Vân Hạo biết được chân tướng mình trúng độc suýt chết mấy ngày trước từ lời kể của Trương Phong.
Thì ra là thiếu thành chủ đứng sau lưng phá rối! Trong mắt hắn loé lên tia sắc lạnh.
Tuy phủ thành chủ chiếm địa vị thống trị tuyệt đối ở thành Lưu Vân, nhưng… Nếu người của phủ thành chủ muốn hắn chết thì hắn cũng không để chúng sống!
Trương Phong bị kiếm của Vân Hạo đóng đinh trên cây khóc chảy nước mắt nước mũi mà nói: “Vân huynh, ta biết gì đã nói hết với ngươi rồi… Là ta không đúng, nhưng cũng không phải ý muốn của ta, Thiếu thành chủ bảo ta làm chuyện này nên ta không dám không làm… Nể tình chúng ta xưng huynh gọi đệ nhiều năm như vậy, ngươi cho ta một cơ hội đi, ta cam đoan về sau không bao giờ ra tay với ngươi nữa…”
Nghe Trương Phong xin tha, vẻ mặt của Vân Hạo rất lạnh nhạt.
“Có một số sai lầm phạm một lần là không có lần thứ hai.”
“Huống chỉ ngươi đã hạ độc ta lần thứ hai rồi!”
Tiếng nói vừa dứt, nguyên khí đột nhiên tràn vào trường kiếm.
Mũi kiếm sắc bén lập tức tàn phá cơ thể Trương Phong, cắt đứt tâm mạch làm gã trực tiếp mất mạng!
Bởi vì hôm nay Trương Phong muốn giết người đoạt tiền nên khi mang Vân Hạo ra khỏi thành đã ẩn giấu hành tung.
Vì thế không ai biết Vân Hạo và Trương Phong đi ra ngoài cùng nhau.
Trương Phong có chết cũng không ai hoài nghi lên đầu Vân Hạo.
Vì vậy Vân Hạo chẳng thèm xử lý hiện trường mà lập tức rời đi.
Võ quán Cuồng Kiếm.
Lăng Phi Vũ nôn nóng không yên mà đi qua đi lại. “Ta thật sự có thể tin hắn sao?”
“Hắn thay đổi, ta không nên hoài nghi hắn!” “Nhưng mà…”
Lăng Phi Vũ thực rối rắm, nàng hối hận đã để Vân Hạo đi sòng bạc.
Nàng sợ Vân Hạo khó khăn lắm mới đổi tính vừa tiến vào sòng bạc lại lập tức bị đánh về nguyên hình.
Càng nghĩ càng sợ, Lăng Phi Vũ cắn môi quyết định đích thân đến sòng bạc một chuyến!
Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị lên đường thì một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt nàng.
“Phi Vũ.” Vân Hạo cười nhạt và nói, hắn thấy vẻ mặt của Lăng Phi Vũ thì biết ngay nàng đang suy nghĩ gì.
Tảng đá trong lòng Lăng Phi Vũ đã vơi đi hơn phân nửa, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Ngươi… Ngươi đi đến sòng bạc vạch rõ ranh giới với họ chưa?”
Vân Hạo gật đầu và nói: “Đã phân rõ ranh giới rồi, hơn nữa bọn họ còn cảm thấy hối hận về những việc đã làm trước kia với ta nên trong lòng bất an, vì thế còn đặc biệt trả lại cả vốn lẫn lời số tiền đã hố ta trước kia.”
Lăng Phi Vũ mở to hai mắt nhìn.
Trả lại cả vốn lẫn lời cho Vân Hạo?
Có khả năng sao?
Nàng biết rõ đám bạn xấu xa trước kia của Vân Hạo không phải thứ tốt lành gì, trông cậy vào họ cắn rứt lương tâm còn không bằng chờ mặt trời mọc ở hướng Tây!
“Đừng có miệng lưỡi trơn tru, phân rõ ranh giới là tốt rồi, tuy bây giờ chúng ta hơi khó khăn, nhưng nhất định có thể chống chọi qua được!” Lăng Phi Vũ nói.
Vân Hạo: “Ta thật sự không nói giỡn, đây là ngân phiếu ba mươi bảy vạn lượng, Phi Vũ nàng nhận lấy đi.”
Nói xong, Vân Hạo trực tiếp nhét một xấp ngân phiếu thật dày vào tay Lăng Phi Vũ.
Lăng Phi Vũ ngây ngẩn cả người.
Phản ứng đầu tiên của nàng lại là: “Đừng càn quấy, giả tạo ngân phiếu chính là trọng tội diệt tộc!”
Vân Hạo: ”…”
Lăng Phi Vũ nói xong cũng ý thức được đã nói sai, xúc cảm khi chạm vào xấp ngân phiếu này rất thật!
Nàng nhìn chằm chằm Vân Hạo, nghi ngờ mà nói: “Ngươi nói cho ta biết đống ngân phiếu này từ đâu ra? Ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện ác…”
Hiển nhiên hình tượng trước kia của Vân Hạo đã ăn sâu vào lòng Lăng Phi Vũ, mặc dù hiện tại hắn đã thay đổi, nhưng trong thời gian ngắn nàng chưa thể thích ứng được.
Vân Hạo bất đắc dĩ nói: “Thật là họ cắn rứt lương tâm nên trả cả vốn lẫn lời cho ta, được rồi Phi Vũ, ta đi tu luyện trước, mấy ngày nữa sẽ luận võ với bọn Vân Phong, ta phải chuẩn bị đầy đủ một chút.” Vân Hạo tìm cớ xoay người rời đi.