*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoại truyện 8: Chúc mừng năm mới
Tưởng Vân Thư đẩy cái đầu chó cứ liên tục sáp lại rồi dùng keo dán bao lì xì lên cành hoa.
Bạch Đường ngồi bên cạnh bỏ tiền xu vào trong bao lì xì, trong miệng còn ngâm nga hát: “Chúc bạn phát tài, tèn ten tèn ten, chúc bạn tài giỏi…”
Đây là bài hát đón Tết mà Tưởng Vân Thư đã dạy cho cậu.
Cũng bởi vì ở thế giới ABO này không có truyền thống đón tết.
Nhớ lại khi ấy, Bạch Đường vẫn còn chưa bước ra được cơn ác mộng, thỉnh thoảng đụng mặt alpha thì sợ đến run cầm cập, vừa đúng lúc chuẩn bị bước qua năm mới, Tưởng Vân Thư đã kể với omega những chuyện này để cho cậu cảm thấy chân thực hơn.
“Đón Tết chính là tạm biệt năm cũ, đón năm mới đến, mùng 28 dọn nhà, đêm 30 tổ chức tiệc giao thừa, mùng 1 thì chính thức đón tết, với lại mấy ngày này thì không được gội đầu…”
Bạch Đường ngồi trên ghế sô pha đối diện với alpha, nghe vậy thì tò mò hỏi: “Mùng 28 đêm 30 là gì? Sao mùng 28 phải dọn nhà, sao đêm 30 phải tổ chức tiệc giao thừa? Sao không thể gội đầu ạ?”
Một loạt các câu hỏi ập tới, Tưởng Vân Thư hiếm khi nghẹn lời, “À thì ở chỗ anh sẽ chia thành lịch dương với lịch âm, ví dụ như mùng 28 và mùng 30 thì đều là lịch âm. Còn việc dọn nhà, không được gội đầu hay ăn giao thừa thì đều là truyền thống từ các thế hệ trước, anh cũng không biết vì sao nữa.”
Lần đầu tiên Bạch Đường nghe thấy những thứ này, “Lịch dương và lịch âm?”
“Ừm.”
Omega suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu, “… Là cái gì ạ?”
Cho đến bây giờ, Bạch Đường vẫn chưa hiểu rõ được lịch âm là gì, tính như thế nào.
Dù sao đây cũng là một trong số ít điểm mù của bách khoa toàn thư bác sĩ Tưởng.
Tưởng Vân Thư treo bao lì xì cuối cùng lên chậu hoa lan, “Bạch Đường à, được rồi.”
“Dạ!” Bạch Đường cất mấy món còn dư vào.
Đường Đen ngồi dưới đất vẫy đuôi, trên cổ quấn một cái khăn len màu đỏ, trên đó còn có một chữ Phúc lớn.
Tưởng Vân Thư xúc động nhìn căn nhà đan xen hai màu xanh đỏ.
Trên toàn thế giới này, chỉ có nhà bọn họ đón tết mà thôi.
Rõ ràng Bạch Đường cũng không có truyền thống này nhưng cậu vẫn vì anh mà bỏ rất nhiều công sức.
Bởi vì không có ai đón tết nên cũng không có câu đối với mấy miếng dán chữ Phúc, mọi thứ đều là do hai người tự cắt ra rồi Tưởng Vân Thư viết lên.
Cho dù họ đã đón cái tết thứ sáu nhưng Bạch Đường vẫn vô cùng nhiệt tình khen, “Bác sĩ Tưởng ơi, em cảm thấy thư pháp của anh càng lúc càng đẹp á!”
Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ cười cười, sao có thể chứ, mỗi năm chỉ viết có một lần, lần này viết còn bị lem mực, thế nhưng anh cũng vạch trần lời nịnh nọt của omega.
Bạch Đường mặc áo bông trắng mềm mại ngồi bệt dưới đất nghiêm túc nhìn anh, đột nhiên cậu vươn tay quẹt lên nghiên mực rồi chấm lên mũi alpha.
Vệt đen dính trên mũi, Tưởng Vân Thư nhấc ngòi bút lên rồi nhìn sang.
Bạch Đường phụt cười, không kiêng nể gì mà chỉ vào mặt alpha cười khanh khách, “Ha ha ha bác sĩ Tưởng dễ thương quá!”
Tưởng Vân Thư chăm chú nhìn omega vài giây rồi yên lặng nâng tay chấm bút lông vào mực.
Có lẽ là do tâm linh tương thông của cặp chồng chồng hoặc là do thiên tính dễ dàng phát hiện nguy hiểm của omega, một giây đó, Bạch Đường chợt cảm thấy sau gáy căng thẳng, cậu lập tức đứng phắt dậy chạy thẳng vào phòng ngủ.
Tuy nhiên chỉ mới chạy được vài bước thì đã bị cánh tay của alpha choàng qua eo rồi bị đ è xuống thảm.
Bạch Đường biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cậu lập tức xin tha, chắp hai tay lại trước ngực, “Em sai rồi, em sai rồi bác sĩ Tưởng ơi…”
Tưởng Vân Thư ngoảnh mặt làm ngơ, nhẫn tâm quẹt vài nét bút lên khuôn mặt sạch sẽ của cậu.
“Để anh vẽ râu cho em.” Alpha nói.
Có lẽ do hooc-môn nên cơ thể omega rất ít lông.
Bạch Đường cảm giác gương mặt mình ươn ướt, cậu che mặt lại, thấy không thoát được nên cố sức rướn người vùi mặt vào cổ alpha, sống chết không cho anh vẽ.
Hiếm khi Tưởng Vân Thư ấu trĩ mà đùa giỡn với omega, cổ bị dụi ngứa, anh bật cười, không vẽ lên mặt được, cổ cũng bị phong ấn nên anh dùng tay trái kéo áo Bạch Đường lên, tay phải thì dùng bút lông chọt lung tung.
“A!” Bạch Đường buông lỏng tay, eo cong lại, cậu hô to, “Bác sĩ Tưởng chơi kì, anh chơi kì!”
Cậu muốn kéo áo xuống nhưng chợt nhận ra mực đen sẽ làm bẩn áo trắng, bàn tay đang nắm áo định kéo xuống khựng lại, sau đó còn kéo cao lên một chút, cuối cùng cậu chỉ có thể phơi bụng nằm trên thảm, vòng eo trắng nõn nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng.
Tưởng Vân Thư yên lặng nhìn chằm chằm vết mực trên eo omega.
Chung sống với nhau lâu như vậy, Bạch Đường đã hiểu rõ từng động tác nhỏ của alpha, đây là ánh mắt cảnh báo cái mông cậu sắp chịu tội, omega trợn mắt cảnh cáo: “Không được!”
Tưởng Vân Thư ấn Bạch Đường nằm lại xuống thảm, “Anh không làm gì hết, chỉ viết tên thôi.”
Bạch Đường: “Hả?”
Tưởng Vân Thư hơi khom người, “Viết tên lên eo em.”
Yêu cầu này nghe tuy bình thường nhưng cũng bất thường sao sao ấy.
Alpha còn rất lịch sự hỏi: “Có được không?”
Nếu như cùng chung sống với họ thì bạn sẽ phát hiện Bạch Đường gần như nuông chiều alpha không giới hạn, chỉ cần Tưởng Vân Thư nói ra yêu cầu của mình, cho dù có quá đáng thì omega vẫn sẽ đồng ý từng cái một.
Lần này cũng không ngoại lệ, Bạch Đường im lặng vài giây rồi thỏa hiệp kéo áo mình lên.
Đầu bút lông chạm vào da, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy nơi đó khẽ run rẩy.
“Anh nhanh, nhanh lên đi.” Bạch Đường hối thúc, “Nhột quá…”
Ba chữ Tưởng Vân Thư hoàn chỉnh in lên cơ thể xinh đẹp trắng nõn, rõ ràng tuyên bố omega này là của ai.
Bạch Đường hết sức xấu hổ, viết xong vẫn chưa thể kéo áo xuống được, phải đợi đến khi mực khô.
Giọng của alpha dần khàn khàn, “Anh cũng muốn viết lên đùi em nữa.”
Hai tai Bạch Đường đỏ bừng, cậu nhắm mắt lại, “… Dạ.”
Khuy quần được cởi ra, quần kéo xuống một nữa, alpha cũng không chịu viết thẳng lên đùi mà nâng đầu gối của cậu lên rồi viết lên đùi trong.
Tưởng Vân Thư rất tập trung viết, vậy nên người bị dày vò chỉ có Bạch Đường, cậu cố gắng nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngáy và hơi thở nóng rực trên da.
Đột nhiên, “Mấy đứa à, xong chưa…”
Giọng nói chợt im bặt, ai nấy cũng đều ngẩn người, người vừa nói chuyện lập tức đi vào nhà bếp.
Bạch Đường hoảng loạn đẩy alpha ra rồi đứng lên mặc lại quần, chỉnh đốn lại quần áo.
Hai người sống chung quen rồi, cũng quên mất họ đã thu nhận Giang Nguyễn Gia.
Một lúc lâu sau, Giang Nguyễn Gia mới đi ra, dường như bà đã tốt lên rất nhiều, xem như không có chuyện gì mà hỏi, “Mấy đứa làm xong chưa?”
“Xong, xong rồi ạ!” Âm thanh vang dội, omega thiếu điều muốn đưa tay xung phong báo cáo.
Giang Nguyễn Gia khẽ nở nụ cười: “Vậy đi ăn cơm thôi, đi rửa tay trước đi.”
Bữa cơm giao thừa rất phong phú, ba người ăn sáu món một canh, sau khi ăn xong, Tưởng Vân Thư đứng lên đưa cho Giang Nguyễn Gia một bao lì xì, “Chúc dì dồi dào sức khỏe, sống lâu trăm tuổi.”
Sau đó anh đưa cho Bạch Đường một bao dày, “Chúc em bình an, mau ăn chóng lớn, thuận buồm xuôi gió.”
Bạch Đường không nhịn được mà lầm bầm, “Cũng còn nhỏ đâu mà mau ăn chóng lớn chứ…”
Tưởng Vân Thư khẽ nở nụ cười gắp miếng thịt đút cho omega.
Bạch Đường nhai xong thì cũng lấy một bao lì xì ra đưa cho Giang Nguyễn Gia, “Chúc dì năm mới vui vẻ!”
Giang Nguyễn Gia mỉm cười: “Năm mới vui vẻ, cảm ơn hai con, hiện giờ dì cũng đã hài lòng lắm rồi.”
Bạch Đường ngồi về chỗ cũ, Tưởng Vân Thư hỏi cậu: “Còn anh thì sao?”
Omega đáp: “À thì… Tối em đưa anh sau.”
Tối đến, lúc tắm rửa, Bạch Đường phải chà rất lâu thì vết mực nước mới trôi đi, bộ đồ trắng vẫn bị dính một chút.
Tưởng Vân Thư đang nằm trên chiếc giường ấm áp, bức tường trắng đối diện đang chiếu một bộ phim, trên đó đang hiện nút tạm dừng, là bộ phim hài mà tối nay hai người định xem.
Máy chiếu phim là do omega mua, nếu có buổi tối nào rảnh rỗi thì cả hai sẽ xem phim cùng nhau.
Tưởng Vân Thư tự nhiên ôm lấy eo Bạch Đường, hai người trao nhau một nụ hôn dài.
“Chúc bác sĩ Tưởng năm mới vui vẻ.” Bạch Đường lấy ra một cái hộp đỏ lớn, “Năm nào cũng bình an, vạn sự như ý, cùng em đón thêm nhiều cái tết nữa.”
Tưởng Vân Thư bật cười, “Ừm, sao còn có hộp quà nữa?”
Omega ngồi phịch xuống, hai mắt lấp lánh, “Anh mở ra xem thử đi?”
Tưởng Vân Thư mở hộp ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một bao lì xì, cầm lên có chút nặng, trên bao lì xì còn viết cả đống chữ, anh đọc lên: “Dồi dào sức khỏe, bình an thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, đại cát đại lợi…”
Cậu gần như đã viết hết tất cả những lời chúc lên trên đấy.
Tưởng Vân Thư không nhịn được mà mỉm cười, “Có mỏi tay không?”
Bên dưới bao lì xì vẫn là một bao lì xì nữa, anh mở ra xem, bên trong là bùa bình an.
“Em tự đi cầu đó.” Bạch Đường khoe khoang, “Bà ở nhà kế bên nói với em là ngôi chùa đó linh lắm.”
Nét dịu dàng trong mắt Tưởng Vân Thư như muốn tràn ra ngoài, anh khẽ nói: “… Cảm ơn em.”
Bên dưới nữa là một hộp trang sức, bên trong là một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng!
Tưởng Vân Thư phút chốc không biết nên nói gì: “Mặc dù anh cảm động lắm nhưng mà người lớn sao lại đeo cái này được nữa?”
“Em cố tình tìm cho anh đó!” Bạch Đường lấy ra rồi định đeo lên cổ alpha, “Ai nói người lớn không thể đeo được hả!”
Tưởng Vân Thư không từ chối được nên miễn cưỡng bị đeo lên, hình ảnh ấy hết sức buồn cười, trang sức bằng vàng lấp lánh chỉ dành cho trẻ nhỏ vậy mà lại xuất hiện trên người một alpha cao lớn lực lưỡng, vô cùng mâu thuẫn.
Đặc biệt khuôn mặt của alpha này còn hết sức vô cảm nữa chứ.
Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ xem tiếp, món cuối cùng cũng là một cái hộp, chỉ là…
Alpha đọc thành tiếng: “Hộp 24 bao cao su king size siêu mỏng.”
Nhìn qua thì Bạch Đường có hơi ngượng ngùng.
Tưởng Vân Thư: “Đây cũng là quà tết hả?”
Bạch Đường trả lời: “… Dạ.”
Tưởng Vân Thư lập tức ngồi thẳng dậy, “Vậy nên ý em là tết này mình sẽ dùng hết phải không?”
Bạch Đường nghe xong thì ngơ người, sau khi phản ứng lại thì lập tức lùi vào góc giường, “Dĩ nhiên là không rồi! Không phải! Là dùng trong năm nay! Năm nay!”
Thế nhưng bóng của alpha đã ập xuống mặt cậu, “Không sao hết, anh quyết định là được.”
Cuối cùng bộ phim cũng chẳng ai coi, chỉ chừa lại omega đang nghẹn ngào nức nở, biết vậy thì cóc thèm tặng đâu.