Việt Cơ

Chương 147: Sóng Vai Ngồi Kề



Cực kỳ không muốn có ai phát hiện mình đang thương tâm, Vệ Lạc đành phải tiếp tục chôn đầu trong lòng Tố, thỉnh thoảng cạ cạ, dùng xiêm y của hắn lau đi nước mắt trên mặt.

Cũng không rõ qua bao lâu, Vệ Lạc cuối cùng cũng dừng thút thít.

Nàng lặng lẽ ngẩng đầu lên, sượng sùng nhìn vạt áo ướt một mảng của hắn, đỏ mặt khẽ gọi: “Tố!”

Tố cúi đầu.

Rặng mi thật dài của Vệ Lạc chấp chới, nhẹ nhàng nói: “Hai tòa thành hôm nay, ta chắc chắn sẽ đòi lại cho ngươi!”

Tố nghe vậy thì ngẩn ra.

Hàng mày rậm của hắn hơi nhíu, ánh sáng lung linh trong đôi mắt hoa đào, ấm áp nói: “Lạc rốt cuộc vẫn là Lạc!”

Vệ Lạc nhắm hai mắt lại, dựa theo phương pháp hô hấp mà xưa nay mình vẫn luyện công để hít thở.

Chưa đến một lát sau, khi nàng mở mắt thì con ngươi đã hoàn toàn trong suốt, mí mắt cũng không còn phù thũng. Nếu chẳng phải trên khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ còn vương nước mắt thì cũng chẳng ai hay nàng từng khóc.

Có lẽ đại hiệp trong thiên hạ, chỉ sợ không một người nào biết nội công ngoại trừ dùng để giết người, còn có thể làm tiêu sưng tan lệ.

Cảm giác mặt mình dần nhơm nhớp, Vệ Lạc dùng ống tay áo lau đi, thẳng đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au lên nàng mới dừng lại. Cứ như vậy, trên mặt nàng đã không còn trông ra vệt nước mắt nào nữa.

Cho rằng bản thân đã có thể đối mặt với thế nhân, Vệ Lạc nhẹ giãy khỏi lồ ng ngực của Tố, nói khẽ: “Tố, để ta ngồi tháp khác thôi!”

Tố ngẩn ra.

Hắn cúi đầu, đôi mắt hoa đào không hề chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt Vệ Lạc. Bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của nàng đã hoàn toàn lấy lại vẻ bình thường, hắn không khỏi thở dài một tiếng, lầm bẩm: “Lạc, nàng xinh đẹp như vậy, càng nhiều người thấy, e mầm họa càng lớn.”

Hắn nói đến đây, lại ôm chặt Vệ Lạc thêm mấy phần, đồng thời còn áp mặt nàng vào lồ ng ngực mình, hoàn toàn không muốn người bên ngoài nhìn đến mặt nàng chút nào.

Vệ Lạc nở nụ cười.

Nàng lắc đầu, âm giọng khàn khàn: “Kẻ có quyền thế phú quý ai ai cũng đã gặp ta, nay có giấu cũng vô ích.”

Nàng nói đến đây, thoáng ngẩng đầu, đôi mắt mặc ngọc không hề chớp mà nhìn hắn, thấp giọng cầu xin: “Tố, giúp ta!”

Tố ngẩn ra.

Đôi mắt hoa đào của hắn cong lên, một tia nắng mới lấp loáng mặt hồ, “Ta sẽ giúp nàng.”

Vệ Lạc khẽ mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vương bi thương, nhưng một nụ cười ấy, lại có một sự kiên định khác, một sự mỉa mai rét lạnh khác.

Vệ Lạc nhìn hắn, chậm rãi nói: “Tố, hiện tại ngươi có địa vị có quyền thế, trong tình huống nhất định, ngươi có thể giúp ta chu toàn.”

Tố nghe đến đó, có chút không hiểu. Hắn nghiêng đầu, chờ nàng nói tiếp.

Vệ Lạc lại nhoẻn miệng cười, nụ cười này thực sự lạnh tựa băng đá, nàng hơi rũ mắt, rét buốt nói: “Từ nay về sau, Vệ Lạc sẽ không còn là Vệ Lạc trước kia! Tố, ta sẽ không để cho bất luận một ai, bất cứ kẻ nào an bài vận mệnh của ta! Ta không thể lại như một món lễ vật bị người ta đưa tới đưa lui nữa! Tố, hãy giúp ta!”

Đôi mắt sắc bén của Tố sáng quắc nhìn chằm chằm nàng, một lát mới trầm thấp đáp: “Được!”

Lời vừa thốt thì Vệ Lạc liền mỉm cười kiều mị!

Nụ cười ấy, đơn giản là như mây vén trăng lên, mưa tạnh trời quang. Dẫu rằng mù hơi còn đó, nhưng đã tỏ tươi khác rồi!

Tố thở dài một tiếng, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt Vệ Lạc, khẽ gọi: “Lạc, Lạc.”

“Ừm?”

“Bất cứ lúc nào, bất kể chuyện gì, hãy nhớ còn ta kề bên nàng!”… “Ừ.”

Thốt ra một chữ này rồi, giọng Vệ Lạc đã hơi nghẹn ngào.

Nàng chớp chớp con ngươi chua xót, chậm rãi rời khỏi vòng tay hắn.

Hai tay Tố vỗ một cái, ra hiệu cho thị tỳ bên cạnh chuẩn bị thêm một tháp khác. Sau khi tháp đặt xong, Vệ Lạc đứng dậy, giữa những ánh mắt liên tiếp dồn đến của chúng nhân, sắc mặt nàng như thường an toạ một bên. Tháp của nàng kề sát Tố, cùng hắn chung một kỷ.

Vệ Lạc vừa ngồi xuống, chính là vai sóng vai với Tố.

Bất kể Vệ Lạc hay Tố, thì đều là nhân vật chính trong yến hội ngày hôm nay. Vừa khi Vệ Lạc ngồi xuống, vô số đôi mắt liền chuyển tới nơi này, có kẻ ngồi xa thậm chí còn đứng lên ngó sang đây.

Trong ánh đuốc sáng rực, Vệ Lạc thanh hoa cao quý, Nghĩa Tín Quân hoa diễm lãnh ngạnh, khác nào tiên nhân trên thiên cung bị biếm trần, hấp dẫn mọi ánh mắt.

Mỗi người đều trông sang bên này, từng đôi mắt sáng rỡ liếc qua một lần, đều không nhịn được lại liếc sang lần nữa, liếc sang lần nữa.

Trong mơ hồ, có tiếng cười nhẹ vang lên, “Quả là một đôi bích nhân!”

“Không biết Tề hầu kia có định đem đôi bích nhân này cùng lên giường hay không đây?”

“Haiz! Nếu vậy Tề Hầu thật là có diễm phúc!”

“Đúng là nhân vật hiếm thấy mà, thực sự làm say đắm lòng người.”

Trong tiếng cười, công tử Kính Lăng cúi đầu, hắn từ từ nhấp rượu trong ly, chậm rãi uống. Cho dù tiếng bàn tán sôi nổi đến đâu, hắn cũng không hề nhìn về phía hai người kia.

Thực sự là quá ầm ĩ, toàn bộ yến hội từ lúc bắt đầu tới giờ hầu như chỉ xoay quanh một phụ nhân. Rõ là khiến người bực mình!

Công tử Kính Lăng nghĩ vậy, thoáng giương mắt, sắc lẹm quét qua chúng nhân.

Hắn có sát khí và uy nghiêm tột cùng, ánh mắt mang đầy âm trầm vừa quét qua, đám người bị mỹ sắc khuynh đảo, đang nhao nhao mỗi kẻ một lời đồng thời im bặt. Chờ đến khi trong điện hơi yên tĩnh lại, công tử Kính Lăng mới đứng dậy.

Hắn thân hình vĩ đại như núi, bào đen âm u. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt nặng nề rét buốt lần thứ hai đảo qua chúng nhân trong điện.

Thấy chúng nhân rốt cuộc đã yên tĩnh, công tử Kính Lăng nhàn nhạt mở miệng: “Yến tiệc đêm nay, sáu bảy ngàn người, tụ họp đều là kẻ sĩ có trí thức. Chư quân lần này tới Tân Điền, chẳng lẽ chính là để chiêm ngắm mỹ sắc sao? Ngôn lời được thế nhân hay, thanh danh truyền xa bách thế. Những thứ ấy, chẳng lẽ không phải khát vọng của chư quân ư?”

Tiếng hắn nặng nề mà đến, không ngừng âm vang, âm vang mãi trong đại điện mái vòm.

Lời của hắn, như hàn băng tháng chạp, khiến lòng chúng hiền sĩ kiếm khách đều tỉnh hằn. Đúng như hắn nói, những người này đến Tân Điền, may mắn được tham gia yến hội như vậy, mục đích, chính là có thể trổ hết tài năng. Nếu có thể triển lộ sở trường vang danh hậu thế, mới không uổng một đời này!

Bởi vậy, công tử Kính Lăng nhắc nhở, khiến bọn họ tích tắc bừng tỉnh từ trong mỹ sắc.

Công tử Kính Lăng bắt gặp vẻ mặt chúng nhân đã trở nên nghiêm túc, hài lòng mỉm cười. Nhưng nụ cười này vẫn rét lạnh như cũ.

Đôi mắt sâu như màn đêm của hắn lại đảo qua chúng nhân. Có điều chẳng hiểu vì sao, lúc lướt đến chỗ ngồi của Nghĩa Tín Quân, hắn vẫn không tự chủ được mà tránh đi.

Dẫu rằng hắn đã tránh mở rộng tầm nhìn, ấy vậy mà, hai người kia chung tháp mà ngồi, má ấp vai kề, cảnh tượng khác nào Kim Đồng Ngọc Nữ vẫn in sâu vào đầu hắn. Hình ảnh ấy khắc in quá sâu, khiến hơi thở hắn khựng lại, tư duy cứng đờ, nửa ngày vẫn chưa nhớ ra ban đầu mình định nói gì.

Đôi mắt đầy lệ khí của công tử Kính Lăng đảo qua mọi người, nhưng thoáng chốc lại hơi ngẩn ngơ, điều này khiến họ liên tục nhìn về phía hắn.

Thẳng một hồi lâu, công tử Kính Lăng mới tìm được giọng nói của mình. Ánh mắt hắn chuyển tới Sở công tử Bất Ly thì hai tay chắp lại, từ tốn rằng: “Chất vấn phía sau, còn xin công tử chủ trì mới đúng.”

Công tử Kính Lăng dù là chủ nhân, song Sở công tử Bất Ly mới là đại diện của nước mạnh nhất đương thời. Do đó hắn mở miệng hi vọng công tử Bất Ly đứng ra chủ trì, cũng là hợp tình hợp lý.

Ngay sau đó, chúng hiền sĩ dồn dập nhìn về phía công tử Bất Ly.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.