Vô Địch Ác Ma

Chương 69: C69: Đối đầu viêm gia 8



Diệp Bạch thở dài một hơi, rồi xua tay, mà nói.

“Ngươi căn bản là không bị gì nghiêm trọng, cứ chuyên tâm tu luyện, dẹp hận thù qua một bên, mọi thứ sẽ như cũ thôi.”

Diệp Bạch đứng dậy, đi đến chỗ Viêm Hạo, rồi cất tiếng nói.

“Được rồi, bây giờ đến lượt ngươi.”

Diệp Bạch nhắm mắt lại, kiểm tra một lượt, rồi suy nghĩ.

Tiểu tử này, căn bản chính là phế vật, không hơn không kém, trừ khi hắn nhặt được, thứ kỳ trân dị bảo nào đó, thì mới có cơ hội mạnh lên.

Tuy nghĩ là vậy, nhưng Diệp Bạch vẫn lên tiếng nói.

“Ngươi không có gì đặt biệt, nhưng yên tâm đi, chỉ cần theo ta, ngươi sớm muộn gì, cũng sẽ mạnh lên thôi.”

Viêm Hạo vẻ mặt bình thường, gật đầu một cái.

Cơ thể này, quả thật rất yếu, ta tốt nhất nên theo hắn, dù gì ở lại Viêm gia này, cũng chỉ bị xem như phế vật, lại không được học bí kỹ của bọn chúng.

Viêm Hạo nhìn lại Diệp Bạch.

Tên này, nhìn cũng biết, không phải loại người tốt gì, nhưng hiện tại, đi theo hắn ta cũng chẳng thiệt.

Diệp Bạch tiến lại chỗ Viêm Trung, mà kiểm tra một lượt.

Tiểu tử này, cũng không khác tên kia là mấy, đều là bọn phế vật cả.

Diệp Bạch định lên tiếng, thì bỗng cảm nhận được gì đó, xoay người sang phía Tiểu Lộ, rút thanh kiếm của cô ra, chém về phía trước, chỗ một cái cây.

Nhát chém vô cùng uy lực, chỉ với một đòn, đã khiến cái cây bị chém ngã, Diệp Bạch chĩa mũi kiếm về phía đó, lên tiếng hỏi.

“Là kẻ nào?”

Từ bên trong, một thiếu niên bước ra, do trời tối, Diệp Bạch cũng không nhìn rõ hắn, chỉ thấy một cái bóng, nếu so với Diệp Bạch, người này thua Diệp Bạch cả một cái đầu.

Tên đó bật cười, rồi cất tiếng nói.

“Không ngờ, một tên phế vật như ngươi, cũng có thể phát hiện được ta.”

Thiếu niên đó chậm rãi bước lại gần, Diệp Bạch cũng đã nhìn được rõ, hắn ta.

Hắn mặc y phục của Viêm gia, tóc đen ngắn, vừa nhìn kẻ này, Diệp Bạch đã nhớ ra một cái tên.

Viêm Tử Dạ?

Diệp Bạch khựng lại giây lát, rồi suy nghĩ.

Tên này là con của tên Viêm đế, sao lại ở đây được a?

Diệp Bạch nhìn chằm chằm hắn.

Nếu không muốn bị phát hiện, ta chỉ còn một cách.

Diệp Bạch ném thanh kiếm lại cho Tiểu Lộ, bẻ bẻ cổ mấy cái, khởi động lại xương cốt.

Đó là giết hắn.

Xong Diệp Bạch cất tiếng nói.

“Được rồi, giết tên này đi, đây là thử thách đầu tiên của các ngươi.”

Tiểu Lộ bắt lấy thanh kiếm, có chút bối rối, mà hỏi.

“Thật sự phải giết a?”

Diệp Bạch bật cười rồi đáp.

“Đúng vậy, nhân nhượng với kẻ thù là tàn ác với bản thân.”

Viêm Hạo phản ứng trước, đạp mạnh vào mặt đất lấy đà, rồi phóng đến chỗ Viêm Tử Dạ.

Viêm Tự Dạ nhếch mép cười.

“Ngươi mà cũng muốn giết ta a?”

Nhưng chỉ vừa mới dứt lời, Viêm Tử Dạ đã bị Viêm Hạo đấm thẳng vào mặt, khiến hắn bay ra xa, Viêm Hạo nhìn lại nắm đấm.

Tuy cơ thể của tên này còn yếu kém, nhưng với kinh nghiệm chinh chiến của ta, giết tên trước mặt là điều không khó.

Viêm Hạo chưa dừng lại, nhắm thẳng vào Viêm Tử Dạ mà lao đến, trên tay đã thủ sẵn nắm đấm, Viêm Tử Dạ vừa ngồi dậy, đưa tay sờ vào vết thương.

“Ngươi cũng khá đấy.”

Nhưng nhìn lại, Viêm Hạo đã đến sát cơ thể, tung ra một quyền cực mạnh, nhắm thẳng vào bụng Viêm Tử Dạ, Viêm Tử Dạ bị đánh bay đi, hắn tức giận, bật dậy thật nhanh.

Đưa tay lên, lau đi vết máu trên miệng, hắn ta vẻ mặt tức giận, hai mắt đỏ ngầu, nhìn về đám người trước mặt, mà nói.

“Được rồi, ta không đùa với các ngươi nữa, lên hết một lượt đi.”

Xung quanh cơ thể hắn ta, phát ra nhưng luồng ánh sáng đỏ.

Viêm Hạo vươn vai, khởi động gân cốt, rồi lên tiếng nói.

“Một mình ta, đã đủ hạ ngươi rồi.”

Viêm Hạo nói xong, liền biến mất, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Viêm Tử Dạ, tung ra một cú đấm đầy uy lực, nhắm thẳng vào mặt Viêm Tử Dạ.

Viêm Tử Dạ bị đánh bay, hắn ta xoay ngươi một vòng, dùng chân đạp mạnh vào mặt đất, để dừng lại, hắn ta bẻ bẻ cổ, khởi động gân cốt rồi bật cười.

“Đùa đến đây là được rồi, ta sẽ cho ngươi thấy, thế nào là sức mạnh thật sự.”

Viêm Tử Dạ đấm một đòn thẳng về phía trước, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Trong khi những người kia đang thắc mắc, thì Diệp Bạch, Viêm Hạo và Tôn Hàn, đã hiểu, ba ngươi đều có chung mốt suy nghĩ.

Nhiễu sóng linh lực?

Linh lực tồn tại dưới dạng năng lượng, vì vậy, nói nó tồn tại dưới dạng dao động, cũng không sai, Viêm gia đã khám phá ra được điều này, chưa hết, họ còn tạo ra, được một loại tần số đặc biệt, gọi là “nhiễu sóng linh lực.” loại sóng này rất đặt biệt, khi nó có thể, gây nhiễu lên linh lực xung quanh, có thể nói là, gần như vô hiệu hóa linh lực xung quanh.

Nhưng không chỉ đối phương, mà linh lực của bản thân, khi chạm vào dùng nhiễu sóng, cũng sẽ như vậy, vì thế mà, Viêm gia đã tiếp tục cải tiến, thay vì tỏa sóng nhiễu linh lực, ra xung quanh bản thân, thì họ đã chuyển dưới dạng đòn đánh, khiến nhiễu sóng linh lực, có thể được tạo ra, ở một vùng nhất định, chứ không nhất thiết, là xung quanh bản thân.

Diệp Bạch cắn răng, xoay sang phía Tiểu Lộ, lại một lần nữa, đoạt lấy thanh kiếm từ tay cô, Diệp Bạch chém mạnh một đòn, hướng về phía đòn đánh của Viêm Tử Dạ.

Nhưng hoàn toàn vô dụng, Viêm Tử Dạ trên mặt lộ ra nụ cười.

Hắn không muốn kéo dài thêm nữa, phóng lên cao, dồn sức vào tay, nhắm về phía Viêm Hạo mà đánh, Viêm Hạo thở dài một hơi.

“Không cần dùng linh lực, ta cũng có thể thắng ngươi.”

Viêm Hạo nói xong, đạp mạnh vào mặt đất, rồi phóng lên cao, đến gần hơn với Viêm Tử Dạ.

Viêm Hạo vung nắm đấm ra, cùng lúc, Viêm Tử Dạ cũng đánh tới, hai nắm đấm va chạm vào nhau, tạo ra mấy tiếng đinh tai nhức óc, áp lực tỏa ra mạnh kinh người.

Hai người không ai chịu thua ai, cứ dồn hết sức vào nắm đấm, nhưng vẫn không phân thắng bại, ngay lúc đó, một thanh kiếm phóng đến, cắm thẳng vào ngực Viêm Tử Dạ, khiến hắn rơi xuống, máu bắn ra khắp nơi.

Diệp Bạch đứng một bên, trên mặt lộ ra nụ cười, chính hắn là kẻ, đã phóng thanh kiếm đến, Diệp Bạch tiến đến chỗ Viêm Tử Dạ, rồi cất tiếng nói.

“Đây không phải là trận đấu một chọi một, đây cũng là một bài học của ngươi, hãy luôn luôn, đề cao cảnh giác.”

Viêm Hạo rơi xuống, tiếp đất bằng chân, một cách an toàn, Viêm Hạo nhìn cảnh này, mà không khỏi thầm cảm thán.

Tiểu tử này, quá thâm hiểm, vậy mà nhân lúc ta và tên đó đang đánh nhau, mà đánh lén.

Diệp Bạch nhìn sang Viêm Hạo, như hiểu được suy nghĩ của Viêm Hạo, Diệp Bạch liền lên tiếng nói.

“Ngươi hãy nhớ đấy, chỉ cần có thể chiến thắng, cho dù là việc hèn hạ đến đâu, cũng phải làm.”

Diệp Bạch rút thanh kiếm ra, Viêm Hạo thở ra một hơi.

Xem ra tiểu tử này, cũng không định giết người, vẫn còn một chút lương tâm.

Nhưng việc làm tiếp theo, khiến Viêm Hạo loại bỏ hoàn toàn, suy nghĩ đó.

Diệp Bạch thay vì tha cho tên này một mạng, lại cầm chặt thanh kiếm trên tay, nhắm vào Viêm Tử Dạ, đang hấp hối ở dưới, mà đâm liên tục mười mấy nhát, vừa đâm, hắn ta còn vừa cười, vừa nói.

“Ngươi nên cảm ơn ta đi, ta đang giải thoát cho ngươi, khỏi sự đau khổ đó, hắc hắc.”

Diệp Bạch vẫn không dừng lại, tiếp tục đâm vào Viêm Tử Dạ, cho đến khi, cơ thể Viêm Tử Dạ, chỉ còn lại một đống bầy nhầy, hắn mới dừng lại.

Diệp Bạch vươn vai một cái, lộ vẻ hài lòng, rồi cất tiếng nói.

“Được rồi, chúng ta cũng nên đi rồi.”

Viêm Tiểu Lộ nghe vậy, liền lên tiếng hỏi.

“Vậy còn cái xác này thì sao a?”

Diệp Bạch nghe xong câu hỏi, chỉ đơn giản đáp lại.

“Mặc kệ nó đi, à đúng rồi, trước khi đi, ta còn phải làm chuyện này nữa.”

Nói xong, Diệp Bạch cúi người xuống, cạnh cái xác của Viêm Tử Dạ.

Dùng máu của tên Viêm Tử Dạ, mà viết ra một dòng chữ.

“Lục Khải.”

Sau khi viết xong, Diệp Bạch đứng dậy, ném thanh kiếm lại trả cho Tiểu Lộ, cô đưa tay bắt lấy, nhìn lấy thanh kiếm nhuốm đầy máu trên tay, Tiểu Lộ có chút sợ hãi.

Diệp Bạch ung dung bước đi.

“Được rồi chúng ta đi thôi.”

Diệp Bạch nói xong, liền nhắm mắt lại, liên kết với Viêm Mặc.

“Viêm Mặc, ngươi mau ra đây, chỗ cũ, ta có việc.”

“Được, ta đến ngay đây.”

Lát sau. Viêm Mặc từ xa bước đến, ông ta lên tiếng hỏi.

“Ngươi có việc gì cần ta giúp a?”

Diệp Bạch nhanh chóng đáp lại.

“Viêm Mặc, ngươi hộ tống bọn ta ra ngoài, sau này, Viêm gia có chuyện gì, nhất định phải báo cho ta.”

Viêm Mặc đơn giản đáp lại.

“Ta biết rồi.”

Lúc này, ánh mắt của ông ta, va phải cái xác của Viêm Tử Dạ.

“Cái đống bầy nhầy đó, là gì vậy a?”

Diệp Bạch nghe hỏi, đơn giản đáp lại.

“À là xác của tên tiểu tử Viêm Tử Dạ.”

Viêm Mặc nghe xong, không khỏi hoảng hốt mà hỏi lại.

“Xác của Viêm Tử Phong? Ngươi thật sự giết nó rồi a?”

Diệp Bạch thở dài một hơi.

“Ta lừa ngươi làm gì.”

Xong Diệp Bạch lại tiếp tục nói.

“Được rồi, bây giờ hộ tống bọn ta ra ngoài đi.”

Viêm Mặc nghe xong, thở dài một hơi.

“Được rồi, theo ta.”

Viêm Mặc nói xong, bắt đầu bước đi, Diệp Bạch với mấy người kia cũng theo sau, không lâu sau, họ đã đến được trung tâm Viêm gia, ở giữa có một quả cầu màu đen, vô cùng to lớn, xung quanh có ba bốn tên canh gác.

Thấy Viêm Mặc, bọn chúng liền lên tiếng chào hỏi.

“Chào Viêm Lão, ngài dẫn người đi đâu vậy a?”

Viêm Mặc cười một tiếng rồi đáp lại.

“Ta dẫn bọn này, đi trải nghiệm ấy mà.”

Bọn chúng nghe xong, bật cười đáp lại.

“Ngài nhớ nhẹ tay, kẻo bọn chúng lại chết nữa đấy.”

Viêm Mặc bật cười.

“Các ngươi không cần nhắc đâu.”

Bọn chúng mở kết giới ra, quả cầu đen dần mờ đi, Viêm Mặc bước vào trong, Diệp Bạch và đám người cũng theo sau.

Nhìn thấy Diệp Bạch, bọn chúng có chút nghi ngờ.

Tên này, sao lại không mặc đồng phục của Viêm gia a?

Nhưng cũng không nghĩ nhiều, thấy bọn họ đã đi hết vào trong, liền nhanh chóng đóng kết giới lại.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.