Diệp Bạch không chần chừ mà nhanh như cắt xuất hiện trước mặt hắn ta, vận quyền đấm tới, nhưng tên này chỉ một tay là đã chặn lại được.
“Chỉ là một trúc cơ nho nhỏ mà dám đứng trước mặt ta ra oai a?”
Hắn nói với vẻ mặt đắc ý, sau đó bóp chặc lấy cánh tay Diệp Bạch, muốn làm cho cánh tay của tên trước mặt vỡ vụn, nhưng Diệp Bạch đã nhanh chóng thu tay lại, tên đó cũng không nhiều lời, liền đưa tay lên vẫy mấy cái ra hiệu.
Đám phía sau cũng hiểu ý liền lao lên phía đám người Diệp Bạch, còn tên đó vẫn đứng đó tiếp tục nói.
“Lạc Ảnh ta chỉ định cướp đồ, nhưng ngươi lại chọc tức ta, vậy chuẩn bị chết đi.”
Sau đó tên Lạc Ảnh cũng lao lên, Tiêu Cảnh cũng không ngại gì đám này, liền lao thẳng đến, đi đến đâu, bọn lâm tặc bị đánh bay đến đó, nhưng Tiêu Cảnh lại bị tên Lạc Ảnh một tay chặn lại.
Phía sau Cơ Chính và Diệp Bạch cũng dễ dàng hạ xong đám lâm tặc, liền lao đến chỗ Tiêu Cảnh để giúp đỡ, tên Lạc Ảnh cũng không sợ sệt mà ngược lại còn hứng thú.
“Hạ được tay sai của ta, các ngươi cũng giỏi lắm.”
Hắn vừa dứt lời, thì liền đưa tay xuống một quyền đánh tới, nhưng Diệp Bạch đã nhanh chóng nhảy về sau né được, Tiêu Cảnh và Cơ Chính cũng không đứng nhìn mà trực tiếp lao vào tấn công, nhưng tên Lạc Ảnh chỉ đơn giản một tay chặn một đòn, không có chút thương tích.
Không ổn, nếu cứ vậy thì người thua sẽ là chúng ta mất.
Diệp Bạch nghĩ xong liền lao lên, hai tay chắp ấn.
Lục cột chấn thiên.
Sáu cây cột khổng lồ từ trên bầu trời xuất hiện, rồi từ từ hạ xuống, tuy đây không phải là một chiêu mạnh, nhưng những kẻ dưới cảnh giới luyện hư thì đều sẽ không thể thoát ra được.
Tên Lạc Ảnh này cũng không là ngoại lệ, hắn ta bị sáu cây cột khổng lồ trấn áp, cố giãy giụa nhưng cũng không thể thoát ra, một khi đã bị trấn áp thì không thể dùng linh lực nên tên Lạc Ảnh này chỉ có một con đường duy nhất đó là chết.
Cơ Chính và Tiêu Cảnh dùng hết sức lao vào đánh hắn ta, cứ nghĩ tên Lạc Ảnh sẽ chết nhưng hắn lại lấy từ trong y phục ra một vật với hình thù kì là, nhìn rất giống một mảnh vỡ, có một màu đen thuần khiết.
Tên Lạc Ảnh cũng chẳng biết đây là thứ gì, nhưng bây giờ sắp chết chỉ có thể lôi ra dùng thử, Lạc Ảnh có được thứ này phải quay về hai ngày trước, trong lúc hắn đang ăn thì từ trên trời rơi xuống thứ đó, thử nhiều lần nhưng hắn vẫn không biết công dụng của nó là gì.
Bây giờ tên Lạc Ảnh đặt hết hi vọng vào thứ đó, nhưng đáp lại là không có chuyện gì xảy ra, hắn bị Tiêu Cảnh g.iết chết, Cơ Chính từ trên tay Lạc Ảnh lấy đi mảnh vỡ đó.
“Diệp huynh, Tiêu huynh, mau lại đây xem thứ gì này.”
Tiêu Cảnh và Diệp Bạch cũng đi lại chỗ Cơ Chính, xong nhìn mảnh vỡ mà Cơ Chính đang cầm trên tay, Tiêu Cảnh lấy đi mảnh vỡ đó nhìn ngắm một hồi mà vẫn không hiểu nó là thứ gì, rồi cũng đưa lại cho Diệp Bạch.
“Diệp huynh, huynh xem thử đi.”
Diệp Bạch đưa tay ra lấy đi mảnh vỡ đó, nhưng vừa chạm vào một luồng kí ức đã mất của Diệp Bạch bỗng xuất hiện.
Trước mặt Diệp Bạch lúc này có hai tên, mặc y phục xanh, cảnh giới của bọn chúng không thể xác định được, một tên trong đó lên tiếng.
“Diệp Bạch ngươi khôn hồn thì mau giao ra cây thời gian, bọn ta còn có thể tha cho ngươi.”
Đáp lại những thứ đó Diệp Bạch chỉ nhếch mép cười, rồi lấy ra cây thời gian cầm trên tay.
“Có cây thời gian trong tay, ta có thể nghịch chuyển thời gian, sao phải sợ các người chứ.”
Hai tên đó biết có chuyện chẳng lành liền lao đến, nhưng đã quá muộn, Diệp Bạch bóp chặc cây thời gian, một luồn ánh sáng vàng phát ra giữa không gian vũ trụ tối tăm, theo đó Diệp Bạch cũng biến mất.
Diệp Bạch thành công nghịch chuyển thời gian trở về lúc mới sinh ra làm lại cuộc đời, nhưng kí ức đã mất đi hoàn toàn, còn về cây thời gian, sau khi sử dụng vẫn không hề biến mất mà vẫn tồn tại trong cơ thể Diệp Bạch, vì vậy mà Diệp Bạch mới có thể nghịch chuyển thời gian lần thứ hai.
“Diệp huynh, huynh sao rồi.”
Thấy Diệp Bạch từ lúc chạm vào thứ đó liền bất động, Tiêu Cảnh lên tiếng hỏi, theo đó Diệp Bạch cũng thoát ra khỏi mớ ký ức đó, gượng cười đáp lại.
“Ta không sao, mau chúng ta khởi hành thôi.”
Xong Tiêu Cảnh và Cơ Chính cũng lên xe ngựa, còn Diệp Bạch cũng theo sau, vừa đi hắn vừa nở một nụ cười nham hiểm, mà bước lên xe, sau khi đã đủ, xe cũng dần lăn bánh, tiếp tục chuyến đi.
Nơi Diệp Bạch đang sống hiện tại là một hạ cấp vũ trụ, gồm nhân giới, ma giới và tiên giới, còn thần giới chỉ có trong lời đồn chứ hoàn toàn không có thật.
Hạ cấp vũ trụ nơi Diệp Bạch sống được liên kết với các vũ trụ khác bằng nhánh nhỏ, nhánh nhỏ nằm trong nhánh, mà nhánh lại nằm trong nhánh lớn, nhánh lớn lại nằm trong siêu cấp nhánh, những siêu cấp nhánh lại nằm trong sông thời gian, cũng là nơi các chí tôn sinh sống.
Nhưng vẫn chưa phải là kết thúc, sông thời gian lại nằm trong cây thời gian, cũng là nơi sống của những kẻ vô cảnh, những cây thời gian này nằm trong bạch cầu và hắc cầu, về cơ bản thì cấu tạo của chúng giống nhau, nhưng hắc cầu vẫn trên bạch cầu một bậc, hắc cầu và bạch cầu nằm trong một nơi được gọi là cõi hư vô, nơi đây còn tồn tại ba kẻ được gọi là sáng thế.
Và nơi bắt đầu của tất cả, nó được gọi là cội nguồn, cõi hư vô hay hắc cầu, bạch cầu, tất cả đều nằm trong cội nguồn.