Ở trên hành lang ban công có hai nữ sinh đang đứng nói chuyện với nhau.
” Vậy nên mới nói đến cho sớm làm gì chứ ! Mình còn chưa ngủ đủ ” Dương Niệm Tuyết gương mặt lười biến ngáp ngắn ngáp dài, nhỏ giọng quở trách Mộ Dung Thanh Huyền.
Mộ Dung Thanh Huyền thở dài ngao ngán dường như đã quen với câu hỏi này.
” Hầy, Tiểu Tuyết, cậu xem bây giờ đã 6 giờ 40 phút rồi, chỉ còn 5 phút nữa là trống đánh.
Nếu không phải mình lo cậu không dậy nổi bởi cái tính ngủ nướng không biết trời đất gì của cậu.
Thì làm sao có cái chuyện sáng sớm tinh mơ mình phải đến tận giường cậu để gọi dậy đi học chứ!” Mộ Dung Thanh Huyền lấy tay nhéo nhẹ hai bên má phúng phính của Dương Niệm Tuyết, trên môi nở nụ cười ” Tiểu Tuyết xem mình đối tốt với cậu như vậy ! Nghĩ nhiều cho cậu như vậy ! Thế mà cậu còn dám quở trách mình ! Hử”
Dương Niệm Tuyết nhăn mặt tức giận gạt tay Mộ Dung Thanh Huyền ra, ôm gương mặt có phần đỏ đỏ vì bị nhéo của mình mà phụng phịu nói ” Vậy thì sao chứ ! Là do cậu tự muốn đến chứ bộ, mình có bắt ép cậu đâu ! Không có cậu thì vẫn có mấy cô hầu gái gọi mình dậy cơ mà !”
” Vậy sao!”
” Đúng vậy !”
Diệp Linh chớp thấy hai nữ sinh trước mặt có phần quen biết.
Liền đưa con mắt ra nhìn một chút, nhận ra là người quen liền hớn hở vẫy tay lớn giọng gọi.
” Tiểu Tuyết, Thanh Huyền “
Kiều Khả khựng người lại ngước mắt nhìn hai nữ sinh trước mặt.
4 Đôi mắt chớp chớp nhìn nhau không nói gì đơn phần có chút ngại.
Lúc sau Mộ Dung Thanh Huyền lên tiếng chào hỏi ” Chào buổi sáng ! Diệp Linh, Kiều Khả “
Kiều Khả vội đáp lại” Ừm, chào buổi sáng “
Lúc này bàn tay đang nắm chặt tay Diệp Linh dường như đã nới lỏng ra.
Diệp Linh nhẹ nhàng dứt khoát bước lên phía trước gương mặt tươi tắn cười cười ” Hai cậu đứng ngoài hành lang này làm gì vậy ! “
Dương Niệm Tuyết bĩu môi ” Vừa mới đến, đứng ngoài đây hóng gió ấy mà !”
” Hóng gió ! Vào sáng sớm á!”
” Ờm ” Dương Niệm Tuyết có chút chột dạ ngại ngùng gãi đầu mình một cái.
Mộ Dung Thanh Huyền đứng một bên cười khẩy ” Cậu ấy nào hóng gió, có mà ra đây đứng ngáp ngắn ngáp dài thì đúng hơn!”
Dương Niệm Tuyết trợn mắt nhìn” Thanh Huyền cậu !”
” Ầu, ra là thế à.
Cậu cũng thật biết thường thức a!”
” Hai cậu…” Dương Niệm Tuyết ấm ức nhíu mày, chớp mắt thấy Kiều Khả vẫn đứng một bên nhìn về phía họ không nói một lời.
Gió nhẹ buổi sáng thổi vào qua cửa sổ, nhẹ nhàng thanh thoát êm dịu, ấm áp đến kì lạ.
Gió thổi bay từng lọm tóc màu hồng nhạt tựa như những cánh hoa anh đào nở sắc xuân.
Nhẹ nhàng lướt qua trên gương mặt thanh thuần của Kiều Khả.
Đôi mắt xanh lẳng lặng sâu thẳm của biển cả đâu đó mang phần đạm bạc cô độc.
Thiếu nữ xinh xắn ngay cạnh cửa sổ mang trong người một vẻ đẹp khiến người khác phải say mê không khỏi mà đưa mắt ngắm nhìn.
Dương Niệm Tuyết ngơ ngẩn say mê trước vẻ đẹp đó trong lòng đơn phần cảm thán.
Nhưng lại nhận ra thiếu nữ trước mặt tuy xinh đẹp nhưng lại không phải là quá xinh đẹp.
Dường như chỉ có thể ngắm trong giây lát, không đủ để khắc hoạ trong tim.
Trong đầu Dương Niệm Tuyết dường như nhớ đến gương mặt của một người nào đó.
Đôi mắt xanh ngọc lục bảo mái tóc màu nâu nhạt nhẹ nhàng tươi tắn, làn da trắng nõn không một chút tì vết, gương mặt thì khỏi phải bàn, một khi đã nở nụ cười lên thì có nói là tiên nữ hạ phàm người khác liền cũng sẽ tin.
Người mà Dương Niệm Tuyết đang nhớ đến không ai khác chính là Lâm Tố Ninh.
Mỗi người đều sẽ mang một vẻ đẹp khác nhau, tùy thuộc vào con mắt của người nhìn mà đánh giá.
Kiều Khả hay Lâm Tố Ninh cả hai người đều đẹp không thua kém gì, nhưng liền sẽ mang cho người khác một cái nhìn cảm giác khác nhau.
Trong mắt Dương Niệm Tuyết, Lâm Tố Ninh chính là một người tựa như tiên tử hạ phàm không nhiễm chút bụi trần.
Bởi cuộc đời của Lâm Tố Ninh dường như được bao bọc yêu chiều quá mức, những thứ dơ bẩn xấu xa xung quanh dường như sẽ không bao giờ có thể suất hiện trước mặt cô.
Lâm Tố Ninh mang trong người một căn bệnh kì lạ, nói là bệnh cũng không phải.
Đơn phần chính là cô sinh ra đã yêu ớt, vận mệnh xui xẻo hay gặp chuyện.
Chính vì các yếu tố ấy mà trong lòng Dương Niệm Tuyết, đã mặc định Lâm Tố Ninh là một con thiên nga trắng cần được bảo tồn để tránh xa những vết dơ bẩn xung quanh.
Trong lòng Dương Niệm Tuyết vẫn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bỗng một giọng nói cất lên.
” Mấy cậu làm gì mà xào sáo trên hành lang vậy !”
” Lâm Tố Ninh !” Kiều Khả quay đầu nhìn trên gương mặt thể hiện niềm vui.
Trên môi nở nụ cười.
” Ninh Ninh, cậu đến rồi sao! ” Dương Niệm Tuyết vui vẻ chạy đến ôm chầm vào người Lâm Tố Ninh.