Vô Địch Ác Ma

Chương 26: C26: Hoàn thành nhiệm vụ



Từ trong bụi cây, một bóng đen nhanh như chớp lao ra, một con linh thú cấp một, hỏa kim xà, Diệp Bạch đưa tay chắn trước mặt Tử Yến.

“Sư tôn, con linh thú này cứ để ta lo.”

Tử Yến nghe vậy, cũng lùi về sau, xem cuộc chiến của Diệp Bạch và con hỏa kim xà, Diệp Bạch vào tư thế chiến đấu, con hỏa kim xà lao đến phía Diệp Bạch, nhanh chống quấn xung quanh tay hắn, rồi từ từ bò lên muốn cắn vào tay Diệp Bạch.

Nhưng Diệp Bạch đã kịp dùng tay, vứt mạnh nó ra, tuy là linh thú cấp một, nhưng nó không hề khó đối phó, chỉ cần tránh được các đòn tấn công của nó, là đã nắm chắc phần thắng, Diệp Bạch cũng biết điều này, nhanh chóng nhảy về sau, giữ khoảng cách.

Diệp Bạch trên tay vận sẵn sát chỉ, đây là một võ kỹ tiêu tốn rất ít linh lực, nhưng lại gây ra sát thương vô cùng lớn, nếu đánh trúng vào điểm yếu, khó mà sống sót.

Hỏa kim xà phóng vụt đến chỗ Diệp Bạch, gần đến nơi, nó bỗng bị chặn lại bởi sát chỉ, không chỉ một, mà vô số sát chỉ lao đến phía nó, Diệp Bạch bên này vẫn đứng ung dung, tay liên tục bắn ra sát chỉ, khiến cho hỏa kim xà không khỏi hoảng sợ, phải di chuyển liên tục để né.

Tử Yến nhìn thấy cảnh này, cũng gượng cười nói với hệ thống.

“Hệ thống, như vậy có gian lận quá không?”

Hệ thống cũng nhanh chóng đáp lại.

[ Hắc hắc, chẳng phải kí chủ cũng gian lận a? ]

“Hừ, không nói với ngươi nữa.”

Tử Yến ngưng nói chuyện với hệ thống, mà nhìn lại trận chiến, lúc này con hỏa kim xà đã bị Diệp Bạch hạ, Diệp Bạch nhanh chóng vẫy tay với Tử Yến.

“Sư tôn, chúng ta đi tiếp thôi.”

Nói xong Diệp Bạch lại đi tiếp, Tử Yến cũng nhanh chóng theo sau, đi được một lúc, cả hai dừng lại trước một gốc cây đại thụ to lớn, cao đến ba, bốn trượng, cành lá sum suê, tươi tốt, ở trên thân cây có một cái hốc, Diệp Bạch tiến lại gần, sờ mấy lần vào cây đại thụ, xong lại nhìn xung quanh mấy lượt, sau khi đã chắc chắn an toàn, Diệp Bạch mới lên tiếng.

“Cũng trưa rồi, sư tôn, chúng ta nghỉ ở đây một lúc rồi đi.”

“Được.”

Tử Yến đáp xong, rồi nhanh chóng tiến đến gốc cây, ngồi xuống một cách vui vẻ.

“Đồ nhi, lại đây ngồi với ta.”

Tử Yến vừa nói, vừa vỗ vỗ tay vào chỗ bên cạnh, Diệp Bạch đành đi đến rồi ngồi xuống, nắng chiếu rọi qua từng chiếc lá, cộng với sự yên tĩnh mà nơi này mang lại, chẳng mấy chốc, Tử Yến đã đi vào giấc ngủ.

Hay là ta nhân lúc này giết cô ta nhỉ?

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Diệp Bạch, nhưng nhanh chóng bị gạt đi, Diệp Bạch cũng khá mệt, muốn nghỉ một chút, dựa vào người Tử Yến mà thiếp đi.

Hai người dựa vào nhau ngủ, giữa khung cảnh yên bình, thơ mộng, nhưng cũng chẳng được bao lâu, từ xa, một đàn linh thú cấp một, sát la, có khoảng mười con, chưa hết đi theo sau bọn chúng, còn có một đám yêu thú cấp bốn, tiểu sát la, khoảng hơn hai mươi con.

Bọn chúng tiến tới chỗ cả hai, cố gắng bước thật nhẹ nhàng, để không đánh thức con mồi, nhưng với giác quan sắc bén, Diệp Bạch đã cảm nhận được bọn chúng, nhanh chóng lay Tử Yến dậy, Tử Yến từ trong giấc ngủ, từ từ mở mắt ra, rồi lại sợ hãi hét lên.

Cũng đúng, vì bọn sát la này hình dạng vô cùng quái dị, mang hình dạng của hổ, răng nanh to lớn, có sáu mắt, hai đuôi, chân có móng vuốt vô cùng sắc nhọn.

Diệp Bạch nhanh chóng ngồi dậy, phủi bụi trên người, rồi nhanh chóng vào tư thế chiến đấu.

“Sư tôn, bọn này cứ để cho ta.”

Nói xong, Diệp Bạch phóng đến đám linh thú, Diệp Bạch đạp mạnh vào đầu một con sát la, nhảy lên không trung, giang hai tay ra, từ trong cơ thể Diệp Bạch, hai luồng ánh sáng xanh bay ra, dừng lại ở hai lòng bàn tay, sau lưng Diệp Bạch, một vòng tròn xanh xuất hiện.

“Thời gian phép tắc.”

Sau tiếng nói của Diệp Bạch, vòng tròn xanh sau lưng hắn liên tục xoay, với tốc độ mắt thường khó nhìn thấy, những con linh thú bị ảnh hưởng bởi thời gian phép tắc, dần dần trở nên yếu đi, sau một lúc, đám linh thú đã trở về hình dạng lúc mới sinh ra, Diệp Bạch tiếp đất, đi đến đến đám linh thú, dễ dàng hạ từng con một.

Hắc hắc, có hai cây thời gian, ta có thể dễ dàng dùng được thiên đạo phép tắc, chỉ có điều tiêu hao quá nhiều linh lực.

Diệp bạch nghĩ mấy lời, rồi nhanh chóng chạy lại phía Tử Yến, nhưng còn chưa đến nơi đã ngất do kiệt sức, Tử Yến vội đi đến dìu Diệp Bạch dậy.

“Người vất vả rồi.”

Lúc này bảng hệ thống cũng hiện lên thông báo.

[ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, thưởng cho kí chủ, một nghìn điểm tu vi và một trăm điểm tích phân.]

Tử Yến cõng Diệp Bạch trên người, quay về tông môn, chỉ sau vài canh giờ, cả hai đã về đến nơi, trời cũng vừa lúc sắp tối, Tử Yến dìu Diệp Bạch lên giường, chăm sóc cho hắn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.