Editor: Gấu Gầy
Nơi binh đoàn lính đánh thuê Tử Nguyệt xuất hiện cách trụ sở của ba công hội lớn không xa, hơn nữa mấy ngày nay có rất nhiều đoàn thám hiểm đến biên giới đồi Tarheel với ý định kiếm chác, nên Tô Mạch và những người khác rất dễ dàng tiến vào trụ sở của ba công hội lớn.
Đăng ký, tiến vào.
Trên đường đi, Tô Mạch liếc nhìn Mã Đào, Mã Đào hiểu ý, vừa lấy ra mấy đồng bạc đưa cho người lính dẫn đường vừa cười nói chuyện phiếm với anh ta.
Mục đích của Mã Đào rất đơn giản, cố gắng moi tin tức về nhân vật chính Behlen từ miệng người lính một cách khéo léo.
Nhìn thấy Mã Đào làm việc thuần thục như vậy, trong mắt Tô Mạch lóe lên tia hài lòng, sau đó lại liếc nhìn Thiệu Thiến và Xa Tuấn Dân. Hai người lập tức lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, ẩn mình trong đám đông hỗn loạn.
Cùng lúc đó, Tô Mạch lại ra lệnh cho bọn họ trong kênh liên lạc của lính đánh thuê: Sao chép một bản sổ đăng ký của tất cả các cửa khẩu.
Nhìn thấy mệnh lệnh này, Ngao Tuyết lập tức tiến lại gần Tô Mạch, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn tìm Chiến Hổ thông qua sổ đăng ký sao?”
Ba công hội lớn đã đến biên giới đồi Tarheel từ hôm qua, binh đoàn lính đánh thuê Chiến Hổ đã bước vào kịch bản từ 12 tiếng trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng đã được đăng ký. Trừ phi bọn họ trực tiếp xuất hiện trong trụ sở hoặc lẻn vào, nhưng khả năng này không lớn, dù sao “hộ khẩu đen” sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ tiếp theo.
“Chiến Hổ không ngu ngốc, sao có thể đăng ký tên thật chứ?” Hoàng Đồng Vân cũng tiến lại gần nói.
Tô Mạch không phủ nhận: “Ít nhất cũng có thể tìm thấy một số manh mối.”
Tìm kiếm Chiến Hổ chỉ là một phần, nắm bắt sự phân bố lực lượng trong doanh trại thông qua sổ đăng ký cũng là điều quan trọng. Tất nhiên, sổ đăng ký chỉ ghi lại những đoàn thám hiểm và lính đánh thuê bên ngoài, còn lực lượng nòng cốt của ba công hội lớn cần phải điều tra sâu hơn.
Lý do muốn điều tra những điều này, là vì trong lòng Tô Mạch đang ấp ủ một kế hoạch táo bạo.
Thực tế, ý tưởng táo bạo này đã dần dần hình thành trong đầu Tô Mạch ngay từ khi nhiệm vụ tiền đề xuất hiện. Lý do không nói ra, là vì ý tưởng này quá táo bạo và mạo hiểm…
“Khu vực này là của các cậu đấy!”
Người lính dẫn đường vung tay, vừa đăng ký vừa cười nói: “Tuy hơi hẻo lánh một chút nhưng cũng rất yên tĩnh và hoà thuận, các cậu cứ đóng quân ở đây đi!”
Nói xong, anh ta vỗ vai Mã Đào, cười nói: “Em trai, đi lấy lều với anh!”
Người lính rất thích sự nịnh nọt và lấy lòng của Mã Đào trên đường đi, cộng thêm việc nhận được không ít lợi ích nên đã coi anh ta là “người một nhà”.
Mã Đào vốn muốn tiếp tục moi tin tức, đương nhiên rất vui vẻ, nghe vậy liền thuận nước đẩy thuyền, dẫn Thạch Gia đi theo người lính lấy lều và đồ dùng hàng ngày.
Nhân cơ hội này, Tô Mạch và hai người còn lại bắt đầu giao lưu “tình cảm” với những người hàng xóm. Ngao Tuyết và Hoàng Đồng Vân đều là những mỹ nhân hiếm có, cơ thể chibi Q lại càng thêm phần đáng yêu và tinh nghịch. Cộng thêm việc Hoàng Đồng Vân là Mục sư vốn được nhiều người yêu thích nên những người hàng xóm rất lịch sự với ba người, rất nhanh đã tâm sự mỏng…
Hai tiếng sau, ba chiếc lều đã được dựng xong. Năm người tập trung lại một chỗ, bắt đầu thảo luận về sổ đăng ký mà Thiệu Thiến mang đến và những thông tin mà mọi người thu thập được.
Có tổng cộng ba cuốn sổ đăng ký, sau khi lật xem nhanh chóng, Tô Mạch nói: “Từ hôm qua đến giờ, có khoảng 95 đoàn thám hiểm đã đăng ký, tổng cộng hơn 700 người.”
Điều bất ngờ là, bọn họ vậy mà lại nhìn thấy cái tên quen thuộc trong 95 đội ngũ này – Binh đoàn lính đánh thuê Chiến Hổ!
“Chắc là trùng hợp thôi nhỉ?”
Do dự vài giây, Ngao Tuyết không chắc chắn nói: “Chiến Hổ không thể nào ngu ngốc đến mức tự dưng để lộ bản thân chứ? Hơn nữa, chỉ có bốn người đăng ký, tuy rằng thời gian trùng khớp, nhưng…”
“Không phải trùng hợp.”
Không đợi Ngao Tuyết nói xong, Tô Mạch đã nhếch mép, ngắt lời cô, dứt khoát nói: “Có 90% khả năng là bọn họ!”
“Ơ? Không thể nào đâu?” Hoàng Đồng Vân khó tin nói: “Cứ thế để lộ bản thân, chẳng phải là lợi thế 12 tiếng đồng hồ của bọn họ sẽ mất hết sao?”
“Biết đâu bọn họ thật sự ngu ngốc thì sao!”
Thạch Gia phấn khích xoa tay: “Theo tôi thấy, chi bằng trực tiếp tìm bọn họ, giết chết vài tên trước đã!”
Chế độ giết chóc là cuộc chiến tích lũy điểm, nếu có thể chiếm ưu thế về điểm số ngay từ đầu thì Tử Nguyệt thậm chí có thể lén lút ẩn nấp cho đến khi nhiệm vụ kết thúc!
Bọn họ có thù oán với Thiên Lang là sự thật, nhưng khi biết rõ thực lực của bản thân yếu hơn mà còn không biết sống chết lao vào đối đầu trực diện, vậy thì chẳng khác nào kẻ ngốc.
“Không được manh động!”
Ngao Tuyết trừng mắt nhìn Thạch Gia, thận trọng nói: “Không có ai là kẻ ngốc khi đã trở thành người chơi chính thức, bọn họ không thể nào tự dưng để lộ bản thân như vậy!”
Bước vào kịch bản theo chế độ binh đoàn lính đánh thuê, cho dù là cấp Sắt đen cũng cần ít nhất năm người. Chiến Hổ chỉ có bốn người đăng ký, điều này cho thấy ít nhất có một đến ba người ẩn nấp trong bóng tối, điểm này trùng hợp với Tử Nguyệt.
“Dương mưu*.”
*Dương mưu là đặt toàn bộ mưu kế ở trước mặt đối thủ. Nó không che giấu, không bí mật, gần như tất cả đều lộ ra ngoài.
Âm mưu và dương mưu giống nhau ở chỗ chỉ muốn đạt được kết quả tốt nhất. Chỗ khác biệt giữa chúng là âm mưu có sơ hở có thể tìm ra, mà còn dương mựu là theo kế mà động, theo thế mà phát, không có dấu vết để tìm ra, so với âm mưu thì cao minh hơn nhiều, cũng khó thực hiện hơn nhiều.
Điều khiến Dương mưu đáng sợ nhất là, cho dù đối phương có đoán được kết cục của mọi chuyện nhưng lại không biết mục tiêu của dương mưu là gì.
Hai chữ bất ngờ của Tô Mạch khiến mọi người ngẩn người, Ngao Tuyết vội vàng hỏi: “Ý cậu là sao?”
“Chiến Hổ đang thăm dò, thăm dò thái độ của chúng ta.”
Tô Mạch nhướng mày, hứng thú nói: “Vừa không cần “vầng hào quang nhân vật chính”, lại để lộ một phần nhân lực… Hừ, trong Chiến Hổ cũng có người thông minh đấy!”
Rõ ràng thực lực yếu nhất, vậy mà còn dám liên tiếp để lộ hai sơ hở lớn, nước cờ này có thể nói là rất táo bạo. Một bước sai, toàn bộ đều sai, Chiến Hổ đang đánh cược bằng mạng sống của mình.
Tuy nhiên, nếu đổi lại là Tô Mạch, y cũng sẽ làm như vậy!
Không phải muốn liều mạng, cũng không phải là buông xuôi, mà là có sự tự tin mạnh mẽ vào bản thân.
Đúng vậy, chỉ là tự tin vào bản thân, chứ không phải vào đội ngũ.
Ngay cả hệ thống cũng thừa nhận, trong ba đội ngũ, Chiến Hổ chắc chắn là yếu nhất. Tuy nhiên, bọn họ biết rõ điều này vậy mà còn dám để lộ bản thân, chỉ có thể nói lên một điều: Người chỉ huy của Chiến Hổ, hoặc là kẻ ngốc, hoặc là có sự tự tin tuyệt đối vào kế hoạch của mình.
Tô Mạch đương nhiên nghiêng về khả năng thứ hai, lý do y nói là “dương mưu”, cũng có hai nguyên nhân: Thứ nhất, nếu Tử Nguyệt không nhận ra sổ đăng ký, hoặc nhận ra quá muộn, thì Chiến Hổ nhất định sẽ không chút do dự coi Tử Nguyệt là mục tiêu tấn công hàng đầu; thứ hai, cho dù Tử Nguyệt sớm phát hiện ra sổ đăng ký, thậm chí là nhìn thấu dương mưu của Chiến Hổ, thì bọn họ cũng phải đưa ra lựa chọn.
“Bề ngoài có vẻ như Chiến Hổ đang ở thế bị động, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.”
Tô Mạch sờ cằm, hứng thú nói: “Hắn ta đang ép chúng ta phải lựa chọn.”
Hơn nữa còn là lựa chọn không thể không làm!
Hoàng Đồng Vân khó hiểu: “Ép chúng ta? Ý cậu là sao? Chúng ta hoàn toàn có thể phớt lờ bọn họ mà!”
Mã Đào đã hiểu ra vấn đề, nghe thấy Hoàng Đồng Vân không hiểu thì cười lạnh: “Phớt lờ? Hừ, nếu dám phớt lờ thì cứ chờ bị tính kế đi!”
Mã Đào nói đúng, cái gọi là dương mưu, chính là cho dù biết rõ đối phương đã giăng bẫy cũng phải nhảy vào, hơn nữa còn không thể không nhảy vào. Khi Tử Nguyệt có được sổ đăng ký thì đã bước vào dương mưu của Chiến Hổ rồi, bọn họ phải đưa ra lựa chọn.
Nghe đến đây, Ngao Tuyết đã hiểu rõ “dương mưu” mà Chiến Hổ giăng ra là gì, sắc mặt lập tức ủ rũ.
Khác với những người khác, sắc mặt Tô Mạch không có gì bất thường, thậm chí còn có chút phấn khích – Uầy, kẻ địch đủ thông minh thì trò chơi mới không nhàm chán!
“Chiến Hổ đã cho chúng ta hai con đường.”
Tô Mạch giơ hai ngón tay: “Thứ nhất, đàm phán hợp tác, cùng nhau đối phó với Thiên Lang; thứ hai, mỗi người làm việc của mình, nước sông không phạm nước giếng. Nhưng cho dù là con đường nào, hai bên cũng phải gặp mặt, hơn nữa nhất định phải gặp trước khi Thiên Lang bước vào kịch bản.”
Nếu Tử Nguyệt chọn cách trốn tránh hoặc phớt lờ Chiến Hổ thì điều này cơ bản tương đương với việc nhát gan, chỉ riêng về mặt khí thế đã yếu hơn một bậc. Thậm chí, còn trực tiếp nhường quyền chủ động vốn đã không nhiều cho Chiến Hổ.
“Chiến Hổ dám ngang nhiên như vậy, nhất định là có chỗ dựa.”
Chưa đủ đả kích, Tô Mạch nói tiếp: “Hiện tại xem ra, chỉ có hai “thế” có thể bị người chơi lợi dụng, thậm chí là nắm giữ: Thứ nhất, ba công hội lớn và quân đội của vương quốc; thứ hai, sự tin tưởng của Behlen và vầng hào quang nhân vật chính.”
“Chiến Hổ chỉ đến sớm hơn chúng ta 12 tiếng đồng hồ, cho dù có thể mượn được “thế” của ba công hội lớn thì cũng rất hạn chế, căn bản không thể ảnh hưởng đến đại cục. Vì vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ít nhất bọn họ đã nắm giữ được cách để giành được “vầng hào quang nhân vật chính”. Thậm chí, ngay cả nhân vật chính Behlen cũng nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.”
Đây chính là lợi thế của việc bước vào kịch bản trước, Chiến Hổ chỉ sớm hơn Tử Nguyệt 12 tiếng đồng hồ, vậy mà đã nắm giữ “thế” lớn như vậy, thậm chí chỉ bằng một dương mưu nhỏ, đã ép Tử Nguyệt rơi vào thế bị động. Phải thừa nhận, người phụ trách chỉ huy của bọn họ rất lợi hại.
Nhìn sắc mặt của bốn người càng lúc càng khó coi, Tô Mạch đột nhiên im lặng, không nói hết phần còn lại.
“Thật sự phải để bọn họ dắt mũi sao?” Mã Đào bĩu môi: “Không cam tâm chút nào!”
Trước khi vào doanh trại, Tử Nguyệt đã thể hiện ý muốn liên minh với Chiến Hổ. Nhưng có ý muốn này, không có nghĩa là bọn họ muốn bị người ta dùng roi quất đuổi theo.
Đặc biệt là, lúc này Tử Nguyệt vừa mới vào doanh trại, chưa có bất kỳ sự chuẩn bị và tích lũy nào, càng không cần nói đến “thế”. Cứ ngây ngốc đi gặp Chiến Hổ như vậy, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt!
“Nhất định không thể để bọn họ toại nguyện!”
Ngao Tuyết hừ lạnh: “Còn 21 tiếng nữa Thiên Lang mới bước vào kịch bản, chúng ta nên nhân cơ hội này tích lũy thêm “thế”, đến lúc cuối cùng hãy gặp Chiến Hổ cũng không muộn.”
Không cần đợi lâu, chỉ cần bọn họ nắm giữ được cách để giành được “vầng hào quang nhân vật chính” là được. Như vậy, cho dù không thể ngang bằng với Chiến Hổ về mặt “thế”, thì khoảng cách giữa hai bên cũng sẽ không quá lớn. Hơn nữa, thực lực của bọn họ lại mạnh hơn Chiến Hổ, cho dù là đàm phán hợp tác hay việc gì khác, cũng có thể nắm giữ nhiều quyền chủ động hơn.
Đề nghị của Ngao Tuyết chắc chắn là phương án an toàn nhất, trên thực tế cũng không cần đợi lâu, nhanh thì chỉ cần vài tiếng đồng hồ là xong.
Mã Đào suy nghĩ một lúc cũng cảm thấy đề nghị của Ngao Tuyết rất tốt.
Ngay khi anh ta chuẩn bị lên tiếng bổ sung một số chi tiết thì Tô Mạch lại tự tin cười, nói ra một câu khiến mọi người kinh ngạc: “Không cần đâu, chúng ta đi gặp Chiến Hổ ngay bây giờ!”
Nghe thấy lời nói của Tô Mạch, tất cả mọi người đều giật mình.
“Bây giờ?” Ngao Tuyết đầy vẻ khó hiểu và không đồng ý: “Bây giờ chúng ta không những không có chút “thế” nào mà còn chưa hiểu rõ về doanh trại! Gặp bọn họ lúc này, chẳng phải là trực tiếp để lộ bản thân, hoàn toàn rơi vào thế bị động sao?”
“Cô muốn che giấu như thế nào?”
Trong mắt Tô Mạch lóe lên tia khinh thường: “Đừng ngốc nữa, Chiến Hổ giăng ra cái bẫy này, không chỉ đơn giản là để thăm dò. “Thế” tuy quan trọng, nhưng quan trọng hơn “thế” chính là thời gian.”
Ngao Tuyết còn muốn phản bác, nhưng Tô Mạch lại ra hiệu cho cô đừng vội, ẩn ý nói: “Đội trưởng Ngao, cô tuyệt đối đừng quên, Tử Nguyệt… rất mạnh!”
Tử Nguyệt rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn Chiến Hổ.
Và đây, chính là “thế” lớn nhất mà Tử Nguyệt có thể dựa vào!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại sững sờ.
Người đầu tiên hiểu ra vấn đề vẫn là Mã Đào. Anh ta đầu tiên là bừng tỉnh, sau đó bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng mới cười khổ nói: “Đúng vậy, chúng ta rất mạnh! Tuy nhiên, chúng ta lại bị kịch bản trung ma và binh đoàn lính đánh thuê Thiên Lang dọa sợ.”
Trước khi bước vào kịch bản, Tử Nguyệt đã coi binh đoàn lính đánh thuê Thiên Lang là kẻ địch, áp lực luôn bao trùm trong lòng mỗi người.
Cũng chính vì vậy, sau khi bước vào kịch bản, phát hiện kịch bản không chỉ là thế giới trung ma đáng sợ, mà binh đoàn lính đánh thuê Thiên Lang còn đạt đến cấp Đồng. Tử Nguyệt vốn đã gánh chịu áp lực nặng nề lập tức trở nên sợ hãi rụt rè.
Nếu đây không phải là kịch bản trung ma, nếu Tử Nguyệt không có thù oán với Thiên Lang thì theo logic và suy nghĩ thông thường, mục tiêu tấn công đầu tiên mà bọn họ nhắm đến nhất định là Chiến Hổ!
“Mẹ kiếp, Chiến Hổ thật là âm hiểm!”
Hiểu ra điều này, Mã Đào lập tức nhổ một bãi nước bọt, chửi rủa: “Mẹ kiếp, bọn họ nhất định đã đoán được chúng ta sẽ bị kịch bản trung ma và Thiên Lang dọa sợ nên mới dám ngang nhiên như vậy!”
Tô Mạch gật đầu đồng ý.
Y còn một nửa lời chưa nói: Nước cờ này của Chiến Hổ không chỉ là dương mưu, mà thậm chí còn có thể xen lẫn âm mưu!
Lý do không nói ra, là vì Tô Mạch không cho rằng đối phương có thể nghĩ ra, cho dù có thể nghĩ ra, thì cũng không dám thực hiện.
Dù sao Chiến Hổ cũng khác với Tử Nguyệt, bọn họ là một đội ngũ, hơn nữa người chỉ huy không phải là “lính dù” như Tô Mạch, cũng không điên cuồng như Tô Mạch.
Chỉ có kẻ điên mới dám coi mạng sống của đồng đội là trò đùa, thậm chí là dùng để làm thí nghiệm…