Chỉ trong nháy mắt mà vài tên hộ vệ ra tay với Vân Hạo. đều đã năm dưới đất, kêu rên quay cưồng.
Đồng tử của Lý Dương co rụt lại.
Vương Hân: “Dương ca, bên ngoài đang đồn thổi phế vật này vẫn luôn che dấu, kỳ thật hẳn đã sớm có thể tu võ…”
Lý Dương hừ lạnh một tiếng và nói: “Có chút thực lực thì thế nào? Chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi. Hân Nhi, nàng xem cho kỹ, ta sẽ đích thân trừng trị hắn!”
Tiếp theo gã bước ra một bước về phía trước, hai tay siết thành quyền.
Nguyên khí dâng trào trên hai nắm đấm của gã.
“Vân Hạo, trước kia ngươi che dấu lựa chọn làm một con chó vô dụng cũng rất tốt, bởi vì ngươi vô dụng nên bình thường ta đạp ngươi thêm một cước cũng cảm thấy dơ giày.
Nhưng ngươi làm chó lâu như vậy mà bây giờ còn muốn ngẩng đầu căn người? Ta sẽ đánh nát cái chân chó của ngươi để ngươi biến thành phế vật thật sự!
Đợi lát nữa ta nhất định sẽ cho ngươi năm rạp xuống đất như con chó chết, kêu rên thảm thiết, khóc rống xin tha!
Đây là cái giá do ngươi dám khiêu khích ta! Không chỉ ngươi mà cả võ quán Cuồng Kiếm cũng phải gánh vác lửa giận của Lý gia chúng ta!” Lý Dương rống to.
“Thiếu gia, ngài phải làm chủ cho chúng ta…”
“Thiếu gia chỉ dùng một chiêu là có thể trấn áp hắn!”
“Thiếu gia có tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng ba, Nộ Hổ Quyền lại dũng mãnh vô song, một quyền thôi nhất định có thể đánh Vân Hạo này quỳ rạp xuống đất!”
Một đám hộ vệ vừa bị Vân Hạo dạy dỗ một trận đều đang gào thét.
Từ đầu đến cuối Vân Hạo chỉ lộ ra vẻ mặt lạnh như băng lúc xuất kiếm cướp trâm Lam Ngọc, còn lại luôn tỏ ra rất lạnh nhạt.
Lý Dương thấy Vân Hạo không có phản ứng gì thì dâng trào lửa giận, hét lớn một tiếng rồi lao người ra, quyền phải tụ lực, sức mạnh hung hãn như có mãnh hổ rít gào, uy thế bùng nổ.
Nộ Hổ Quyền là tuyệt học của Lý gia, mang theo sự phần nộ của mãnh hổ, ra tay đối địch thì không chết cũng bị thương!
Lý Dương tức giận ra quyền, tu vi Chân Nguyên Cảnh tầng ba bùng nổ không chút nương tay, gã hạ quyết tâm muốn đánh cho Vân Hạo nửa chết nửa sống.
Đối mặt với nằm đấm hung ác này, kiếm trong tay Vân Hạo chỉ nhẹ nhàng hất lên một cái.
Trong mắt hẳn, quyền này của Lý Dương quả thực là trăm ngàn chỗ hở, trong lúc vận chuyển sức mạnh có quá nhiều khu vực đình trệ tắt nghẽn.
Hảẳn nhẹ nhàng hất kiếm lên một cái, ánh kiếm säc nhọn đã trực tiếp đánh tan khí thế của Nộ Hổ Quyền!
Trong khoảnh khắc, Lý Dương cảm thấy một quyền mình đánh ra giống như quả cầu da xì hơi, sức mạnh tích tụ không còn sót lại chút gì… Một quyền hung hãn này lập tức mềm nhũn xuống như cái gối thêu hoa!
Trong lòng gã sinh ra kinh hãi mãnh liệt.
Không chờ gã đưa ra phản ứng gì thì một cơn đau đớn cực hạn đã bùng nổ trước ngực.
Cúi đầu nhìn lại, Lý Dương trừng lớn đôi mắt lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mất tập trung vì khiếp sợ vừa rồi, kiếm của Vân Hạo đã trực tiếp đâm vào ngực gã.
Mũi kiếm xuyên thấu đến sau lưng gã!
“Xet”
Vân Hạo thuận thế thu kiếm lại, động tác trôi chảy lưu loát.
Ngay sau đó, một luồng nguyên khí phát ra từ cơ thể hắn, trực tiếp đè bẹp Lý Dương đang ngực trào máu xuống đất.
““Phanh!”
Vào khoảnh khắc Lý Dương ngã xuống đất, chân của Vân Hạo cũng tùy ý nâng lên rồi hạ xuống, vừa vặn dẫm lên đầu Lý Dương, ấn nguyên cái đầu gã xuống đập vụn sàn nhà rồi lún vào nền đất!
Cả sảnh tĩnh mịch, ai cũng trợn mắt há hốc mồm!