Editor: Gấu Gầy
Beta: Gấu Lãng Du
“Hờ hờ.”
Tô Mạch cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Thật ra, từ khi y bước vào ‘Thiên đường mộng ảo’, tần suất xuất hiện của Sở Hàn ngày càng cao. Cùng với đó, sự thay đổi của Sở Hàn cũng ngày càng rõ rệt.
Trước khi ‘Thiên đường mộng ảo’ xuất hiện, mặc dù Sở Hàn cũng là nhân cách thứ hai của Tô Mạch, nhưng tần suất xuất hiện rất thấp, chủ yếu là do hắn không có hứng thú với thế giới thực. Chính vì vậy, Tô Mạch và Sở Hàn mới có thể chung sống hòa bình.
Tuy nhiên, sự cân bằng này dần dần bị phá vỡ sau khi ‘Thiên đường mộng ảo’ can thiệp, ví dụ điển hình chính là ngay trước mắt.
Tại sao Tô Mạch muốn giúp Sở Hàn tìm kiếm thân thể? Tại sao lại để ý đến con rối giấy như vậy, thậm chí không tiếc dùng một cây kẹo que để đổi lấy chuỗi hạt Phật với lão Kha? Thậm chí, vừa rồi còn nảy ra ý tưởng để Sở Hàn thử nhập vào con rối giấy với trạng thái linh hồn?
Chẳng phải là vì Sở Hàn đã dần dần nảy sinh ý định ‘cướp đoạt’, và không ngừng cố gắng tranh giành quyền kiểm soát cơ thể với Tô Mạch sao?
Lần này đến lần khác. Đặc biệt là trong linh đường của trận chiến cuối cùng, ham muốn kiểm soát cơ thể của Sở Hàn vượt xa lúc trước!
Ban đầu, trong ảo cảnh của miếng ngọc bội, Sở Hàn đã mặc quân phục lén lút xuất hiện, sau đó lại nảy sinh hứng thú với côn khúc… Tiếp theo, vào khoảnh khắc cương thi Hạ Vĩnh Khang xuất hiện, Sở Hàn thậm chí còn vội vàng muốn lộ diện, và trắng trợn cướp đoạt quyền kiểm soát cơ thể. Bất đắc dĩ, Tô Mạch chỉ có thể thỏa hiệp.
Tất cả những điều này đều báo hiệu rằng nhân cách thứ hai Sở Hàn đã dần dần nảy sinh tư tưởng ‘độc lập’.
Sở Hàn trước đây không có chút hứng thú nào với thế giới thực, càng không nghĩ đến việc tranh giành quyền kiểm soát cơ thể. Sở Hàn lúc đó, nói một cách nghiêm túc, chỉ là một thực thể ý thức đặc biệt, không thể coi là một ‘con người’ hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, sau khi ‘Thiên đường mộng ảo’ xuất hiện, Tô Mạch và Sở Hàn đồng thời mở ra một thế giới mới. Thế giới mới này Tô Mạch có hứng thú, Sở Hàn còn hứng thú hơn y. Cũng vì ‘thế giới mới’, Sở Hàn không còn bài xích ‘thế giới cũ’ như trước đây nữa.
Bằng chứng cho thấy Sở Hàn ngày càng giống con người có hai điểm: Thứ nhất, học cách bắt chước, ví dụ như bắt chước cách ăn mặc, bắt chước hành động ‘kỳ lạ’ của Hạ Tử An và Hạ Vĩnh Khang; Thứ hai, có sở thích cá nhân, ví dụ như yêu thích côn khúc.
Điều này đại diện cho điều gì?
Đại diện cho việc Sở Hàn đang dần dần trưởng thành thành một ‘con người’ hoàn chỉnh, hắn có sở thích cá nhân, hắn bắt đầu học tập và bắt chước những người và việc mà trước đây hắn không hề quan tâm.
Trẻ con nhận thức thế giới, bắt đầu từ việc bắt chước, ngay cả việc bập bẹ học nói cũng bắt đầu từ việc bắt chước người lớn. Khi trẻ em học được cách suy nghĩ độc lập, đó là lúc chúng nảy sinh sở thích, ví dụ như xem phim hoạt hình, v.v…
Trước khi bước vào ‘Thiên đường mộng ảo’, Sở Hàn giống như một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ vừa đáng sợ vừa nguy hiểm. Sau khi bước vào ‘Thiên đường mộng ảo’, sự nguy hiểm của Sở Hàn không giảm bớt, mà còn dần dần chuyển sang ‘người lớn’ với tốc độ chóng mặt.
Sự tiến bộ trong tư tưởng này là điều tốt đối với Sở Hàn, bởi vì hắn ngày càng giống con người. Nhưng đối với Tô Mạch mà nói, lại là điều xấu, hơn nữa còn là một điều xấu vô cùng nguy hiểm!
Nếu nói điều duy nhất đáng mừng, chính là Sở Hàn hiện tại vẫn chưa nhận ra điểm này. Vẫn chưa nhận ra một con người độc lập nhất định phải có một cơ thể và ý thức độc lập hoàn toàn thuộc về mình.
Sở Hàn hiện tại đang ở giai đoạn ‘ý thức độc lập’ thức tỉnh, hắn theo bản năng muốn ‘xuất hiện’ nhiều hơn, thậm chí còn chạy ra ngoài ngay khi có cơ hội. Khi gặp phải những chuyện khiến hắn cực kỳ hứng thú, hắn sẽ tranh giành quyền kiểm soát cơ thể với Tô Mạch!
Nhân cách phụ nảy sinh ý thức ‘tranh giành’, đối với nhân cách chính mà nói, quả thực là một thảm họa.
Lý do Tô Mạch tức giận trong ảo cảnh của miếng ngọc bội, không phải là vì hành động đột ngột của Sở Hàn, mà là vì Sở Hàn đã bắt đầu học cách bắt chước, bắt đầu tự ý chạy ra ngoài mà không có sự đồng ý của y.
Còn bây giờ, lý do Tô Mạch cười lạnh, không phải là vì Sở Hàn nảy sinh ý nghĩ ‘dâm dục’ với y, mà là vì ‘tư tưởng độc lập’ của Sở Hàn ngày càng rõ rệt!
Tô Mạch không biết Sở Hàn đã ‘lén lút’ làm gì trong không gian ý thức của mình, y cho rằng những hành động bất thường của Sở Hàn đều là do bắt chước.
Sở Hàn thấy Hạ Tử An và Liễu Như Mai, Hạ Vĩnh Khang và Liễu Như Mai, nên tự nhiên nảy sinh ý nghĩ về ‘quan hệ đồng tính nam’, mà người duy nhất bên cạnh hắn có thể ‘học tập và áp dụng’ chỉ có Tô Mạch.
Vì vậy, Tô Mạch không cảm thấy mình bị xúc phạm.
“Cậu tức giận sao?”
Sở Hàn đã thay đổi, sự thay đổi của hắn rất rõ ràng. Chẳng hạn như bây giờ, hắn có thể nhận ra cảm xúc của Tô Mạch, thậm chí còn học cách ‘quan tâm’. Những thay đổi này chỉ báo hiệu một điều – ngày càng giống con người.
“Tại sao tôi phải tức giận?”
Sở Hàn trước đây chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình, trong mắt hắn người ngoài chỉ có hai loại: Thứ nhất, nguyên liệu tốt để làm thành tác phẩm nghệ thuật; Thứ hai, kẻ xấu xí không thích hợp.
À, có lẽ còn có loại thứ ba, loại thứ ba chính là Tô Mạch và chính hắn. Tô Mạch không phải người ngoài, nói một cách nghiêm túc, Tô Mạch cũng là hắn, vì vậy Sở Hàn quan tâm đến Tô Mạch.
Trước đây hai người chưa từng xuất hiện cùng lúc, nên đương nhiên sẽ không quan tâm đến cảm xúc của nhau. Nhưng hiện giờ thì khác, khi hai người đối mặt, Sở Hàn chỉ quan tâm đến bản thân, tất nhiên cũng sẽ quan tâm đến ‘bản thân’ kia.
“Không có gì.”
Tô Mạch lạnh nhạt bỏ qua chuyện này, chuyển sang hỏi: “Anh có thể ở trong cơ thể con rối giấy bao lâu?”
“Hai tiếng một ngày.”
Sở Hàn đầy vẻ bất mãn: “Tôi không thích cơ thể này! Nó không thể sử dụng, hơn nữa còn rất yếu!”
Nói xong, không đợi Tô Mạch phản ứng, Sở Hàn ‘vèo’ một cái biến mất, trên sàn chỉ còn lại một mảnh giấy…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Hồ vừa là vệ sĩ vừa là tài xế, lái xe chở Tô Mạch lên đường cao tốc trở về Thành Đô.
Ngụy Tư Hàn nói muốn tiễn Tô Mạch, nhưng vụ án của nhà họ Hạ đã khiến hắn bận rộn đến mức chân không chạm đất. Chỉ có thể tranh thủ đến khách sạn trước khi Tô Mạch rời đi, nói vài câu khách sáo, rồi vội vàng rời đi.
Từ Nhã An đến Thành Đô chỉ mất hai giờ lái xe, nhưng Tô Mạch không định trở về trung tâm, trở về cái gọi là ‘nhà’. Mà trực tiếp bảo Tiểu Hồ lái xe đến huyện Bì – nơi đó có một căn biệt thự, là tài sản riêng của Tô Mạch.
Căn biệt thự này ngay cả chú Lê cũng không biết, không phải là y cố ý giấu giếm, mà là sợ phiền phức. Nếu thực sự muốn giấu giếm, Tô Mạch sẽ không mang Tiểu Hồ theo.
Mặc dù chỉ tiếp xúc với Tiểu Hồ vài ngày, nhưng biểu hiện của cậu ta rất tốt, chỉ riêng việc ngoan ngoãn và không nhiều lời, Tô Mạch đã rất hài lòng. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, Tiểu Hồ là do chú Lê sắp xếp. Chú Lê có lẽ là người duy nhất trên thế giới này mà Tô Mạch có thể gửi gắm vài phần tin tưởng.
Huyện Bì là huyện trực thuộc Thành Đô, cách trung tâm Thành Đô khá xa, đất đai tương đối rộng rãi. Căn biệt thự mà Tô Mạch mua rộng khoảng 400 mét vuông, có đầy đủ các tiện nghi như bãi cỏ, gara, v.v…, ở Thành Đô đã được coi là khá lớn và đẹp.
Một căn biệt thự rộng lớn như vậy, chỉ có Tô Mạch và Tiểu Hồ ở không khỏi có chút trống trải, nhưng Tô Mạch lại không hề để ý. Thật ra, ngày mai y sẽ bảo Tiểu Hồ đi – dù sao cậu ta cũng là người bình thường, đi theo bên cạnh luôn có những bất tiện.
Tiểu Hồ không chỉ nghe lời, mà còn rất biết điều. Cậu ta biết Tô Mạch không thích người đi theo, sau khi đậu xe vào gara, rất tự giác không vào tòa nhà chính của biệt thự, mà trực tiếp ở trong phòng phụ bên phải biệt thự.
Trước khi dọn vào, biệt thự đã được người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, Tô Mạch tùy ý quan sát hai lần, cảm thấy khá hài lòng.
“Không tệ! Đủ rộng rãi, đại gia thích!”
Sở Hàn không biết từ lúc nào đã chạy ra, nhìn phòng khách rộng rãi sáng sủa, lộ ra nụ cười hài lòng.
Phòng ngủ của Tô Mạch ở trên lầu, sau khi đặt hành lý xuống, sắp xếp ổn thỏa, y nhanh chóng gặp phải vấn đề mới – ai sẽ nấu cơm?
Biệt thự ở vùng ngoại ô, hơn nữa Tô Mạch thích yên tĩnh, nên đã cố ý mua khu vực xa xôi nhất. Nơi này, ngay cả đặt đồ ăn cũng chưa chắc đã được!
Nhìn thấy Sở đại gia rất thoải mái bật TV, ung dung chọn kênh hí khúc, Tô Mạch im lặng đứng trước mặt hắn, hỏi một câu hỏi rất nghiêm túc.
“Anh, biết nấu cơm không?”
Sở Hàn ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Tô Mạch, đáy mắt hiếm thấy sự ngây thơ và ngu ngơ.
Một lát sau, Sở đại gia hoàn hồn, khó tin hỏi: “Cậu đang đùa tôi sao?”
Sở Hàn biết nấu cơm?
Hờ hờ, đừng nói là nấu cơm, hắn thậm chí còn chưa từng thấy thức ăn trông như thế nào trước khi được nấu chín!
Tô Mạch lại hỏi: “Hình như anh rất hứng thú với côn khúc?”
Sở Hàn không hiểu: “Vậy thì sao?”
“Hứng thú có thể bồi dưỡng.”
“Rồi sao?”
Tô Mạch nghiêm túc nói: “Anh có thể thử bồi dưỡng hứng thú nấu cơm.”
Sở đại gia đứng hình tại chỗ, sau đó cười toe toét, biến thành một mảnh giấy nhỏ, chuồn mất…
Cuối cùng, vấn đề ăn uống của Tô Mạch cũng được giải quyết.
Phải nói rằng, Tiểu Hồ là một người toàn năng. Không chỉ có thân hình to lớn có thể làm vệ sĩ và tài xế, mà ngay cả ‘kỹ năng cao cấp’ như nấu cơm cũng thành thạo, hơn nữa hương vị món ăn cũng không tệ.
Vì cái bụng của mình, Tô Mạch quyết định cho Tiểu Hồ ở lại thêm vài ngày.
Ăn no nê xong, Tô Mạch lấy điện thoại ra liên lạc với Thiệu Thiến, hỏi địa chỉ của binh đoàn Tử Nguyệt. Thật trùng hợp, binh đoàn Tử Nguyệt cũng ở huyện Bì.
Sau khi có được địa chỉ, Tô Mạch tự mình lái xe đi – dù sao cũng là gặp người chơi, cẩn thận vẫn hơn, y không để Tiểu Hồ lái xe.
Tô Mạch ở vùng ngoại ô huyện Bì, binh đoàn Tử Nguyệt lại đóng quân ở trung tâm.
Đồng mộng ảo có thể trực tiếp đổi thành RMB, hơn nữa 1 đồng mộng ảo có thể đổi được 100.000 tệ. Vì vậy, những người chơi đã trải qua vài nhiệm vụ, về cơ bản đều là những đại gia ẩn danh.
Đây có lẽ là một khoản bồi thường khác mà Thiên đường mộng ảo dành cho người chơi – dù sao thì hầu hết người chơi đều chết sau vài kịch bản.
Mặc dù binh đoàn Tử Nguyệt ở trung tâm, nhưng cũng ở một nơi rất kín đáo, có nét tương đồng với biệt thự mà Phàn Tinh Vĩ đã chọn ở Nhã An.
“Tô tiên sinh, chào mừng cậu!”
Người ra đón Tô Mạch ở cửa, chính là Ngao Tuyết với nụ cười trên môi, và Thiệu Thiến với vẻ mặt không cam lòng.
“Giới thiệu chính thức một chút, tôi là đoàn trưởng của binh đoàn Tử Nguyệt, Ngao Tuyết.” Ngao Tuyết là một đại mỹ nhân, hơn nữa tính tình ôn hòa, lần đầu gặp mặt luôn để lại ấn tượng tốt.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn và chào hỏi, Tô Mạch dưới sự dẫn dắt của hai người, bước vào trụ sở của binh đoàn Tử Nguyệt.
Bề ngoài, trụ sở của binh đoàn Tử Nguyệt chỉ là một biệt thự nhỏ, nhưng điều kỳ diệu thực sự nằm ở bên trong, hay nói cách khác là tầng hầm.
Sau khi vào phòng khách, Tô Mạch phát hiện bên trong còn có ba người đang ngồi, hai nam một nữ. Giới thiệu ngắn gọn, Tô Mạch biết được tên của họ: Xa Tuấn Dân, Thạch Gia và Hoàng Đồng Vân.
“Đây là Tô Mạch, nhiệm vụ kịch bản tiếp theo anh ấy sẽ tham gia cùng chúng ta.”
Tô Mạch nhạy bén nhận ra rằng, ngoại trừ Hoàng Đồng Vân tỏ ra thân thiện với y, hai người đàn ông còn lại đều lộ ra vẻ mặt khinh thường và bất mãn.
Điều này cũng rất bình thường, dù sao thì kịch bản tiếp theo là nhiệm vụ thăng cấp của binh đoàn Tử Nguyệt, việc tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài đã đủ mất mặt rồi, người được tìm đến lại là một người chơi dự bị cấp thấp, những người chơi chính thức này tự nhiên khó mà chấp nhận.
Mặc dù Ngao Tuyết đã nhiều lần nhấn mạnh rằng nhiệm vụ của Tô Mạch chỉ là đưa ra kế sách, không cần y tham gia vào chiến đấu, nhưng bao gồm cả Thiệu Thiến, mọi người vẫn không hài lòng.
Lý do những người khác không hài lòng, là không tin rằng một người chơi dự bị có thể đóng góp được gì nhiều. Thiệu Thiến, ngoài việc không hài lòng, còn có nhiều lo lắng – cô đã đích thân trải qua kịch bản trước, nên rất rõ ràng về sự đáng sợ của Tô Mạch.
Đều là người chơi, tự nhiên không cần phải nói những lời khách sáo, sau khi ngồi xuống, Tô Mạch trực tiếp hỏi: “Không đề cập đến thù lao, mọi người hãy giới thiệu về chức nghiệp và ưu điểm của mình trước đi.”
Binh đoàn Tử Nguyệt chỉ là một nhóm người chơi bình thường nhất trong ‘Thiên đường mộng ảo’, những nhóm như vậy có rất nhiều. Trước khi Tô Mạch đến, ‘Tử Nguyệt’ chỉ có năm người, mà người chơi thực sự đã chuyển chức thành công, cũng chỉ có Ngao Tuyết.
“Vậy tôi nói trước nhé!”
Ngao Tuyết biết rõ mọi người đều có thành kiến với Tô Mạch, người đột ngột xuất hiện này, nên đã chủ động giới thiệu trước: “Chức nghiệp của tôi là pháp sư nguyên tố, giỏi tấn công bằng hỏa thuật, cũng biết một chút về thuật pháp quang minh. Có cả tấn công đơn lẻ và nhóm, coi như là phát triển cân bằng.”
Pháp sư nguyên tố là chức nghiệp khá được ưa chuộng trong ‘Thiên đường mộng ảo’, đặc điểm lớn nhất là tấn công mạnh mẽ, sát thương cao. Đương nhiên cũng có nhược điểm, nhược điểm lớn nhất là tốc độ và phòng thủ. Chức nghiệp có ưu điểm và nhược điểm rõ ràng như vậy, có lẽ sẽ khá thiệt thòi trong nhiệm vụ đơn lẻ, nhưng lại là người được ưa chuộng nhất trong phối hợp nhóm.
Ngao Tuyết, với tư cách là người chơi duy nhất đã chuyển chức trong nhóm, sự mạnh mẽ của cô là điều không cần bàn cãi. Nhưng so với sức mạnh, một người phụ nữ có thể trở thành đoàn trưởng, mặc dù chỉ là binh đoàn lính đánh thuê cấp thấp nhất, cũng đủ để chứng minh cô có những điểm hơn người.
Đương nhiên, đây không phải là phân biệt đối xử với người chơi nữ, thực tế khả năng thích ứng và mức độ chấp nhận những điều mới mẻ của người chơi nữ thường cao hơn nam giới khá nhiều.
Nhưng cũng vì đặc điểm của bản thân người chơi nữ, nên đa số đều làm nghề hỗ trợ, mặc dù cũng rất quan trọng, nhưng so với nam giới thì ít người nắm giữ quyền lực hơn. Đương nhiên, cũng có một phần lý do, là để chăm sóc ‘lòng tự trọng’ mong manh hơn cả thủy tinh của nam giới.
Ở đây phải kể đến cách phân chia cấp bậc binh đoàn lính đánh thuê của ‘Thiên đường mộng ảo’. Cấp bậc binh đoàn lính đánh thuê được chia thành bốn cấp, lần lượt là: Cấp sắt đen, cấp đồng xanh, cấp bạc trắng và cấp vàng ròng.
Binh đoàn lính đánh thuê cấp sắt đen và cấp đồng xanh giới hạn số lượng người tối thiểu là 5 người, tối đa là 10 người; cấp bạc trắng và cấp vàng ròng là 10 đến 20 người.
Cấp bậc binh đoàn lính đánh thuê cao hay thấp, liên quan đến độ khó của nhiệm vụ được nhận và mức độ thưởng thêm. Giống như ‘Tử Nguyệt’ của Ngao Tuyết, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ nhóm, ngoài phần thưởng riêng, binh đoàn còn có thể nhận thêm 5% tổng phần thưởng của tất cả người chơi.
5% nghe có vẻ ít, nhưng đây là tổng của tất cả mọi người, hơn nữa còn là phần thưởng thêm, gần như là nhặt được. Điều quan trọng nhất là, chỉ khi vào phó bản dưới hình thức binh đoàn lính đánh thuê, hệ thống mới cung cấp một số gợi ý và trợ giúp thêm – ví dụ như bản đồ, giới thiệu cốt truyện, giới thiệu nhân vật, v.v…
Kịch bản diễn sinh thì còn đỡ, ngay cả khi không có gợi ý, cũng có thể tìm thấy manh mối dựa vào thế giới thực. Nhưng kịch bản thế giới thì khác, đó là một thế giới hoàn toàn mới, hơn nữa còn có thế giới quan độc đáo của riêng nó.
Kinh nghiệm tích lũy được ở thế giới thực, khi bước vào kịch bản thế giới lại bị hạn chế rất nhiều. Hơn nữa, mỗi kịch bản thế giới đều có không gian rộng lớn, nếu không có bản đồ và giới thiệu cốt truyện, quả thực khó mà di chuyển được.
Lúc này, tầm quan trọng của binh đoàn lính đánh thuê đã được thể hiện rõ ràng.
Sau khi Ngao Tuyết giới thiệu xong, Hoàng Đồng Vân, người thân thiện nhất với Tô Mạch, ngại ngùng cười nói: “Ngoài chị Tuyết ra, những người còn lại trong nhóm chúng tôi đều chưa chuyển chức, nhưng mọi người đều có khuynh hướng và sở trường riêng. Tôi chủ yếu phụ trách hậu cần và hỗ trợ trong nhóm… Ừm, có thể xếp vào chức nghiệp tư tế quang minh.”
Hai chữ ‘tư tế’, đủ để tóm tắt tất cả về Hoàng Đồng Vân. Tư tế tương đương với ‘hỗ trợ’, là mắt xích quan trọng nhất, cũng là mỏng manh nhất trong cả nhóm. Cô là hậu thuẫn vững chắc nhất của mọi người, đồng thời cũng là người cần được bảo vệ nhất.
“Thạch Gia, MT.”
Thạch Gia là một người to lớn, nhìn qua có vẻ trung hậu thật thà. Nhưng không hiểu sao cũng có ý kiến với Tô Mạch, thậm chí còn lười giới thiệu thêm hai câu.
“Tô Mạch, chào anh, giới thiệu lại một chút, tôi là Xa Tuấn Dân.”
Xa Tuấn Dân có ngoại hình khá ổn, kiểu “trai đẹp thư sinh” như cách gọi của thế kỷ trước, còn bây giờ mọi người thường gọi là ‘tiểu thịt tươi’.
“Nghề nghiệp của tôi là xạ thủ, và nếu không có gì bất ngờ, sau khi hoàn thành kịch bản tiếp theo, tôi sẽ đón nhận nhiệm vụ chuyển chức.”
Tiền đề là, trong kịch bản càn quét tiếp theo, hắn có thể sống sót.
Nói đến đây, Xa Tuấn Dân lại cười nói: “Đương nhiên, sau khi một người nào đó phản bội, hiện tại tôi còn đảm nhiệm vai trò ‘trí’ trong nhóm.”
Đây chính là lý do Xa Tuấn Dân có địch ý với Tô Mạch, hơn nữa còn là người có địch ý lớn nhất. Dù sao thì, người có tham vọng nào lại không muốn làm người ra quyết định trong nhóm chứ?
Khi Xa Tuấn Dân nhắc đến hai chữ ‘kẻ phản bội’, sắc mặt của bốn người còn lại đều không được tốt lắm. Đặc biệt là Thiệu Thiến, cô trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Cứ đợi đấy, khi kịch bản càn quét bắt đầu, tôi nhất định sẽ đích thân giết hắn!”
Tô Mạch hiểu phần nào tính cách của Thiệu Thiến, có thể khiến cô căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, đủ để biết cái gọi là ‘kẻ phản bội’ kia đáng ghét đến mức nào.
“Vì mọi người sẽ hợp tác sau này, nên phải cho tôi biết một số thông tin cơ bản.”
Tô Mạch hoàn toàn không quan tâm đến địch ý của mọi người đối với y, thậm chí còn trực tiếp nói thẳng vào nỗi đau của binh đoàn Tử Nguyệt: “Kẻ phản bội đó là ai? Tại sao lại phản bội các người? Hơn nữa, nghe ý các người, hình như hắn còn gia nhập phe đối địch với các người?”
“Điều này quan trọng sao?”
Thiệu Thiến bất mãn nói: “Cậu chỉ là người dự bị mà chúng tôi mời để phòng ngừa bất trắc, kịch bản tiếp theo có thể sẽ không cần đến cậu. Hơn nữa, ngay cả khi cần cậu đưa ra kế sách, mục tiêu của chúng tôi vẫn là giành chiến thắng. Còn về ân oán cá nhân, chúng tôi sẽ tự giải quyết, không cần cậu nhúng tay vào!”
Gán ưu điểm của kẻ thù cho ân oán cá nhân, quả thực nực cười.
Đây là một thông tin rất quan trọng. Nếu không sử dụng tốt, kẻ thù am hiểu Tử Nguyệt sẽ trực tiếp đánh bại binh đoàn Tử Nguyệt. Nhưng sự tham gia của Tô Mạch lại là một bất ngờ, nếu sử dụng tốt điểm này, thậm chí có thể dễ dàng dẫn kẻ thù vào bẫy, ‘bắt ba ba trong hũ’!
Nghe xong lời của Thiệu Thiến, Tô Mạch cười lạnh một tiếng, không khách khí nói: “Nếu chỉ mời tôi để ‘phòng ngừa bất trắc’, vậy xin lỗi, tôi không có hứng thú. Đã mời tôi làm người hỗ trợ, thì trong kịch bản mọi người phải nghe theo tôi! Đây là nguyên tắc cơ bản nhất, nếu không thì miễn bàn.”
Không cần đề cập đến sức mạnh của binh đoàn Tử Nguyệt, chỉ riêng ‘kẻ phản bội’ kia thôi cũng đủ khiến kế hoạch tác chiến quen thuộc của Tử Nguyệt thất bại.
“Nói bậy! Chỉ là một người chơi dự bị mà dám ảo tưởng chúng tôi đều nghe theo cậu?”
MT Thạch Gia lập tức vỗ bàn, tức giận mắng: “Tên tự cao tự đại, thật sự coi mình ghê gớm lắm sao? Đoàn trưởng, cô tìm tên ngốc này ở đâu vậy, tôi là người đầu tiên không phục!”
“Thạch Gia, cậu im miệng!”
Mặt Ngao Tuyết lập tức tối sầm, nhưng Thạch Gia hoàn toàn không nghe lời cô, tiếp tục nói: “Cái tên này chẳng qua chỉ là gánh nặng, nghe theo hắn sẽ hại chết chúng ta! Hừ, nói trước, tôi chỉ nghe lời đoàn trưởng, chỉ nhận một mình Tuấn Dân làm người chỉ huy. Đừng nói là người chơi dự bị, ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế đến tôi cũng không nhận!”
Thạch Gia, tên to con này nhìn qua là người cứng đầu, một người như vậy sẽ vô duyên vô cớ có địch ý lớn như vậy với một người xa lạ sao?
Tô Mạch lạnh lùng quan sát, nhanh chóng nhận ra rằng sự tức giận của Thạch Gia, phần lớn là do Xa Tuấn Dân xúi giục. Nếu Tô Mạch muốn, y có rất nhiều cách để thu phục Thạch Gia, và xử lý Xa Tuấn Dân.
Nhưng, tại sao y phải làm như vậy?
Mỉm cười thản nhiên, Tô Mạch lập tức đứng dậy, nói: “Đoàn trưởng Ngao Tuyết, hình như nhóm của cô vẫn chưa thống nhất ý kiến. Đợi khi các người bàn bạc xong có cần người hỗ trợ bên ngoài hay không, hãy liên lạc với tôi sau.”
Nói xong, Tô Mạch quay người, dứt khoát đi ra ngoài.
“Khoan đã, Tô tiên sinh!”
Ngao Tuyết vội vàng đuổi theo, áy náy nói: “Thực sự xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi! Tôi vẫn chưa nói cho bọn họ biết về việc mời người hỗ trợ bên ngoài, vừa mới thông báo cho bọn họ trước khi cậu đến, nên khó tránh khỏi… Tô tiên sinh, mong cậu đừng để bụng, tôi đảm bảo nhất định sẽ thuyết phục mọi người!”
Tô Mạch không nói gì, gật đầu, lái xe rời khỏi trụ sở của binh đoàn Tử Nguyệt…
Thật ra, phản ứng của binh đoàn Tử Nguyệt đối với Tô Mạch mà nói lại là một điều tốt.
Nếu không phải Sở Hàn gây rối, y hoàn toàn sẽ không đồng ý làm người hỗ trợ bên ngoài. Hôm nay nhìn thấy thái độ của mọi người, Tô Mạch không những không tức giận, mà còn rất hài lòng. Nếu bọn họ có thể từ bỏ việc mời người hỗ trợ bên ngoài vì bất đồng ý kiến nội bộ, thì càng tốt.
Trở về biệt thự, Tô Mạch phát hiện Tiểu Hồ đang đứng đợi y trong sân, nhìn thấy y liền vội vàng chào hỏi, sau đó lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì sao?”
“Cái đó… thiếu gia, vừa rồi chú Lê gọi điện đến. Tôi, tôi lỡ miệng nói ra chuyện cậu về Thành Đô.”
Tiểu Hồ cúi đầu tự trách, trên mặt đầy vẻ áy náy.
“Không sao, có nói địa chỉ ở đây cho ông ấy không?”
“Không có!” Tiểu Hồ ngẩng đầu, thề thốt đảm bảo: “Thiếu gia, cậu yên tâm, nếu cậu không cho phép, tôi sẽ không nói địa chỉ của cậu cho bất kỳ ai!”
“Nói địa chỉ cho chú Lê đi.”
Nói xong, Tô Mạch quay đầu đi vào biệt thự.
Đã chọn định cư ở Thành Đô, Tô Mạch chưa từng nghĩ đến việc có thể giấu được chú Lê. Ngay cả khi Tiểu Hồ không nói, chú Lê cũng có rất nhiều cách để tìm được địa chỉ của y, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Đi đến cửa, Tô Mạch đột nhiên dừng lại: “Tiểu Hồ.”
“Thiếu gia, cậu còn gì dặn dò?”
Nhíu mày suy nghĩ một lát, Tô Mạch nói: “Nói với chú Lê, bảo chú ấy giúp tôi điều tra một người. Chỉ cần điều tra rõ người đó đang ở đâu là được, những chuyện khác không cần quản. Ngoài ra, tuyệt đối không được phái người tiếp xúc với người đó!”
Người mà Tô Mạch muốn điều tra không ai khác, chính là Mặt Quỷ.
Việc Mặt Quỷ ở Thành Đô, Tô Mạch vẫn rất để tâm. Không phải là e ngại Mặt Quỷ sẽ gây rắc rối cho mình, mà là… đã ở Thành Đô, nói không chừng có khi có thể ‘hợp tác’.
Không sai, giữa bốn con quái vật không có sự tin tưởng, nhưng một số sự hợp tác không cần sự tin tưởng, có lúc chỉ có bọn họ, những người thực sự hiểu nhau, mới có thể miễn cưỡng đạt được sự hợp tác. Tô Mạch không cần tiếp xúc với Mặt Quỷ ngay bây giờ, nhưng khi cần, mù quáng tìm người thì đã muộn…
Ăn tối xong, Sở Hàn lại xuất hiện.
Không chỉ xuất hiện, hắn còn đưa ra một yêu cầu rất vô lý.
“TV ngay trong phòng khách, muốn nghe côn khúc thì tự đi mà nghe.” Tô Mạch lạnh lùng đáp.
“Không, đại gia muốn nghe trực tiếp!”
Sở Hàn trong bộ quân phục thời Dân quốc nằm nghiêng trên ghế sofa, dáng vẻ hệt như một ông lớn.
“Đây là Thành Đô, không phải trong viện.” Tô Mạch không chút do dự tiếp tục từ chối.
Có TV còn chưa đủ, lại còn muốn đi nghe trực tiếp?
Đùa à, người này là ai? Là Sở Hàn đấy, còn nguy hiểm hơn cả bom hẹn giờ!
Ở trong viện thì còn đỡ, dù sao mọi người đều biết đến sự tồn tại của Sở Hàn, thấy hắn là chạy xa tám thước. Cho dù không chạy thoát, cũng chỉ biết run rẩy sợ hãi, Sở Hàn khó mà nảy sinh hứng thú với bọn họ.
Nhưng bây giờ thì khác, bọn họ đang ở Thành Đô, đang ở trong thế giới của người bình thường.
Nếu thật sự chiều theo ý Sở Hàn, ngộ nhỡ tên này đang nghe côn khúc lại nổi hứng, giết hết những người nghe khác thì sao? Hoặc giả người hát không thỏa mãn được thị hiếu của Sở Hàn, hắn nhảy lên sân khấu bắt người ta làm thành ‘bướm máu’…
Tô Mạch tuy không sợ chết, nhưng cũng chưa đến mức rảnh rỗi đi tìm đường chết.
Quan trọng hơn là, việc Sở Hàn nảy sinh sở thích cá nhân, đối với Tô Mạch mà nói vốn không phải chuyện tốt. Nếu có thể, y muốn dập tắt ngọn lửa nhỏ này ngay lập tức.
Hiện tại Sở Hàn còn biết chạy ra thương lượng với y, lỡ như ngày nào đó ‘ngộ’ ra, nhân lúc Tô Mạch ngủ say mà cướp lấy thân thể, sau đó chạy đi thỏa mãn sở thích cá nhân của mình… Nghe côn khúc thì chẳng sao, ngộ nhỡ ‘máu nghệ thuật’ nổi lên, tùy tiện làm ra vài ‘bướm máu’, ‘khung xương nở rộ’ gì đó ở bên ngoài, vậy mới gọi là ‘thú vị’ chứ!
“Vậy là, cậu không đồng ý?”
Lúc này Sở Hàn cũng không biết vì sao nhất định phải xin phép Tô Mạch, có lẽ là theo bản năng?
Ngồi dậy, đáy mắt Sở Hàn tràn đầy nguy hiểm.
Tô Mạch nhìn thẳng vào hắn, không chút nhường nhịn.
Đáy mắt Sở Hàn từ đỏ sẫm dần chuyển sang đỏ tươi…
“Nghe côn khúc cũng không phải là không được.”
Cuối cùng, Tô Mạch vẫn thỏa hiệp, “Nhưng chúng ta phải thoả thuận ‘ba điều kiện’, vả lại tôi phải đi cùng. Còn anh, chỉ được dùng thân thể này.”
‘Ba điều kiện’ gì đó Sở Hàn chắc chắn sẽ không nghe, nhưng việc Tô Mạch có thể làm chính là ở bên cạnh giám sát hắn. Và, chỉ cho phép Sở Hàn sử dụng thân thể con rối giấy vừa yếu ớt lại không có sức sát thương.
Cùng Tô Mạch đi nghe côn khúc sao?
Trong đầu Sở Hàn không biết hiện lên hình ảnh gì, lập tức nhếch miệng cười: “Được, tôi đồng ý!”
Vì phải đưa Sở Hàn ra ngoài, nên Tô Mạch không gọi Tiểu Hồ.
Trước khi ra khỏi cửa, Tô Mạch bảo Sở Hàn cởi bỏ quân phục, thay bằng một bộ vest. Sở Hàn hình như rất hài lòng với việc Tô Mạch cùng mình đi nghe côn khúc, nên cũng không so đo chuyện quần áo.
Cũng coi như Sở Hàn may mắn, trước đây huyện Bì không có rạp hát chuyên diễn côn khúc, nửa năm trước mới xây một cái, bắt đầu bán vé cách đây hai tháng.
Vì ‘con rối giấy’ mỗi ngày chỉ có thể sử dụng hai tiếng, nên trên đường đi Sở Hàn không xuất hiện, đợi đến khi Tô Mạch lái xe đến chỗ bán vé mới lại ló mặt ra.
Tô Mạch vốn đã đẹp trai, một mình thì có lẽ không có gì đặc biệt, nhưng thêm một ‘anh em sinh đôi’ nữa, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Người trẻ tuổi như bọn họ ít khi nghe côn khúc, nhất là ở Tứ Xuyên nơi Xuyên kịch thịnh hành, người đến nghe côn khúc đã ít lại càng ít. Tuy nhiên, so với những loại hình kịch khác, côn khúc lại có ưu thế riêng đối với giới trẻ.
Côn khúc không giống những loại hình kịch khác, đặc điểm lớn nhất là giai điệu uyển chuyển, tinh tế, tính trữ tình cao. Cộng thêm lời ca tao nhã, âm thanh du dương, rất dễ lay động những cô gái có tâm hồn nhạy cảm. Đây cũng là lý do vì sao ở giới trẻ hiện đại, côn khúc lại được hoan nghênh hơn cả Kinh kịch.
Đương nhiên, trong giới trẻ, người nghe côn khúc phần lớn vẫn là những cô gái ‘đầy cảm xúc’. Chính vì vậy, khi Tô Mạch và Sở Hàn, cặp ‘anh em sinh đôi’ có ngoại hình giống hệt nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt này xuất hiện, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Vì có ‘ba điều kiện’ trước đó nên Sở Hàn không làm ra hành động quá khích nào. Tuy nhiên, nụ cười ác ý và ánh mắt đáng sợ thỉnh thoảng lộ ra cũng đủ để để khiến nhiều người e ngại.
Mua vé, vào rạp.
Trên sân khấu đang diễn vở ‘Tây Sương Ký’, vừa đúng lúc diễn đến đoạn Trương Sinh đến hậu hoa viên lén nhìn tiểu thư Thôi Oanh Oanh thắp hương. Hai người cùng ngâm thơ dưới trăng thanh gió mát, nảy sinh tình cảm với nhau…
Sở Hàn nghe đến say sưa, Tô Mạch lại thấy rất bình thường, ít nhất không thể so sánh với Liễu Như Mai.
Nói đến Liễu Như Mai, Tô Mạch lại nhớ đến miếng ngọc bội Uyên Ương Định Tình trong tay.
“Cái này cho anh.”
Nhận lấy nửa miếng ngọc bội, Sở Hàn đầu tiên là sững sờ, sau đó cười toe toét: “Cậu muốn học theo Thôi Oanh Oanh, tư định chung thân với tôi à?”
Tô Mạch cạn lời, lập tức giải thích công dụng của miếng ngọc bội cho Sở Hàn.
“Đồ nhát gan phiền phức… Yên tâm, Sở đại gia vĩnh viễn sẽ không rời xa cậu!”
Cất ngọc bội đi, khóe miệng Sở Hàn nhếch lên thật cao. Nhắm mắt lại, Sở đại gia vui vẻ hưởng thụ âm thanh du dương, réo rắt…
Hai tiếng sau, Sở Hàn biến mất, Tô Mạch một mình lái xe trở về biệt thự.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến nhiệm vụ tiếp theo, ba ngày này, Tô Mạch chủ yếu làm hai việc: tìm hiểu sâu hơn về App Mộng Ảo và chi tiêu hợp lý số tiền mộng ảo còn lại.
Trước đó, Tô Mạch còn dư 6154 đồng mộng ảo. Sau khi mua lá bùa Ly Hỏa, v.v… đã tiêu 150 đồng, sau đó bán trống nhỏ cho Phàn Tinh Vĩ thu được 200 đồng, cộng thêm 350 đồng do hệ thống thưởng, trừ đi 50 đồng để xem thời gian mở phó bản tiếp theo, Tô Mạch hiện tại còn dư 6504 đồng mộng ảo.
Tuy hai phó bản trước Tô Mạch đều đạt được đánh giá cấp vàng, sau đó lại hoàn thành một nhiệm vụ thực tế, nhưng đạo cụ và vũ khí trang bị mà y có thể sử dụng lại rất ít, hơn nữa nhược điểm cũng rất rõ ràng.
Kho đồ của Tô Mạch: Hạt giống vàng [thấp ma (ma lực thấp)], con rối gỗ (2 lần), dao găm Phá Ma [sắt đen], oán hận của chị gái (không thể giao dịch), kiếm gỗ đào [đồng xanh], chuỗi hạt Phật (một hạt), lá bùa Chân Hỏa (10 lá), quả cầu thủy tinh của phù thủy Anna, cuộn giấy chế tạo nhân thú, thanh gươm chính nghĩa bị ăn mòn, vé vào cửa mê cung tinh linh [trung ma (ma lực trung bình)], trái tim của dao găm, cuộn giấy luyện chế Thiên Sát Thần Thể, ngọc bội Uyên Ương Định Tình, đôi cánh thiên thần [hư hại], trái tim thiên thần (1/8), rương báu kim cương; 6504 đồng mộng ảo; 235 điểm cống hiến.
Trang bị của Tô Mạch: Cửu U, giày chạy bộ của Đàm Nhạc.
Trong đó kiếm gỗ đào và cuộn giấy Thánh Quang Cầu Nguyện, là do y dùng tinh huyết ma cà rồng và răng nanh ma cà rồng để đổi lấy từ lão Kha.
Chỉ nhìn vào đạo cụ và trang bị, có thể thấy vấn đề của Tô Mạch rất lớn. Và vấn đề nghiêm trọng nhất chính là, ngoài cận chiến, y không có bất kỳ phương thức tấn công tầm xa nào.
Hai phó bản trước Tô Mạch có thể đạt được đánh giá cấp vàng, phần lớn là dựa vào trí lực. Nhưng trí lực cũng có lúc cạn kiệt, khi thực sự đối mặt giao chiến, ngoài Sát Hồn Bản Mệnh Cửu U, Tô Mạch không còn vũ khí nào ra hồn.
Sức mạnh của Cửu U là điều không cần bàn cãi, kỹ năng ‘khóa hồn’ còn có thể so với bug. Tuy nhiên, ngộ nhỡ gặp phải kẻ địch giỏi tấn công từ xa thì sao? Chẳng hạn gặp phải xạ thủ như Xa Tuấn Dân, hoặc pháp sư nguyên tố như Ngao Tuyết thì sao?
Cho dù là y hay Sở Hàn, nói không chừng còn chưa kịp đến gần, đã bị người ta tấn công đến tan xác!
Đương nhiên, Tô Mạch mới chỉ vừa bước vào ‘Thiên đường mộng ảo’, và chỉ mới hoàn thành hai nhiệm vụ dự bị. Với tài nguyên hiện giờ của y, đã đủ để tự hào trước tất cả người chơi dự bị.
Nếu chỉ là người chơi bình thường, Tô Mạch hoàn toàn có thể làm nhiệm vụ, nhận thưởng theo trình tự. Nhưng ngặt nỗi y không chỉ không bình thường, mà còn thường xuyên liều lĩnh, thích gây chuyện.
Phó bản trước y và Sở Hàn đã chơi rất ‘vui vẻ’, nhưng kết quả của sự ‘vui vẻ’ đó chính là nhiệm vụ tiếp theo, bị ném thẳng vào kịch bản thế giới có độ nguy hiểm cao hơn!
Quả nhiên ứng với câu nói: Không gây chuyện sẽ không chết…
Gây chuyện tuy không nên, nhưng khi cần vẫn phải gây chuyện. Hiện tại Tô Mạch có thể làm chính là, chuẩn bị thật kỹ càng cho phó bản tiếp theo, phó bản của chị gái.
Và việc đầu tiên, chính là việc quan trọng nhất – mở rương báu kim cương.
Trừ đi 3000 đồng mộng ảo, rương báu kim cương, mở!
Khi nhìn rõ thứ bên trong rương báu kim cương, ngay cả Tô Mạch cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hỷ…
Màn đêm buông xuống, Tô Mạch nằm yên tĩnh nghỉ ngơi trong phòng ngủ ở lầu hai.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra không một tiếng động, một bóng đen mang theo âm khí chậm rãi tiếp cận Tô Mạch đang say giấc…
Tô Mạch đột nhiên mở mắt, cùng lúc đó, một tia sáng bạc bị y ném mạnh ra!
“Á!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bóng đen biến mất, trên sàn chỉ còn lại một vũng nước…
Tô Mạch đứng dậy, nhìn vũng nước trên sàn, cười lạnh nói: “Tưởng cô có thể kiên nhẫn thêm chút nữa, nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi sao?”
Bóng đen vừa tấn công Tô Mạch không phải ai khác, chính là Hạ Bội đã chạy thoát khỏi nhà họ Hạ và biến thành lệ quỷ!
Tô Mạch có ‘oán hận của chị gái’ trong tay, nữ quỷ kia chắc chắn sẽ không buông tha cho y.
Thật ra, trên đường trở về Thành Đô, Tô Mạch đã cảm nhận được sự tồn tại của Hạ Bội. Chỉ là, Hạ Bội sau khi biến thành lệ quỷ thực sự, dường như đã thông minh hơn một chút. Và sau bài học lần trước, cũng đã rút kinh nghiệm, không dám lỗ mãng tấn công Tô Mạch nữa.
Từ Nhã An về Thành Đô, thông qua ‘oán hận của chị gái’, Tô Mạch đều cảm nhận được sự tồn tại của Hạ Bội. Nhưng ả ta ẩn nấp rất kỹ, cũng kiên nhẫn hơn trước, trên đường đi thậm chí không tấn công một lần.
Nếu ả ta cứ ẩn nấp bên cạnh Tô Mạch mà không xuất hiện, đối với Tô Mạch cũng rất phiền. Mặc dù có ‘oán hận của chị gái’, nhưng Tô Mạch chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của ả, chứ không biết ả cụ thể đang trốn ở đâu.
Bình thường thì cũng thôi, chỉ cần Hạ Bội dám ra tay, Tô Mạch có rất nhiều cách để đối phó với ả. Sợ nhất là ả không chỉ kiên nhẫn hơn, mà còn trở nên âm hiểm. Tô Mạch dù sao cũng là người chơi, khó tránh khỏi sẽ gặp phải một vài nhiệm vụ thực tế rắc rối và bị thương, lỡ như Hạ Bội chọn ngay lúc đó để đánh lén, không chừng Tô Mạch sẽ bị ả giết chết.
Tuy nhiên, xem ra, nỗi lo lắng này dường như là thừa thãi.
Tô Mạch mới trở về Thành Đô ngày đầu tiên, nữ quỷ kia đã không nhịn được mà tìm đến cửa, hơn nữa phương thức đánh lén lại đơn giản thô bạo và sơ hở trăm bề.
Mặc dù Hạ Bội không tự mình ra tay, mà chỉ sai khiến một con tiểu quỷ, nhưng ít nhất cũng chứng minh rằng sau khi biến thành lệ quỷ, ả cũng không thông minh hơn là bao.
Hai ngày tiếp theo, cứ đến đêm, Hạ Bội lại sai khiến tiểu quỷ tấn công Tô Mạch. Thậm chí đến lần thứ hai còn không nhịn được, tự mình chạy đến biệt thự của Tô Mạch, bị Tô Mạch bắt tại trận.
Tuy nhiên ả ta rất lanh lợi, ngay cả Sở Hàn cũng không giữ được ả. Mặc dù vậy, Sở Hàn cũng đã cho ả một bài học nhớ đời, Tô Mạch đoán ít nhất trong thời gian ngắn ả sẽ không dám xuất hiện nữa.
Đêm ngày thứ ba, phó bản dự bị thứ ba mà y đã chờ đợi từ lâu, cuối cùng cũng đến!
Chuẩn bị đầy đủ, Tô Mạch không chút vội vàng đẩy cửa phòng ngủ, thân hình biến mất trong một vùng ánh sáng trắng.
Cùng lúc đó, tại một căn hầm tối tăm nào đó ở Thành Đô, một người đàn ông đeo mặt nạ đen cũng mở mắt ra…
———