn đang quét sạch tuyết cạnh giếng, Thục Nhi khoác bộ váy đỏ thẫm, bưng chậu gỗ đứng sau lưng Hoài Viễn, ống tay áo xắn lên để lộ đoạn cổ tay trắng như tuyết, giọng trong vắt: “Hoài Viễn, anh nghỉ một lát đi.”
Hoài Viễn dùng xẻng gạt lớp tuyết cứng ngắc, quay đầu quệt mồ hôi trên trán, cười bảo: “Anh không mệt.”
“Không mệt thật không?”
“Thật mà.”
“Thế có lạnh không anh?”
“Anh không.”
Đằng sau vang lên tiếng cười nhạo của Gia Ngôn: “Chị Thục Nhi, trán anh Hoài Viễn ướt rượt mồ hôi kia thây, mà chị còn hỏi anh ấy có lạnh không?” Cậu cười tít mắt, “Chị hỏi bao nhiêu lần rồi, em nghe đến nỗi tai mọc kén luôn đây này.”
“Trẻ con như em biết cái gì.” Thục Nhi dọa cậu, “Em còn bắt nạt con Vàng nữa thì chị vào nhà mách mẹ em đấy.”
“Em không thèm sợ mẹ em nhé!” Gia Ngôn nháy nháy mắt, nhè giọng nhại lại, “Hoài Viễn, lạnh không anh, nhọc không anh…”
“Thằng nhóc này, mày bắt nạt con Vàng chưa đủ, giờ còn lại đây chọc chị à!” Thục Nhi chống nạnh nghiến răng, nhào tới tóm lấy Gia Ngôn, “Đứng lại cho chị, mày đừng có chạy!”
Tiếng cười hi hi ha ha vang khắp khoảng sân, nhà bếp nổi lửa bừng bừng, khói nhẹ lượn lờ tỏa ra từ ống khói phủ đầy tuyết.

Thịt dê béo ngậy hầm trong nồi, mùi thịt đậm đà thoang thoảng khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lý nương tử ngồi bên mép giường lò, đang khâu một đôi đế giày đàn ông.

Tiên Tiên ngồi ở ghế đẩu vặn vẹo mông, từ đầu năm đã bắt đầu học nữ công, học đến cuối năm vẫn cứ là tàm tạm.

Tâm tính mấy đứa nhỏ, hễ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đi được hai đường chỉ là y như rằng lại quẳng kim vứt khung thêu đấy chạy ra ngoài chơi.

Xuân Thiên dời mắt về, nhặt khung thêu của Tiên Tiên lên, nghe Lý nương tử ở cạnh cười bảo: “Đứa nhỏ này, thêu mấy ngày mà trông kim chỉ lộn xộn hết thế kia.”
“Em ấy vẫn là con nít.”
“Nói là con nít thôi, nhưng năm sau đã chín tuổi rồi, chẳng được bao năm nữa là lập gia đình, nữ công các thứ phải học sơm sớm mới tốt.”
Lục Minh Nguyệt cúi xuống vẽ mẫu thêu trên bàn, lắc đầu: “Lúc chị học nữ công, mẹ chị đứng ở đằng sau, thêu sai một bước là bà ấy lại lấy cái bảng đánh vào lòng bàn tay, đánh tới nỗi tay sưng phù không cầm nổi kim, bà ấy vẫn không chịu dừng.”
Lục Minh Nguyệt là thợ thêu có tiếng ở Cam Châu, chị thường thêu tranh cho các cửa hàng may vá, ở nhà cũng nhận thêu đồ cho tiểu thư phu nhân trong phủ, “Khi đó chị ghét cay ghét đắng mẹ chị, một hai ép chị học này học nọ.

Thợ thêu có gì tốt chứ, làm đến mắt mù đầu bạc cũng có làm cho mình được bộ quần áo tử tế đâu, hà tất phải thế.”
Lý nương tử ho khụ, nhếch môi cười: “Ở Nam cũng thiệt cho tay nghề của chị, em mà so với chị à, thì đúng là khác biệt một trời một vực.”
Lục Minh Nguyệt thở dài: “Mấy hôm trước chị nhận việc từ nữ quyến của gia đình thương nhân nọ, chủ mẫu trong nhà chỉ lo bàn tính, từ trên xuống dưới nào áo quần nào khăn đều tìm người ngoài làm.

Thế có phải tốt không, ai bảo phụ nữ nhất định phải ở nhà may vá lo liệu chuyện nhà, phụ nữ đi kinh doanh buôn bán, đâu có kém đàn ông chút nào.”
Xuân Thiên cầm khung thêu đi hai mũi, bỗng dừng lại nói: “Lúc em còn nhỏ, mẹ cũng thường làm xiêm y cho những nhà giàu có, đỡ đần chi tiêu trong nhà…”
Hai người ít khi thấy Xuân Thiên nhắc đến người nhà, nghe vậy liền nói: “Vậy tài nữ công của mẹ em chắc chắn là khéo lắm đây.”
Xuân Thiên gật đầu, đáp: “Phải.”
Tràng cười lanh lảnh của Tiên Tiên từ ngoài dội vào, Gia Ngôn đuổi con Vàng chạy vòng quanh sân, mọi người trong sân cười đùa: “Con Vàng con Vàng, chạy mau lên, đừng để Gia Ngôn bắt được!” Con chó vàng cắm đầu chuồn vào nhà chính, quẫy đuôi hoảng loạn chui xuống gầm bàn, Lục Minh Nguyệt quay mặt sang, cau mày la: “Nhóc quỷ này, đi tới đâu cũng quậy gà chó không yên với nó!”
Gia Ngôn vọt vào phòng, cái đầu tròn nhỏ ló ra khỏi cửa, hai má đỏ bừng, trán lấm tấm hạt tuyết, ngó người trong phòng cười nịnh: “Mẹ, cô Lý, chị Xuân Thiên…”
“Con Vàng thấy con là lại trốn xa tít tắp, con không thấy nó không thích chơi với con à?” Lục Minh Nguyệt xụ mặt, “Cứ bắt nạt nó đi, cô Lý ghét con cho mà xem, lần sau con tới coi cô có đuổi cổ về không.”
Gia Ngôn cười hì hì, lắc lắc tay mẹ mình, rồi lại nhìn Lý nương tử, bám lấy cô ấy gọi: “Cô ơi, cô đừng đuổi con nhé.”

Từ trước đến nay Lý nương tử luôn bao che cho Gia Ngôn, lấy chiếc bánh đường trên bàn nhét vào túi của cậu nhóc, từ ái cười bảo: “Cô thương Gia Ngôn nhất, đừng có nghe mẹ con nói, cứ thoải mái chơi đi.” Cô ấy nắn nắn tay Gia Ngôn: “Trời ngoài kia có lạnh không, nếu lạnh thì lên giường ngồi cho ấm.”
“Không lạnh ạ.” Gia Ngôn đáp: “Con đi xúc tuyết với anh Hoài Viễn, chảy đầy mồ hôi.” Cậu nhóc ngồi sát bên Lý nương tử, ngửi mùi thuốc trên người cô ấy, hỏi: “Cô ơi, dạo này sức khỏe của cô có tốt lên không ạ?”
“Tốt hơn nhiều rồi, trông thấy Gia Ngôn là cô lại thấy khỏe cả người.”
Gia Ngôn cười khúc khích, rồi quay sang nhìn gương mặt đầy bất mãn của mẹ mình, lẻo mồm lẻo mép nói bao nhiêu lời êm tai.

Tiên Tiên đứng ở ngoài gọi với vào, cậu nhóc lại chạy bình bịch ra ngoài sân chơi.

Lục Minh Nguyệt quát khẽ: “Chơi cho nó tử tế vào đấy, đừng có nghịch ngợm bắt nạt người ta.

Nếu con dám làm chuyện xấu gì, coi chừng về nhà ăn đòn nghe chưa.”
Gia Ngôn lè lưỡi ranh mãnh: “Con biết rồi!”
“Thằng nhóc Gia Ngôn này, em thực sự rất thích nó.” Lý nương tử thở dài, “Mạnh khỏe lanh lợi, đúng là thương không để đâu cho hết.”
“Ông giời con ấy chỉ giỏi làm chị đau đầu nhức óc, ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ nó chuốc tội chuốc vạ vào người thôi.” Lý Minh Nguyệt cười nói, “Chị lại thích Trường Lưu hơn, thông minh ngoan ngoãn, không để ai phải nhọc lòng, ngay cả thầy giáo ở thư viện cũng khen suốt.”
“Gì mà không nhọc lòng chứ.” Lý nương tử âu sầu, “Từ nhỏ nó đã khiến người ta chẳng yên tâm nổi.”
“Từ sau khi Trường Lưu chào đời, nó chưa hề uống được một giọt sữa nào của em, con người ta bú sữa mẹ, thằng bé lại thuốc thang không sót bữa nào.

Có dạo kia nó quấy khóc cả đêm lẫn ngày, mặt mũi tái xanh như tàu lá, lúc đó em cũng bệnh, ban đêm đổ tuyết, đại gia bồng nó đi gặp thầy thuốc.

Em nghĩ, nếu đứa nhỏ xảy ra bất trắc gì, em cũng chẳng thiết sống nữa.

Mừng là hôm sau đại gia bồng nó về, nói không sao hết, cả người em mới được thả lỏng.”
“Cô coi cô kìa, đang êm đang đẹp tự dưng nhớ chuyện cũ làm cái gì.” Lục Minh Nguyệt nhíu mày, “Chị thấy mấy năm nay Trường Lưu cũng bớt sinh bệnh, càng ngày càng khỏe đấy chứ.”
“Nghe các trưởng bối nói, lúc bé bệnh nhiều, lớn lên là mạnh khỏe bình thường ngay, bảo đó là xui rủi bên người, từ nhỏ đã bị mang đi.”
“Chính thế.” Lục Minh Nguyệt nói, “Trường Lưu ấy à, không sao đâu.”
Lý nương tử thở dài một hơi, cũng nở nụ cười: “Mọi người nói cũng phải.”
Lục Minh Nguyệt đứng dậy khỏi chiếc ghế đôn*, nhìn đế giày mà Lý nương tử khâu, bảo: “Nói ra thì hồi đó tuổi Lý Vị hẵng còn trẻ, hai mẹ con cô đều bệnh, chú ấy bình tĩnh lắm chứ.”
“Hồi đó cha em chưa mất, đại gia nghỉ việc quân một tuần gấp gáp trở về, thậm chí không kịp nói một câu đã bồng đứa nhỏ ra ngoài luôn.” Đôi mắt Lý nương tử đong đầy tình cảm: “Chàng vẫn luôn như vậy…!vô cùng tốt.”
“Vợ chồng hai người tình nghĩa sâu đậm, tính ra cũng hiếm có.”
“Đại gia, trước kia…!từng vào quân sao ạ?” Mắt Xuân Thiên sáng ngời, ngẩng đầu hỏi.

“Khi đó quân Qua Châu xuất chinh đánh giặc, cha tôi để Vị Nhi vào trại lính báo danh.

Chàng ra núi Bách Trượng, Hà Hợp, trấn thủ ở biên giới, sau đó lại đánh giặc, ở trong quân năm sáu năm mới trở về.” Khuôn mặt Lý nương tử thấp thoáng ý cười, “Hồi ấy chúng tôi mới thành thân chưa bao lâu, đại gia cũng chỉ chớm mười bảy mười tám.

Nhoáng cái mà đã mười năm trôi qua rồi.”
Ngực Xuân Thiên phập phồng, cơn đau buốt kéo đến căng trướng lồng ngực, nàng khẽ nói: “Lúc đó đại gia thuộc trướng của tướng quân nào, đơn vị quân đội nào ạ?”
Lý nương tử ngẩn ra, suy tư rồi trả lời: “Là quân doanh Qua Châu, hơn nửa số tướng sĩ đều là người Thổ Dục Hồn từ phương Tây trở về.

Hình như lúc đó có mấy vị tướng quân đấy, ta không nhớ rõ lắm…” Cô ấy hỏi, “Em có thân nhân trong quân sao?”
Xuân Thiên lắc đầu: “Nghe nói đại gia từng vào quân nên em hơi tò mò thôi.”
Lý nương tử chỉ nói bâng quơ đôi câu, mà đã khiến Xuân Thiên thẫn thờ cả ngày.

Nếu như là quân doanh Qua Châu, còn có nửa là dân tộc Thổ Dục Hồn, vậy nhất định quân Mặc Ly, quân Mặc Ly…!quân Mặc Ly mười năm trước…!
Tiên Tiên bên cạnh ôm góc chăn kề vào người nàng, miệng chép chép mấy cái, lật người ngủ say sưa.

Gian buồng đốt than ấm cúng, nằm trong ổ chăn cũng rất ấm, Xuân Thiên lại trằn trọc khó ngủ, vết thương trên người đã đóng vảy, cứ đêm xuống là ngứa râm ran khó chịu.

Loáng thoáng có tiếng ho khù khụ của Lý nương tử, tập trung lắng nghe, gió tuyết thổi qua biến mọi âm thanh trở nên mơ hồ.

Trẻ con ấy à, luôn vô ưu vô lo…!Còn nàng, dường như chưa từng có lúc nào vô ưu vô lo như thế.

Lý nương tử bị ho nửa đêm, Triệu đại nương trông ở gian ngoài mơ màng thức, lồm cồm bò dậy hỏi: “Nương tử, có cần uống thuốc không?” Cổ họng Lý nương tử có vị ngai ngái, giọng khàn khàn: “Miệng hơi khô, thím rót cho tôi chén nước với.”
Triệu đại nương khêu bấc cái đèn dầu, ngáp dài đi rót trà, nói: “Ngày mai mời thầy thuốc tới kiểm tra xem sao, mấy ngày nay nương tử lại ho nặng hơn rồi.”
Lý nương tử không đáp lời, nắm chặt chiếc khăn tay.

Dưới ánh đèn lập lòe, hai mắt cô ấy nheo lại, nét mặt chẳng rõ buồn vui, lặng lẽ nhét khăn tay vào tay áo, hồi lâu sau mới ngả người gối lên gối, uể oải trả lời: “Bệnh này vẫn cứ vậy thôi, ngày nào cũng uống thuốc đều đều, còn gì để mà khám nữa chứ.”
“Cô đừng nói thế…” Triệu đại nương bảo: “Phương thuốc của đại sư Quy Từ mấy năm trước tuy là hơi phức tạp, nhưng hiệu quả rất tốt, sao năm nay lại thế này nhỉ.”
Lý nương tử súc miệng bằng trà nóng, nằm xuống bảo: “Ngủ thôi.”
(còn tiếp)
*Chú thích
.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.