Vờ Ấu Trĩ

Chương 61: C61: Chương 61



Dụ Ấu Tri còn cho rằng mình nghe nhầm rồi.

Cô không nói gì một lúc lâu, sau đó mới không xác định được hỏi một câu: “Anh sao thế?”

“Anh không sao cả, em trả lời anh đi.”

“…”

Thế nhưng cô không nói gì.

Hạ Minh Sầm cười khổ.

Cho dù lời nói tàn nhẫn của Tịch Gia đã vạch trần lý do năm đó hai người chia tay, cũng để lộ ra anh đang chối bỏ những chuyện đã qua, nhưng anh vẫn không khống chế được mà gọi cuộc điện thoại này cho Dụ Ấu Tri.

Cho dù ngay từ đầu người cô thích là Hạ Minh Lan, lý do cô theo đuổi anh chỉ bởi vì lợi dụng anh, cho dù vì để chia cách bọn họ mà cha anh nhẫn tâm cắt đứt sinh hoạt phí những ngày tháng anh du học, ép anh không thể không vừa học vừa làm.

Cho dù người chùn chân trước là cô, cô bỏ lại anh một mình trở về nước, mấy năm qua bặt vô âm tín, lại vụng trộm cùng Hạ Minh Lan vương vấn không dứt được, bây giờ còn muốn đính hôn.

Cho dù đem tất cả hận thù trong suốt những năm qua cộng dồn lại, không ngừng nhắc nhở bản thân không được giẫm lên vết xe đổ, không được để bị xem thường, Dụ Ấu Tri là người vô cùng ích kỷ.

Lạnh nhạt sau khi gặp lại cũng được, sau đó dây dưa cũng được, nói anh không cam tâm cũng được, muốn báo thù cũng được, anh thừa nhận hiện tại bản thân vẫn còn để ý đến cô, nhưng từ trước đến nay chưa từng đề cập đến việc trở lại bên nhau.

Nút thắt trong lòng anh quá lớn, cho dù cô có trở lại thì vẫn khó mà tháo gỡ được.

Nhưng anh lại cứ cố chấp gọi điện thoại cho cô.

Còn cô lại không nói tiếng nào.

Sự im lặng lúc này của cô không phải là im lặng nữa, mà là một bản án tử hình.

Hạ Minh Sầm chỉ cảm thấy sự kiêu ngạo mà anh gìn giữ bấy lâu lại bị cô giẫm nát dưới chân.

Thế nhưng mỉa mai thay, lần này là anh tự tay đặt nó dưới chân để cô giẫm.

Anh cười hai tiếng, cắn răng tự giễu nói: “Anh đúng là điên rồi.”

Sau đó kiên quyết cúp máy.

Dụ Ấu Tri nghe thấy âm thanh từ đầu bên kìa tắt hẳn, đột nhiên như mất hết sức lực ngồi xổm xuống đất.

Cô làm sao cũng không ngờ tới lại có thể nghe được từ miệng Hạ Minh Sầm hai từ quay về.

Dụ Ấu Tri hiểu rõ, Hạ Minh Sầm còn đang để bụng chuyện năm đó, anh vẫn đang trách cô.

Cho nên bọn họ tàn nhẫn để cùng duy trì sự tỉnh táo, bất luận vướng mắc như thế nào, thì giữa hai người họ, cũng không thể nào tái hợp nữa.

Bởi vì cuộc gọi bất ngờ của Hạ Minh Sầm, mà Dụ Ấu Tri cả đêm không ngủ.

Cô nằm trên giường, nhắm mắt muốn đi vào giấc ngủ, nhưng trong đầu thì hết lần này đến lần khác nhớ về chuyện lúc trước.

Lúc đó, bọn họ đều cảm thấy, ra nước ngoài, trưởng bối cho dù có muốn phản đối, cũng quản không được nữa.

Thời điểm tình đầu chớm nở, tất cả những thứ nhìn thấy trong mắt đều một màu hồng. Mọi thứ ở nước ngoài đều mới mẻ, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn đã đi một chuyến du lịch khắp nước Anh.

Thế nhưng sau đó Hạ Chương đã cắt phí sinh hoạt của bọn họ.

Dụ Ấu Tri biết đây là một phương thức ép bọn họ thỏa hiệp.

Lúc đầu vẫn ổn, Hạ Chương mặc dù cắt phí sinh hoạt, nhưng cũng không cắt mất học phí, vừa học vừa làm miễn cưỡng gắng gượng được, nhưng mà dần dần họ phát hiện ra, hóa ra không có tiền thật sự khó sống.

Cha mẹ của Dụ Ấu Tri đều là nhân viên công chức, điều kiện gia đình không giàu có, nhưng cơm áo không lo, sau này khi cha mẹ qua đời, cô lại đến nhà họ Hạ, cho dù là ăn nhờ ở đậu, nhưng nhà họ Hạ chưa từng cắt mất chi phí ăn mặc của cô.

Hạ Minh Sầm càng không cần phải nói, là cậu chủ nhỏ được người ta nâng trong lòng bàn tay mà trưởng thành, không biết hai từ chịu khổ viết như thế nào.

Đã từng nghĩ rằng ngôi nhà đó chẳng có chút hơi ấm tình người nào, nó chỉ mang đến cho cô áp lực và buồn khổ, nhưng khi rời nhà mới nhận ra, nó đã cung cấp cho mình biết bao điều kiện vật chất quý giá.

Không có nhà họ Hạ, Hạ Minh Sầm chẳng là gì cả.

Những thứ anh hưởng thụ từ nhỏ đến lớn, đều là vì anh có xuất thân tốt, từ khi sinh ra đã may mắn hơn so với người khác, đứng ở vạch đích mà người khác đang liều mạng chạy đua trong đời chứ không phải vì bản lĩnh của bản thân.

Dụ Ấu Tri không biết Hạ Minh Sầm có hối hận không, anh không phải là người hay phàn nàn, anh không bao giờ nói ra, chỉ là từ khi bắt đầu gắn bó thân thiết, anh thường im lặng trước mặt cô.

Sống trong một quốc gia không có bất cứ chỗ dựa nào, lo lắng về những hóa đơn và cuộc sống vô định.

Dụ Ấu Tri cẩn thận từng li từng tí chăm sóc cảm xúc của anh, nhưng đồng thời anh cũng cố gắng hết sức để che giấu những cảm xúc tiêu cực của mình.

Lần đầu tiên khi hai người cãi nhau vì tiền điện đắt đỏ, suốt đêm không nói được lời nào, ngày hôm sau cả hai dọn về ký túc xá của trường.

Mấy ngày sau, Hạ Minh Sầm đến trường tìm cô.

Trong tiết trời lạnh lẽo ẩm ướt, ngay cả gió cũng buốt giá không thương tiếc, cậu chủ nhỏ đứng chỗ bức tường gạch đỏ cao ở dưới lầu, mặc một chiếc áo khoác len ấm áp, quanh cổ quàng chiếc khăn cô tặng, khiến anh càng trở nên đẹp trai, cao ráo, khuôn mặt trắng trẻo, chỉ có chóp mũi là đỏ bừng vì lạnh.

Cậu chủ nhỏ kiêu ngạo quen rồi, không quen nhận lỗi, cái gì cũng không nói, chỉ đứng dưới lầu ngẩng lên nhìn cô, thỏa hiệp với cô bằng hành động im lặng.

Dụ Ấu Tri chạy xuống lầu, cũng không nói gì, dùng sức ôm lấy anh.

Hạ Minh Sầm vén áo khoác ra choàng lấy cô, hỏi cô ở ký túc xá có lạnh không.

Bớt đi chi phí thuê nhà, bọn họ ổn định được một khoảng thời gian ngắn, nhưng việc học nặng nề và việc đi làm thêm đặt ở trên người, Hạ Minh Sầm không thể mỗi ngày đến tìm cô, cô cũng không thể thường xuyên đi tìm Hạ Minh Sầm.

Tình cảm của họ vẫn là tình yêu tuổi trẻ, chưa đến mức độ có thể chấp nhận được sự bình thường, tẻ nhạt, kiên trì bồi đắp tình cảm mỗi ngày một ít, dù cố gắng hết sức dành thời gian rảnh có hạn để gặp nhau nhưng việc xa cách càng lâu vẫn tạo ra khoảng cách và sự bất mãn trong lòng nhau.

Vì thế việc cãi nhau bắt đầu trở nên thường xuyên, mỗi lần sau khi cúp máy, loại cảm giác mất mát và thất vọng to lớn có thể khiến người ta thao thức cả đêm.

Hạ Minh Sầm không thể bao dung cô mãi, cô cũng không thể lần nào cũng nhượng bộ, rõ ràng không muốn tranh cãi, rồi lại không muốn xuống nước, càng không bằng lòng xa nhau như vậy, biện pháp duy nhất dường như chỉ có chiến tranh lạnh.

Ở đất khách quê người, mọi cảm xúc tiêu cực sẽ không ngừng được phóng đại, giữa sự khác biệt về học thuật, văn hóa, ngôn ngữ cũng như chi phí sinh hoạt quá cao, cô không biết làm cách nào để cân bằng, chỉ có thể khi đêm về lại nhớ cuộc sống ở trong nước.

Dụ Ấu Tri chợt nhận ra cuộc sống của bản thân cô chỉ có sự khác biệt là khổ và khổ hơn.

Lúc Hạ Minh Lan gọi điện đến hỏi thăm, cô hình như đã nắm được cọng rơm cứu mạng.

Anh kiên nhẫn lắng nghe cô than phiền, trong lúc cô kìm nén tiếng khóc nức nở, anh ôn nhu hỏi cô: “Ấu Tri, em có muốn trở về không?”

Dụ Ấu Tri đột nhiên sững sờ.

Trở về sao?

Lúc trước luôn nghĩ rằng ánh trăng ở nước ngoài tròn hơn, nhưng mà sau khi thật sự đến rồi mới phát hiện thì ra người đứng ở đây, nhưng lại có một loại cảm giác cô độc không thuộc về nơi này.

Cô suy nghĩ rất lâu, vẫn không nói gì: “Nếu như em trở về rồi, vậy Minh Sầm thì sao đây?”

Anh học ở Oxford, chú Hạ đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh, nên không thể nói về là về được.

Mặc dù bây giờ bọn họ cãi nhau, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ chia tay với anh.

Hạ Minh Lan khe khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Sau khi chịu đựng chiến tranh lạnh một thời gian, Hạ Minh Sầm gọi điện cho Dụ Ấu Tri.

Hai người đã rất lâu không gọi điện, vừa nhận được cuộc gọi, căng thẳng luống cuống, ngay cả hô hấp cũng vô thức chậm lại, bên phía Hạ Minh Sầm im lặng rất lâu, cuối cùng buồn bã nói một câu: “Sắp đến sinh nhật anh rồi, em vẫn đón cùng anh đúng không?”

Anh cúi đầu, mang theo một chút không cam lòng và tủi thân.

Dụ Ấu Tri khẽ ừm một tiếng.

Lúc sau cô quyết định làm một hành động vô cùng xốc nổi, chính là cô dùng số tiền gần đây kiếm được từ việc làm thêm, mua cho anh một đôi giày bóng rổ mà anh thích.

Vào ngày sinh nhật Hạ Minh Thần, cô cúp nửa tiết học, đến trường tìm anh.

Trên đường, trên tay Dụ Ấu Tri cầm món quà được gói đẹp đẽ, không ngừng nhẩm lại những gì mình nghĩ trong đầu.

Khi nhìn thấy anh, sẽ lên tiếng chúc mừng sinh nhật trước, tiếp đó nói một tiếng xin lỗi.

Thế mà khi đứng dưới lầu của ký túc xá, cô nhìn thấy một người mà có nghĩ cũng không nghĩ ra sẽ xuất hiện ở đây.

Tịch Gia, cô ta đang cùng Hạ Minh Sầm đứng đối diện nhau dưới gốc cây sồi nói chuyện.

Lâu như vậy không gặp, đại tiểu thư dường như đã trưởng thành hơn chút.

Dụ Ấu Tri đột nhiên dừng bước, cách đó không xa hai người đang đứng dưới gốc cây sồi đúng lúc cũng nhìn thấy cô.

Hạ Minh Sầm không lập tức tiến đến phía trước mà mím môi đứng tại chỗ, trái lại là Tịch Gia tiến lên, không đợi Dụ Ấu Tri hỏi vì sao cô ta có mặt ở đây, cô ta đã mở miệng trước rồi.

“Tôi đến đây để tặng quà sinh nhật Minh Sầm, tiện xem xem anh ấy sống như thế nào.”

Dừng một lúc, Tịch Gia nhếch môi lên: “Quả nhiên sau khi ở bên cô, cuộc sống anh ấy chẳng ra sao cả.”

Sau khi nói xong những lời này Tịch Gia rời đi, Dụ Ấu Tri không kịp so đo với những lời nói của cô ta, chỉ muốn nhanh chóng mang quà đến tặng cho Hạ Minh Sầm.

Hạ Minh Sầm vẫn đứng bất động dưới gốc sồi như trước, cô chạy chầm chậm về phía anh, nói được câu đầu tiên đã nghĩ sẵn trong đầu: “Sinh nhật vui vẻ.”

Tiếp đó đưa hộp quà trong tay cho anh.

Hạ Minh Sầm chỉ nhìn, không nhận lấy. Tay cô lúng túng đặt giữa không trung, cuối cùng không thể không hạ tay xuống, nhẹ giọng hỏi anh: “Sao vậy?”

Anh vẫn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm cô.

Trong phút chốc, Dụ Ấu Tri cảm thấy bất an, quả nhiên, ngay sau đó anh hỏi cô: “Lúc đầu tại sao em lại theo đuổi anh?”

Anh chỉ hỏi một câu như thế, Dụ Ấu Tri liền hiểu ra lý do sự bất thường của anh ngay lúc này là vì sao.

Tịch Gia lần này đến nước Anh tìm Hạ Minh Sầm, không chỉ vì tặng quà sinh nhật cho anh, còn là vì tố cáo chuyện này với anh.

Dụ Ấu Tri không rõ làm sao mà Tịch Gia biết được, cô không quan trọng, quan trọng là Hạ Minh Sầm cũng biết rồi.

Trong những lần cãi vã trước đây, Hạ Minh Sầm luôn là người ít nói, cho dù có bất mãn thì cùng lắm chỉ cau mày lắng nghe lời phàn nàn của cô.

Tuy nhiên, đây là lần đầu anh giận dữ, buộc tội cô về đủ loại tội danh khác nhau mà không hề cho cô bất kỳ cơ hội nào để giải thích.

Khi bắt đầu theo đuổi anh là có mục đích riêng, điểm này cô không thể phủ nhận.

Dụ Ấu Tri biết lúc này bản thân tuyệt đối không nên nói dối, một khi đã nói dối rồi, về sau càng không có đường lui.

Cô không thể nào giải thích, chỉ có thể nói ra câu thứ hai đã chuẩn bị sẵn: “Xin lỗi.”

Giảng viên lẫn sinh viên đi ngang qua đoạn đường này đều nhìn thấy đôi nam nữ trẻ có nét mặt Châu Á dùng tiếng Trung Quốc mà bọn họ không thể hiểu để cãi nhau, tất cả đều hướng ánh mắt tò mò về phía này.

Có lẽ bởi vì nhận ra lúc này cảm xúc mất khống chế của mình xấu hổ đến mức nào, Hạ Minh Sầm đột nhiên ngừng nói, sau khi tức giận, cảm xúc lên đến đỉnh điểm rồi đột ngột hạ xuống, biểu cảm trên mặt lại thay đổi bằng sự chán nản và mệt mỏi.

Thất vọng nhìn cô, những lời trách cứ đối với cô dần dần trở nên yếu ớt, những lời lẽ cay nghiệt làm tổn thương người khác, kết quả là anh vì nhịn không được mà trở thành người đầu tiên thốt ra khỏi miệng.

Hạ Minh Sầm dùng sức cắn môi, cúi đầu ôm trán, ấn đường sớm đã bị anh ấn tới mức để lại dấu vết.

Nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của cô, anh lại không nói được lời nào nữa, chỉ có thể khàn đặc giọng nói: “… Trời sắp tối rồi, đi đường không an toàn, em về trước đi.”

Bây giờ anh không muốn nhìn thấy cô, cũng không muốn đưa cô về ký túc xá, lại vẫn nhớ cô không dám đi đường tối một mình.

“Được.” Dụ Ấu Tri nghe lời gật đầu, sau đó nâng tay lên: “Quà sinh nhật anh nhận lấy đi.”

Hạ Minh Sầm nhìn món quà trong tay cô, vẫn như cũ, không có ý nghĩ sẽ nhận nó, ngữ khí giễu cợt nói: “Không cần đâu, sự thành thật của em chính là món quà lớn nhất của anh rồi.”

Trái tim Dụ Ấu Tri thắt chặt, rũ mắt nói: “Anh nhận lấy đi, em đã chọn quà rất lâu, anh sẽ thích nó.”

Cô cố chấp không muốn buông tay xuống. Kiên trì muốn anh nhận lấy món quà này.

Cuối cùng Hạ Minh Sầm cũng thật sự nhận quà.

Tuy nhiên trong lúc cô thở phào, cảm thấy nếu như anh đã chịu nhận quà của cô, như vậy sự việc vẫn còn có thể được cứu vãn, anh lại cầm món quà, đi đến thùng rác gần đó, thậm chí cũng chưa mở ra xem bên trong là gì, cứ như vậy ném nó vào trong thùng rác.

Dụ Ấu Tri không dám tin trừng to mắt.

Cô cẩn thận từng li từng tí đón nhận cơn giận của anh, tùy anh trách móc và trút giận, cuối cùng sau khi nhìn thấy anh ném món quà của cô vào thùng rác cô không nhịn được mà bùng nổ.

“Sao anh lại vứt nó đi?”

Dụ Ấu Tri chạy đến nhặt quà lên.

Hạ Minh Sầm ngăn cô, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không cần phải nhặt, nếu đã là thứ mà em tặng anh. Vậy anh xử lý nó như thế nào đó là việc của anh, cho dù là anh có ném đi, em cũng quản không được.”

Thế nhưng đây là tất cả tiền gần đây cô làm thêm kiếm được, đều tiêu hết để mua quà cho anh, nhưng anh đến cả liếc mắt một cái cũng không thèm, đã ném nó đi mất.

“Là lỗi của em, nhưng quà không có lỗi!” Dụ Ấu Tri khóc thút thít hỏi anh. ” … Bởi vì quà của Tịch Gia tặng đắt tiền hơn, nên anh không quan tâm đ ến quà của em sao?”

Anh khàn giọng nói: “Bởi vì quà em tặng, sẽ khiến anh cảm thấy là có ý đồ khác.”

Cô há miệng, muốn giải thích lại không biết tìm lí do thoái thác nào để thuyết phục anh hoặc bản thân.

Trở lại trường trong tâm trạng bàng hoàng, Sau ngày hôm đó, Dụ Ấu Tri không đến tìm Hạ Minh Sầm nữa, mà Hạ Minh Sầm cũng không đến tìm cô.

Không ai gọi điện cho đối phương.

Chỉ chờ đợi thời gian có thể hàn gắn những khoảng cách này, có lẽ đợi một thời gian, họ lại sẽ giống như mỗi lần chiến tranh lạnh trước đây, lại mượn lý do nào đó để làm hòa.

Dụ Ấu Tri vô số lần muốn gọi cho anh, lại sợ lại nghe thấy từ bên kia những gì anh nói với cô vào ngày sinh nhật hôm đó

Tuy nhiên, trong thời gian này Tịch Gia đã liên lạc với cô trước.

Cô ta vẫn chưa về Trung Quốc, mà hẹn Dụ Ấu Tri ra ngoài nói chuyện.

Dụ Ấu Tri không rõ mục đích cuộc gọi này là gì, cũng không biết cô ta rốt cuộc định ở lại nước Anh bao lâu.

Vì vậy, vừa gặp nhau, câu hỏi đầu tiên của cô là hỏi Tịch Gia là khi nào cô ta sẽ về nước.

Tịch Gia đã thẳng thắn: “Đợi cô và Minh Sầm chia tay xong tôi sẽ về nước.”

“Chúng tôi chia tay thì cô có cơ hội à?”

Tịch Gia nhìn cô: “Chẳng thế thì sao?”

Dụ Ấu Tri khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi lại cô ta: “Vậy tại sao cô biết Minh Sầm trước tôi lâu như vậy, nhưng lại chỉ là thanh mai trúc mã chứ?”

“Cô!”

Tịch Gia trừng mắt nhìn cô, thế nhưng cô gái trước mặt chỉ hơi nheo mắt nhìn, bộ dáng ngoan ngoãn.

Thời tiết ở Anh rất lạnh, Dụ Ấu Tri mặc một chiếc áo lông sáng màu, bao bọc mình rất chặt, chỉ lộ ra khuôn mặt hơi đỏ vì lạnh, trông rất vô tội.

Tịch Gia nhìn dáng vẻ đơn thuần vô hại của cô, nói một cách mỉa mai: “Tôi còn tưởng cô là loại bông sen nhỏ gì? Nếu tôi không nói với Minh Sầm sự thật, cô sẽ định đùa giỡn với anh ấy đến khi nào?”

Qủa nhiên là cô ta nói với Hạ Minh Sầm.

Nếu cô ta đã biết, Dụ Ấu Tri cũng không có ý định giấu diếm, hỏi thẳng: “Làm sao cô biết?”

“Cô không cần quan tâm tôi làm sao biết, tóm lại tôi không muốn nhìn thấy Minh Sầm bị cô tiếp tục đùa giỡn như vậy!” Tịch Gia nói: “Bây giờ anh ấy đã biết rồi, sao cô vẫn không biết xấu hổ mà ở bên anh ấy chứ?”

Dụ Ấu Tri bất động nói: “Cho dù anh ấy không muốn ở bên tôi nữa…, vậy cũng nên là anh ấy đến nói chia tay với tôi, cô không có tư cách để thay anh ấy làm điều này.”

Tịch Gia bị lời nói của cô làm cho nghẹn.

“Nếu cô hẹn tôi ra đây, chỉ nói chuyện này, vậy đừng lãng phí thời gian, tôi còn phải lên lớp nên, tôi đi trước.”

Nói xong cô quay người lại rồi rời đi.

Tịch Gia vội vàng bước tới trước mặt, chặn cô lại, trịch thượng hỏi: “Tất nhiên là tôi không chỉ tìm cô để nói chuyện này. Cô biết Minh Sầm đang làm thêm đúng chứ?”

Dụ Ấu Tri chần chừ gật đầu.

“Vậy cô có biết anh ấy làm việc ở đâu không?”

“Không phải là thư viện của trường anh ấy sao?”

“Không phải, anh ấy bí mật làm thêm chỗ khác.” Tịch Gia nói,”Cô theo tôi, tôi đưa cô đến đó.”

Ngay khi nhận được cuộc gọi của đại tiểu thư, không lâu sau có một chiếc ô tô chạy tới.

Dụ Ấu Tri theo Tịch Gia lên xe, xe chạy ra khỏi khuôn viên trường, cuối cùng đi qua mấy dãy phố, dừng lại trước một nhà hàng.

Nhưng trước cửa nhà hàng có treo một tấm biển đóng cửa.

Tịch Gia nói: “Nhà hàng này phân biệt đối xử với người châu Á, không chấp nhận khách hàng châu Á, nhưng nó tuyển dụng nhân viên châu Á, hơn nữa trả cho họ mức lương theo giờ rất cao. Nguyên nhân có lẽ cô cũng đoán được, những khách hàng phân biệt chủng tộc có thể nhục mạ những nhân viên châu Á ở đây bằng nhiều loại cách thức phi vật chất, rất nhiều đồng bào biết rõ ở đây sẽ chịu đối đãi bất công, nhưng vì đồng lương mà vẫn lựa chọn làm thêm ở đây.”

Dụ Ấu Tri mở to mắt.

“Tôi thật sự không ngờ có một ngày Minh Sầm vì để kiếm thêm mấy bảng Anh mà chạy tới đây làm thêm.”

Tịch Gia hít một hơi thật sâu và nói tiếp: “Trước đó tôi đã nhờ một người bạn da trắng giả làm khách để tới đó mua đồ ăn, anh ta nói anh ta thấy Minh Sầm bị khách hàng gọi thẳng mặt là chink(*), hỏi anh ấy hiện tại người Trung Quốc còn hút thuốc phiện không, sau đó Minh Sầm đánh nhau với tên khách hàng đó, ông chủ kêu Minh Sầm xin lỗi khách, anh ấy không chịu, ông chủ đem cái bánh táo mới nướng xong úp lên đầu anh ấy.”

(*)Chink được dịch là mắt hẹp, mắt híp hay “mắt nheo”, là một sự xúc phạm chủng tộc trong tiếng Anh, nhắm vào người Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc hoặc Đông Á. Trong tiếng Trung, từ này thường được dịch là con lợn Trung Quốc.

“Tôi đã báo cáo nhà hàng này với Hiệp hội Châu Á, nên nơi này tạm thời đóng cửa. Minh Sầm đã làm việc ở đây lâu như vậy rồi, cô cũng không biết sao?”

Dụ Ấu Tri cắn môi lắc đầu khó khăn cúi đầu: “… Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi.”

Tịch Gia hào hứng nói: “Cho dù anh ấy chưa từng nói, cô cũng có thể cảm thấy có gì đó không ổn với anh ấy chứ.”

Dụ Ấu Tri không nói nên lời.

Quả thực cô có nhận ra điều đó, nhưng lúc đó họ đang cãi nhau, đang xảy ra chiến tranh lạnh, cô chỉ nghĩ đó là do cuộc cãi vã của họ.

“Cha anh ấy mua cho anh khu nhà trọ tốt nhất ở gần trường học, thực ra anh ấy căn bản không cần phải chạy tới những chỗ thư thế để kiếm tiền, nếu không phải là vì ở bên cô!” Tịch Gia trừng mắt nhìn cô nói: “Một người kiêu ngạo như anh ấy, vì để kiếm được nhiều tiền hơn, bị người ta ụp bánh táo lên đầu! Cô cũng ở đây lâu như vậy rồi, vậy có lẽ biết được bị phân biệt màu da là loại cảm giác gì, thế nhưng anh ấy vẫn nghĩ đến cảm nhận của cô, thậm chí không hề nói cho cô biết.”

“Còn cô đối xử với anh ấy như thế nào? Lý do ngay từ đầu cô tiếp cận anh ấy cũng không đơn thuần! Anh ấy vì sao lại bị cô lừa thành như vậy, dựa vào cái gì phải chịu khổ vì cô ở đây?”

Nói đến đây, Tịch Gia nghẹn ngào, che nước mắt tố cáo cô: “Người mà tôi thích như vậy, sao lại phải bị cô liên lụy thành bộ dạng này đây?”

Thậm chí Dụ Ấu Tri cũng không biết mình đã về trường như thế nào.

Cô chỉ nhớ sau đó, cô đã chủ động gọi điện cho Hạ Minh Sầm, nói muốn nói chuyện với anh.

Sau đó cô gọi điện cho Hạ Minh Lan, Hạ Minh Lan nói với cô, chiếc bật lửa mà cô nhờ anh ấy gửi qua, trên đó có khắc chữ cái đầu trong tên của Hạ Chương.

Đáy lòng Dụ Ấu Tri dâng lên một dự đoán, lại không dám nói ra, chỉ chậm chạp nói với Hạ Minh Lan: “Nhưng chiếc bật lửa đó là em tìm thấy trong nhà, sau khi mẹ em tự sát.”

Hạ Minh Lan không nói chuyện hồi lâu.

Sau đó Hạ Minh Lan chuyển chủ đề, nói anh ấy đã biết từ chỗ cha mình, thì ra khoảng thời gian này cha đã cắt phí sinh hoạt của bọn họ.

“Khoảng thời gian này em và Minh Sầm sống thế nào?” Giọng điệu Hạ Minh Lan lo lắng, sau đó nghiêm túc nói: “Nói số tài khoản cho anh.”

“Không cần đâu.” Dụ Ấu Tri nén khóc nói: “Anh Minh Lan, em muốn về nước.”

Đôi vai của cô quả thực còn quá non trẻ, nhiều thứ như vậy, cô thật sự không gánh vác nổi.

– ———

Lời tác giả:

Ngay từ đầu có người đoán nguyên nhân là vì cha Hạ, thực ra không phải toàn bộ, chỉ là một trong những nhân tố mà thôi~


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.