Không nghĩ tới lại nán lại chỗ này lâu như vậy, trong lòng Vệ Lạc có chút bất an, công tử Kính Lăng trong lòng nàng là một kẻ như ma quỷ như quái vật, vừa hùng mạnh lại đáng sợ, nàng thật không muốn khiến hắn chú ý mình hơn nữa. tốt nhất là thấy cũng không muốn thấy. Đương nhiên, chuyện này là không thể.
Trong lòng bất an, bước chân Vệ Lạc cũng mau hơn rất nhiều.
Viện chính của công tử Kính Lăng, kiến trúc hùng vĩ lại mang theo tinh xảo, diện tích cực lớn, Vệ Lạc chạy vọt vào, liền đi tới một hồ nước trong suốt, hai bên dòng đều trồng bốn dãy đào cùng giống, hiện đương mùa hoa đào nở rộ, Vệ Lạc vừa chạy vào, liền lạc giữa cơn mưa cánh hoa, nhuỵ hồng lả tả rơi, đảo mắt đã bám khắp cả người nàng. Vệ Lạc sải mấy bước dài xông lên hành lang đá, qua hành lang đá này, chính là thư phòng.
Nàng mới vừa vọt tới hành lang, mắt thoáng nhìn liền thấy ảnh phản chiếu của bản thân từ mặt hồ, trên mặt và toàn thân đều là nhuỵ hoa hồng phấn. Vệ Lạc vội vã hãm chân lại, hai tay phủi phủi, mau chóng phủi đi những bột phấn màu hồng còn sót lại.
Nàng mới phủi chưa tới năm lần, đối diện hành lang đá, hướng thư phòng liền truyền đến một tiếng kêu khẽ “A” yêu kiều mềm mại, tiếp theo, một thiếu nữ uyển chuyển kêu lên: “Người nào ở đấy?”
Vệ Lạc cả kinh, nàng vội vã đứng thẳng, lui người sang một bên, cúi đầu cung kính đáp: “Tiểu nhân Vệ Lạc, là sai vặt thư phòng của công tử.”
Tiếng bước chân nhẹ vang lên, chỉ chốc lát, một chiếc váy màu hồng nhạt kéo thật dài, xuất hiện trước mắt Vệ Lạc. Bước chân kia vừa dừng lại, lại thêm một hồi bước chân dồn dập truyền đến, đảo mắt, năm sáu bóng người đã xuất hiện phía sau thiếu nữ nọ.
Thiếu nữ đứng trước mặt Vệ Lạc, nàng ta nghiêng đầu, xem xét Vệ Lạc thật kỹ càng, rồi quát: “Ngẩng đầu lên.”
Vệ Lạc y lời ngẩng đầu.
Không giống với mấy người phía sau chính là, thiếu nữ kia vừa thấy tướng mạo Vệ Lạc liền cười vô cùng dễ thân, “Haiz! Ta có nghe qua ngươi! Bát huynh(1) cho một tiểu nhi thô đen làm gã sai vặt thư phòng, ta đã biết rồi!”
Tin này truyền đi cũng thật nhanh đó.
Vệ Lạc thầm hoảng sợ.
Thiếu nữ trước mắt này ước chừng mười lăm tuổi, rất cao gầy kiện mỹ, mặt tròn mắt to, da dẻ trắng nõn lại pha thêm chút nâu nhạt khoẻ mạnh, hai gò má phấn hồng, gáy của nàng lộ ra ngoài trắng mịn mượt mà. Thiếu nữ này, là một mỹ nhân được thời đại này công nhận là kinh điển.
Thiếu nữ nghiêng đầu đánh giá Vệ Lạc một hồi, đột nhiên nở nụ cười, nàng cười đôi mắt to liền cong cong như vầng trăng, sóng mắt tựa nước hồ dập dờn, khiến người vừa nhìn liền cực kỳ thả lỏng. Hàm răng trắng như tuyết phối hợp với làn môi hồng hơi dày, càng làm lòng người nảy sinh thiện cảm.
Thiếu nữ cười rất vui vẻ, nàng ta nhìn chằm chằm Vệ Lạc cất lời: “Tiểu nhi, Bát huynh của ta làm người quan trọng nhất là nghiêm cẩn, người có thể vào được thư phòng của huynh ấy đều không phải kẻ phàm tục, không biết ngươi có gì khiến huynh ấy coi trọng?”
Vệ Lạc nghe vậy liền cười khổ, nàng thấp giọng cung kính, có chút rầu rĩ đáp lời: “Tiểu nhân cũng không biết công tử…” Nàng vừa mới nói tới đây, thiếu nữ bỗng nhiên cao giọng, lớn tiếng quát: “Ngươi nói dối!”
Thiếu nữ mới cười dễ thân đáng yêu nhưng vừa hét một tiếng lại lộ ra uy nghiêm, ẩn hiện có sát khí, Vệ Lạc cả kinh, cuống quýt ngậm miệng, sắc mặt nàng trắng bệch ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, môi run run, vái lạy thật sâu, có chút gấp gáp phân bua: “Tiểu nhân thật sự không biết!”
“À.”
Thiếu nữ đáp một tiếng, một tiếng này của nàng lại rất ôn hoà, mềm nhẹ, thật khác xa một trời một vực với uy nghiêm ban nãy. Vệ Lạc nhíu mày, cảm thấy thái độ thiếu nữ này biến hoá quá lớn, khiến người nhìn không rõ.
Vào lúc này, Vệ Lạc đã lặng lẽ tập trung hơn, cuộc đời này nàng sợ nhất là nói chuyện với người vui giận không theo lẽ thường.
Thiếu nữ phất tay, quát: “Lui ra sau mười bước!”
“Dạ.”
Chúng thị tỳ trật tự đáp lời, Vệ Lạc nhìn qua lông mi đếm đếm, kinh ngạc phát hiện, những người này quả nhiên cùng nhau lui ra sau mười bước, không nhiều không ít đúng mười bước.
Thiếu nữ lại đến gần Vệ Lạc thêm hai bước, nàng rảo quanh Vệ Lạc một vòng, lanh lảnh cười nói: “Bát huynh của ta là người nào chứ? Bên cạnh huynh ấy chưa bao giờ lưu hạng người vô dụng! Tiểu nhi, ngươi có thể vào được thư phòng của huynh ấy, tất có chỗ hơn người. Lại nói xem ngươi có tài năng gì nào?”
Lần này Vệ Lạc đã nghe rõ, nàng ta gọi công tử Kính Lăng là Bát huynh, chẳng lẽ là một vị công chúa? Nhìn dáng vẻ của nàng ta cũng giống một vị công chúa thật.
Nếu công chúa vui giận thất thường, Vệ Lạc liền không dám tuỳ tiện diễn kịch, nàng cúi đầu cung kính trả lời: “Công tử chính là rồng trong biển người, ánh mắt tựa tim đèn. Tiểu nhân tự nhận mình chỉ là một hòn đá, công tử lại từ trong hòn đá này thấy trước ngọc bích, nhất định phải đặt tiểu nhân giữa đống ngọc để được chiếu sáng. Có lẽ công tử cho rằng, qua vài tháng như vậy, đá thô tiểu nhân đây cũng có thể phát chút hào quang.”
Vệ Lạc vừa nói xong, công chúa liền bật cười. Không chỉ là nàng, ngay cả mấy cung tỳ cũng cùng nhau che miệng cười khẽ.
Sau khi công chúa khanh khách cười vài tiếng, mắt to lần thứ hai cong lên, vầng trăng non dập dền sóng nước chứa một tia thiện ý. Nàng đánh giá Vệ Lạc, hì hì nói: “Lời nói tiểu nhi rất dễ nghe, quả nhiên không phải thứ tầm thường.”
Vẻ mặt Vệ Lạc ảo não, cúi đầu không trả lời, trong lòng nàng thầm nghĩ: Đại tiểu thư cô vui giận thất thường, tôi còn thực sợ rằng cô phát hiện tôi rõ là người phàm tục, liền kéo tôi ra ngoài giết luôn đấy!
Công chúa lúc bấy giờ, hiển nhiên là nảy sinh hứng thú với Vệ Lạc, nàng ta mím môi, cười đến thật vui vẻ nói: “Vậy theo quan điểm của ngươi, ngươi là đá thô hay ngọc bích?”
Vệ Lạc ngầm liếc mắt một cái, vừa nãy nàng rõ ràng đã nói, bản thân chính là một viên đá thô, cô công chúa này là đang làm bộ nghe không hiểu đây mà.
Vệ Lạc đau khổ nhăn mặt, ấp úng, cực kỳ ngoan ngoãn nói: “Có lúc tiểu nhân coi chính mình là đá, có khi lại coi chính mình là ngọc. Kể từ khi công tử lệnh tiểu nhân làm sai vặt thư phòng, thời điểm tiểu nhân cảm giác mình là ngọc lại nhiều thêm một tí.”
“Ha ha ha ha…”
Lại một tràng cười vui vẻ truyền đến.
Công chúa híp mắt, vừa cười trong trẻo vừa xem xét Vệ Lạc. Ánh mắt nàng ta hết sức sắc bén, làm Vệ Lạc không cách nào thả lỏng.
Nàng ta nhìn chòng chọc Vệ Lạc, bỗng nhiên áp sát nàng cười hì hì nói: “Tiểu nhi, lại gần ngươi thế này, sao lại cảm giác hơi thở ngươi tươi mát, rất dễ ngửi nhỉ?”
Vệ Lạc nghe đến đó, tim đột nhiên nhảy dựng, bắt đầu không khống chế được “thình thịch” đập loạn.
Công chúa lại vòng quanh Vệ Lạc, tới sau lưng nàng thì lắc đầu nói: “Người nhỏ xương mảnh, hai mắt dợn sóng, nếu da dẻ không thô đen, khá là giống xử nữ đây.”
Công chúa quan sát nàng tỉ mỉ một hồi lâu, bất ngờ nắm lấy tay Vệ Lạc. Cầm lấy tay Vệ Lạc nắn nắn, công chúa ngạc nhiên thốt lên: “Ồ, sao tay cũng mềm nhỏ, ấm mà mượt, tựa như giai nhân vậy?:
Lần này, Vệ Lạc càng là mồ hôi lạnh ròng ròng, nàng thậm chí còn nghe được tiếng mồ hôi chảy mạnh nơi áo lót. Từ lúc cải trang tới nay, Vệ Lạc càng ngày càng có lòng tin với lớp dịch dung của mình, nhưng giờ khắc này cảm nhận được một sự hoảng loạn tột độ.
Công chúa cầm lấy hai tay Vệ Lạc, vừa sờ vừa bóp một hồi lâu, lại ra lệnh: “Ngẩng đầu lên!”
Vệ Lạc hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu. Nàng lúc này mày mắt rũ thấp, một bộ bình tĩnh không lay động.
Công chúa đưa đầu lại gần chỉ cách nàng không tới một xích (1 xích=1/3 mét), tỉ mỉ nhìn mày nàng, mắt nàng, mũi nàng, miệng nàng, xem xét nàng tận một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười này thật sự cực kỳ thần bí, khiến lòng Vệ Lạc sợ run.