Mi đại gia cười tươi như hoa đi ra, song bấy giờ mọi người đều bị công tử Kính Lăng doạ sợ, dường như không còn ai chú ý đến mỹ mạo của nàng nữa, điều này làm cho Mi đại gia có chút không vui.
Nàng che miệng cười, theo tiếng cười khàn khàn yêu mị truyền ra thì thân hình uyển chuyển không xương của Mi đại gia cũng rung động, đây là một loại quyến rũ, là công phu câu hồn Mi đại gia nhiều năm phong trần luyện ra. Quả nhiên, mọi người đồng loạt quay sang phía nàng, chủ yếu nhất là, công tử Kính Lăng rốt cuộc nâng mắt nhìn nàng ta, trong ánh mắt thâm trầm như đêm đen có thêm một tia hứng thú.
Mi đại gia biếng nhác cười nói: “Thiếp thân ở các nước phương xa đã nghe thấy đại danh công tử từ lâu, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Nghĩ rằng vương tôn công tử thế gian này có lắm, nhưng ít ai được như công tử đây, vừa gặp đã khiến lòng người thổn thức!”
Nàng ta và Vệ Lạc khác nhau, nàng ta biết người trước mắt này thủ đoạn tàn nhẫn, tâm trí chồng chất, thuộc hạ kỳ tài vô số. Ngẩng đầu nhìn hắn trong khoảng cách gần như thế, Mi đại gia đã phải gắng sức rất nhiều mới có thể khiến mình chỉ chú ý đến bề ngoài của hắn, mới có thể xem đối phương thành một người bình thường, một nam nhân có sức hấp dẫn kinh người mà thôi. Nếu không, chỉ bằng khí thế của hắn đã khiến nàng khiếp sợ, nàng có chút tiến lui đều không được, biểu hiện thất thường.
May là công tử Kính Lăng cũng không có ý biểu hiện khí thế của hắn trước mặt một nữ nhân như Mi đại gia, lập tức hắn mỉm cười. Nụ cười này như trăng sáng mới mọc, mặt trời mới hửng, nhất thời trong lòng mọi người đều thả lỏng, không hẹn mà cùng nhau cười.
Vệ Lạc cũng cười theo, nàng mới cười một cái liền lập tức tỉnh lại, vội vàng ngậm miệng cúi đầu.
Lúc này, Vệ Lạc nghe được phía trước truyền đến tiếng cười của công tử Kính Lăng: “Kính Lăng đã nghe diễm danh của Mi đại gia từ lâu, hôm nay mới có vinh hạnh chiêm ngưỡng. Phụ Hầu (1) đã vì đại gia mà chuẩn bị trạch viện, dâng rượu nhạt, chỉ đợi mọi người hạ cố đến chơi, xin mời!”
“Mi cơ tạ ơn quân Hầu, tạ ơn công tử, mời đi.”
Mi đại gia tạ ơn xong thì xoay người lên xe của mình, mà công tử Kính Lăng thì nho nhã có lễ giục ngựa đứng hầu một bên, chỉ chờ Mi đại gia tới trước mặt mới cùng nàng ta đi trước.
Đoàn xe bắt đầu chạy, tiếng sênh nhạc lại bồng bềnh nổi lên. Vệ Lạc vừa nhìn đã thấy hai bên đường đứng hơn mười nhạc công chơi sênh.
Giữa lúc tiếng nhạc đang nhẹ bay thì trên mặt Vệ Lạc chợt lạnh, trong đám đông truyền đến vài tiếng nói khẽ: “Tuyết rơi!”
Vệ Lạc ngửa đầu nhìn lên, quả nhiên trên bầu trời mờ tối, vô số bông tuyết đang phiêu đãng rơi, bông tuyết không lớn đậu lên cổ, trên người lạnh buốt thấu xương. Bất tri bất giác, dân chúng đều bắt đầu lui vào nhà, mà đội hộ vệ đi tuốt đằng trước của công tử Kính Lăng cũng bắt đầu tăng tốc.
Tuyết rơi.
Vệ Lạc quay đầu, xuyên qua từng bông lại từng bông tuyết nhìn về phía bóng dáng càng ngày càng xa của công tử Kính Lăng, thầm nghĩ: xem ra mình vẫn còn an toàn, cho dù có đi vào địa bàn của hắn thì hắn cũng sẽ chẳng nhận ra mình chính là Tứ công chúa nước Việt đã chết kia.
Nàng nghĩ đến đây, không khỏi âm thầm thở phào một hơi.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, đoàn xe dần dần tăng tốc. Chưa đến một khắc đồng hồ, một trạch viện đã hiện ra trước mắt mọi người. Công tử Kính Lăng cùng Mi đại gia tiến vào trong trạch viện, mà đám người Vệ Lạc thì đứng hầu bên ngoài. Lại qua chưa được một khắc, nhóm người công tử Kính Lăng thúc ngựa rời đi, còn mọi người trong đoàn xe toàn thân bám đầy bông tuyết bắt đầu lần lượt đi vào.
Trạch viện này rất lớn, chừng mấy chục mẫu (1 mẫu=3600 mét vuông), xe ngựa Vệ Lạc đã đi gần mười phút mà vẫn chưa thấy đại điện trung tâm.
Mọi người ai cũng hơi lạnh nên động tác làm việc rất gọn gàng. Vài lần Vệ Lạc muốn tìm Cao Dật báo cáo kết quả nhưng chẳng gặp được y. Nàng ở trong xe đợi một lúc lâu, tận đến khi mọi người đã thu xếp ổn thoả, ngay cả xe ngựa của nàng cũng có người tới thu thì nàng mới giao xe lại, nói vài câu với người ta rồi nhảy xuống chạy tới đội tạp công.
Trong nhóm tạp công đang rất ầm ĩ, mọi người vừa mới làm việc xong, đang chuẩn bị bữa tối. Đám người Thập Thất mặt tròn nhìn thấy Vệ Lạc chạy lại thì đều ngó nghiêng nàng, trong ánh mắt không dấu nổi tò mò.
Vệ Lạc trực tiếp chạy tới trước mặt Thập Thất mặt tròn, bắt gặp ai cũng ngóng trông nhìn mình thì cười hì hì, có chút ngượng nghịu nói: “Làm xong việc đệ liền chạy về đây.”
Đây là nàng đang giải thích.
Mọi người lắc đầu, tên râu quai nón thô giọng quát: “Tiểu nhi, Thành Hề rất khá, sao ngươi lại cự tuyệt hắn chứ? Haiz! Nếu như ngươi theo hắn thì đâu cần chịu khổ thế này.”
Gần trăm người như vậy ở trong một căn nhà đá không lớn lắm, tro củi bốc lên khiến ai cũng mặt xám mày tro, đã thế trên tóc, quần áo còn lưu lại bông tuyết, tình cảnh này có chút không thể tả.
Vệ Lạc cười hì hì, chen đến ngồi cạnh Thập Thất mặt tròn, có điều nàng không giống nhóm tạp công ngồi bệt xuống tại chỗ: Trời hôm nay rất lạnh, nàng chẳng dám làm thế đâu. Nàng ngồi xổm một bên, giơ đôi tay hơ lửa cho ấm, mếu máo rầu rĩ nói: “Ta không có thích nam sắc.”
“Ha ha ha ha.”
Mọi người đều cười vang, lúc đầu cũng chỉ là vài ba người, dần dần toàn bộ tạp công trong nhà đá đều phá ra cười to.
Mặt Vệ Lạc đỏ tới cổ, nàng trừng lớn đôi mắt mặc ngọc, nổi giận đùng đùng quát: “Ta nhỏ yếu thì không được thích nữ sắc à?”
Tiếng cười lại càng lớn.
Đoàn người thấy bộ dạng Vệ Lạc thở phì phì, bỗng nhiên phát hiện nàng rất thú vị. Thập Thất mặt tròn ở bên cười nói: “Tiểu nhi ngươi thật là, chuyện này không liên quan gì đến ý nguyện của đệ, mà là khi đệ chọn Thành Hề thì sẽ sống tốt hơn một chút. Nếu lúc này đệ thành người bên cạnh hắn, dám có thể được ăn một miếng thịt dê đấy.”
Thập Thất mặt tròn vừa nói đến thịt dê thì vài tiếng nuốt nước miếng cùng lúc vang lên. Tên râu quai nón ở một bên hừ nói: “Con bà nó, dám ba năm rồi chưa ăn thịt đây.”
Vệ Lạc kinh ngạc quay đầu trợn mắt nhìn hắn, nàng đột nhiên phát hiện, cả mình từ sau khi đến quý địa cũng vẫn chưa được ăn thịt.
Nàng thấy mọi người liên tiếp nuốt nước miếng thì bỗng nhiên phát hiện mình cũng có hơi hoài niệm vị mỡ thơm ngào ngạt kia. Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Lạc không nhịn được cũng nuốt một ngụm nước miếng vang dội.
Bấy giờ, một hán tử mặt trắng gầy giơ tay vỗ vào vai Vệ Lạc, lớn tiếng nói: “Chư vị nói lời này là sai rồi, ta thấy tiểu nhi dùng kiếm cũng khá, ngày ấy ba chiêu đã đánh rơi kiếm gỗ của Thành Hề. Thiên phú như thế, chắc chưa tới hai năm trong cũng sẽ là một cao thủ trong đội xe ngựa!”
Mọi người liên tục gật đầu, liên thanh nói: “Đúng, đúng vậy đấy, đúng vậy đấy.”
“Tiểu nhi, ngày sau có phú quý thì cũng đừng dễ dàng quên đại ca ngươi nha.”
“Rõ là! Sớm có người nói, ngày ấy tiểu nhi có người giúp mới qua cửa đấy.”
“Giúp thế nào? Ngược lại tiểu nhi đánh rớt kiếm của Thành Hề là chính mắt ta nhìn thấy cơ mà!”
Trong tiếng tranh luận la hét ầm ĩ, Vệ Lạc lắc đầu. Bấy giờ món thập cẩm trong nồi đã chín, toả ra mùi ôi thiu của thức ăn cho heo. Lúc này thời tiết rất lạnh, kể cả rau dại cũng đã để lâu. Lúc Vệ Lạc ở trong đội xe ngựa cũng không cảm thấy gì nhiều, hiện tại nhìn thấy trong nồi đầy ắp nào là trấu, cao lương, rễ cây rau dại không biết tên quấy trong nước thành đồ ăn, đột nhiên không còn khẩu vị nữa.
– ——————o——————
(1) Hầu: người đứng đầu của một nước chư hầu thời Xuân Thu Chiến Quốc, như: Tấn Hầu, Tề Hầu, Tần Hầu…. Về sau đổi xưng hô thành Vương như mọi người vẫn biết.