Đoàn xe lắc lư trở về dịch quán.
Vệ Lạc tỉnh lại trong một tràng ầm ĩ.
Nàng vừa tỉnh táo thì một chuỗi quát tháo vang dội gần như phẫn nộ liền lọt vào tai, “Thần thật không biết, quân nên cớ gì mà nguyện bỏ hai tòa thành đổi một phụ nhân! Hai tòa thành kia vốn có thể an trí tổ miếu của quân, từ đó về sau trăm năm ngàn năm, linh hồn tiên phụ tiên tổ của quân sẽ có nơi an thư. Mà nay, quân lại lấy đất phong yên ổn phần hồn đổi một phụ nhân, quân thực sự không sợ tổ tông trách móc bất hiếu, không sợ người trong thiên hạ chế nhạo ư?”
Vệ Lạc lạnh toát.
Nàng biết, người thời đại này đối với việc thờ cúng tổ tiên có niềm tin cực kỳ thâm căn cố đế, hầu như không thể lay chuyển.
Rất nhiều khi giữa nước với nước, giữa người với người, chinh chiến lẫn nhau, thậm chí g iết chết đối phương cũng không kết thâm cừu. Nhưng nếu phá hủy tổ miếu của đối phương, hoặc là xâm chiếm lãnh thổ nơi an trí tổ miếu đối phương, vậy thì sẽ thành thâm thù đến chết không thôi.
Vì thế, hiền sĩ này lên án vô cùng nghiêm trọng, vô cùng hăm dọa.
Vệ Lạc không dám mở mắt.
Lúc này, nàng cảm thấy hai cánh tay bên hông bị siết lại, là Nghĩa Tín Quân đã ôm chặt nàng thêm ba phần, để mặt nàng vùi trong ngực hắn.
Bấy giờ một âm giọng hơi khàn khàn khác than thở: “Quản thúc quá lời rồi. Phụ nhân này có đức tri ngộ với quân, lại có ân cứu giúp. Quân dùng hai thành đổi nàng cũng xem như là tận nhân tận nghĩa.”
Một lời vừa ra, phòng trong lặng ngắt.
Tiếp đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc cảm giác được một tràng rung rung, là Nghĩa Tín Quân thanh thanh nở nụ cười, tiếng cười kia vang khắp gian phòng, khiến chúng thần đều ngơ ngác. Mà lời của hắn, càng khiến chúng thần thêm sững sờ.
Trong tiếng cười, Nghĩa Tín Quân nói rằng: “Trượng phu thiên hạ đều hay Nghĩa Tín Quân ta xuất thân ti tiện, sở trường duy nhất, chính là giỏi hiểu người, dùng người mà thôi!”
Hắn vừa dứt lời, chúng thần không khỏi nhìn nhau, nửa ngày một hiền sĩ mới nhìn về phía Vệ Lạc đang nằm trong lồ ng ngực hắn, cả kinh: “Chẳng lẽ, quân cho rằng phụ nhân này không phải người tầm thường? Nàng ta đáng để quân dùng hai thành đổi lấy?”
Tiếng hiền sĩ này vừa thốt ra, Nghĩa Tín Quân lập tức đanh thép đáp: “Đúng vậy!”
Hắn âm giọng sang sảng, khí thế bức người, “Phụ nhân trong lòng ta, đẹp như thần nữ, hơn nữa, nàng hiền đức thông thấu, ôn nhu thuần hậu, hiền hậu xưa kia không lấy một ai được vậy. Nghĩa Tín Quân ta chẳng qua chỉ là một phong quân nho nhỏ, có thể chiếm được giai nhân như thế, quỷ thần đều hoan hỉ thay!”
Hắn lại còn nói, hắn có được phụ nhân như vậy, tổ tông của hắn đều sẽ mừng vui thay hắn.
Chúng thần liếc mắt nhìn nhau.
Nửa ngày sau, Quản thúc để chỏm râu dê mới chắp tay rằng: “Tiếng tăm quân nhìn người không cần bàn nhiều, lão phu tuy không tin một phụ nhân có tài cán gì làm quân coi trọng đến thế. Song nếu quân đã nói vậy, thì cũng nguyện thưởng thức.”
Ý là, lão đồng ý xem xét Vệ Lạc.
Dù rằng Quản thúc rất có uy vọng, vậy nhưng sau lời của lão, chúng thần đều nối gót lão lui ra ngoài.
Chỉ chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai người Vệ Lạc.
Nghĩa Tín Quân chờ đoàn người đi xa mới cúi đầu, hôn lên tóc Vệ Lạc, cười nói: “Người đã đi xa, có thể mở mắt được rồi.”
Thì ra hắn đã sớm biết Vệ Lạc đã tỉnh.
Vệ Lạc giật giật, thò đầu ra khỏi lòng hắn. Có lẽ do bị che quá lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi ửng hồng, đẹp đến nỗi khiến người khác không dời nổi mắt. Nàng mở to cặp mắt mặc ngọc trong veo nhìn gương mặt tươi cười ôn nhu của Nghĩa Tín Quân, thấp giọng: “Liên lụy quân bị quở trách.”
Nghĩa Tín Quân lắc lắc đầu, cười đáp: “Thân mang quân vị, há mà không người chỉ trích? Lạc cứ theo chủ ý mà làm, lời nói chúng thần đừng để trong lòng.”
Vệ Lạc khẽ đáp một tiếng.
Khuôn mặt nàng càng thêm đỏ hồng.
Hơn nữa, trên dung nhan tuyệt mỹ cũng có chút khó chịu, thân thể lại càng thêm cứng đờ.
Nghĩa Tín Quân bắt gặp vẻ mặt nàng như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, nháy mắt bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng buông Vệ Lạc ra. Chờ khi nàng đứng vững, hắn hơi nghiêng người, hôn lên trán nàng, thủ thỉ: “Lạc, nơi này có thể an tâm mà ngủ rồi, ta ở bên ngoài. Nếu có chuyện gì thì gọi ta.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, mãi đến khi hắn rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại thì Vệ Lạc mới hồi thần.
Căn phòng nàng đang ở rất lớn, ngoại trừ năm sáu tháp kỷ tròn vành như trăng phía ngoài, vào trong khoảng hai mươi bước, cách bảy tầng sa là một giường tháp rất rộng.
Xem ra đây là tẩm phòng của Nghĩa Tín Quân.
Vệ Lạc đi đến tháp.
Nằm trên tháp, nàng vẫn trằn trọc trở mình, thật lâu cũng chưa yên giấc.
Nàng không cẩn thận là sẽ nghĩ ngay đến người kia…
Vệ Lạc đủ điều bất đắc dĩ chỉ đành ép bản thân đặt tâm tư hoàn toàn vào người Tố.
Tố cũng thật không thể xem thường. Chuyện Vệ Lạc chính là Nguyệt cơ, Nguyệt cơ chính là Vệ Lạc, cho dù là trong phủ Kính Lăng cũng chỉ có Dược công và hai hiền sĩ biết. Mà lúc vừa vào yến hội hắn đã liên tục nhìn về phía mình, thì hiển nhiên đã nắm chắc trong lòng.
Bất luận là từ trong miệng người khác biết được, hay là do hắn tự mình suy đoán, nhưng chỉ bằng chuyện này thì đã rõ hắn thật sự không còn là Tố ôn nhu yếu đuối ngày xưa nữa. Cũng phải thôi, chẳng qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, chẳng qua chỉ hai ba năm đã từ một đồng nam biến thành một quyền thần đại quốc, quyền cao chức trọng, còn khiến thần hạ tâm phục khẩu phục. Bản lĩnh bực này, một kẻ tầm thường há có thể sở hữu?
Khi đó mình và hắn cũng ở chung khá lâu, nhưng lại chẳng hề mảy may trông ra hắn bất phàm. Haizzz, vẫn là kém cỏi lắm. Vệ Lạc lăn qua lộn lại, mãi tận hừng đông mới chập chờn vào giấc.
Đến ngày thứ hai.
Nghĩa Tín Quân là lặng yên đến thành Tân Điền, nếu không phải do dự yến hội tối qua, thành Tân Điền ắt sẽ chẳng mấy người hay hắn đã tới.
Hiện tại quý nhân và nhóm quý nữ thành Tân Điền đều biết hắn đã có mặt. Không chỉ hắn, còn có công tử quyền quý mười nước khác cũng đến. Huống chi, trong lần thịnh hội này ngoại trừ vương tôn các nước, còn có ba đại danh cơ vang danh thiên hạ, cùng với Nguyệt cơ – mỹ nhân tuyệt sắc đến bực này của công tử Kính Lăng.
Đây là thịnh hội hiếm thấy.
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ thành Tân Điền đều sục sôi. Các bậc quyền quý và nhóm quý nữ không tham dự yến hội tối qua đều nhôn nhao xin tham dự. Kể cả danh hiền các nước, khi nghe đến hiền sĩ cả điện bị một phụ nhân bác bỏ đến á khẩu thì cũng dồn dập xuất hiện.
Bởi vậy, nhân số yến hội tối nay tính sơ phỏng chừng đã hơn vạn. Cứ vậy, cung điện bình thường đã không còn đủ sức chứa nhiều người như thế. Hơn nữa khi Thái cơ và các ca cơ biểu diễn cũng cần sân bãi rộng hơn. Thế là nơi diễn ra dạ yến liền đổi đến Tấn cung.
Chạng vạng.
Vệ Lạc yên tĩnh ngồi quỳ chân trên tháp. Đối diện nàng, Nghĩa Tín Quân vẫn một thân bào trắng khác chi cây ngọc đón gió, trăng ngà vằng vặc vỗ hai tay quát lên: “Thay y phục cho cơ.”
Tiếng hắn vừa buông, sáu thị tỳ liền vây quanh Vệ Lạc đã tắm rửa tươm tất, đặt sẵn sàng gương đồng trên kỷ trước mặt nàng, vì nàng chải tóc trang điểm thay y phục.
Nghĩa Tín Quân nghiêng đầu, trong đôi mắt hoa đào lấp loáng ánh nước, thần quang sắc bén đã đổi thành nét cười dịu dàng. Hắn lẳng lặng ngắm Vệ Lạc, vô cùng kiên nhẫn nhìn chúng thị tỳ giúp nàng tỉ mỉ điểm trang.
Ánh mắt của hắn không hề chớp phóng tới mặt Vệ Lạc, khiến nàng có chút ngượng ngùng và không thoải mái.
Do đó, nàng hơi rủ mắt xuống, khuôn mặt ửng hồng mặc mấy thị tỳ loay hoay.
Đám thị tỳ thao tác rất nhanh, chỉ chốc lát đã vấn suối tóc đen của nàng lên, cài trâm ngọc châu sai vào. Vệ Lạc không hề nhìn vào gương đồng nên cũng không thấy được dung nhan sau khi được tỉ mỉ trang điểm của mình.
Qua một hồi lâu, Nghĩa Tín Quân hài lòng gật đầu, quát ra lệnh: “Mang bào đến.”
“Vâng.”
Trong tiếng đáp lanh lảnh, một thị tỳ nâng một bào phục bước tới.
Bào phục được đặt lên kỷ bên cạnh Vệ Lạc, trong lúc vô tình liếc qua ánh mắt Vệ Lạc liền khựng lại, ngẩng đầu nói với Nghĩa Tín Quân: “Có màu khác không?”
Đây cũng là một bộ hồng bào đỏ rực.
Nhưng không giống với bộ hồng bào mà công tử Kính Lăng ban tặng chính là, bào phục này được viền tím, mặt trên cũng thêu hình chu tước tử sắc.
Song có là thế nào chăng nữa, đây cũng là một bộ hồng bào đỏ rực.
Đáp lại câu hỏi của Vệ Lạc, Nghĩa Tín Quân khẽ mỉm cười, đôi mắt hoa đào ánh quang bức người của hắn nhìn chăm chú Vệ Lạc, từ từ mà rằng: “Lạc của ta, vốn chẳng ai sánh bằng! Chỉ có sắc đỏ rực cao quý nhất thế gian này, mới có thể tôn lên vẻ thanh quý cao sang của Lạc của ta.”
Hắn nói đến đây, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn chằm chằm đôi mắt mặc ngọc của Vệ Lạc, nghiêm túc nói: “Lạc, công tử Kính Lăng đã là dĩ vãng. Nàng không thể chỉ vì hắn ta mà không muốn mặc bộ hồng bào này. Bào phục này thật sự sánh duyên với nàng, nàng chỉ cần nhớ kỹ, bào phục này là do Nghĩa Tín Quân ta tặng! Đồng thời, cũng là tự thân nàng tiếp nhận!”…
Hắn nói đến đây, khóe miệng mỉm cười, mày kiếm xếch lên, kiên quyết mà rằng: “Trong thiên hạ, ngoại trừ Lạc của ta, còn có phụ nhân nào xứng với sắc này? Tôn lên được vẻ hoa quý của sắc này?”
Rặng mi thật dài của Vệ Lạc chấp chới, thẳng một hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng đáp: “Tốt.”
Chữ ấy vừa ra khỏi miệng, lập tức hai thị tỳ liền mặc lên cho nàng.
Bào phục khoác lên người, Vệ Lạc có phần hoảng hốt. Mãi đến khi Nghĩa Tín Quân đi đến trước mặt nàng, khẽ ôm nàng vào lòng: “Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, đi thôi.” Nàng mới thanh tỉnh.