Kế Thế Lục mặt lộ vẻ do dự cùng phân vân: “Nếu là giao dịch có liên quan đến bang hội đầu đường, tôi không thể bảo đảm……”
Thẩm Tinh Lưu đem một chồng giấy tờ đặt ở trên bàn, mười ngón giao nhau, lộ ra vẻ chuyên nghiệp của nhân viên bảo hiểm, tươi cười thân thiện: “Yên tâm, không liên quan đến ‘ bang hội đầu đường ‘, cũng không cần anh trả giá cả gia tài, yêu cầu duy nhất là nếu như anh chết……” Ánh mắt anh dừng trên mặt đối phương, ngữ khí có vẻ vô cùng thành khẩn, “Thi thể của anh sẽ giao quyền xử lý vô điều kiện cho công ty bảo hiểm ‘ tuốc nơ vít ‘.”
Kế Thế Lục dừng động tác, cả người cứng đờ.
Thẩm Tinh Lưu mở tài liệu, kiên nhẫn giới thiệu:
“Tôi có thể cung cấp giấy phong ấn, tác dụng với lực lượng cấp C có hiệu quả ngăn cách hoàn toàn, có thể ngăn cản đa số lực lượng cấp M bất quá không có hiệu quả với các lực lượng cấp H trở lên.
“Có thời hạn sử dụng trong 1 tháng.”
Thẩm Tinh Lưu chủ động tháo nắp bút, đảo đầu bút đưa cho khách hàng, ngữ khí vô cùng nhu hòa: “Xin yên tâm, với các điều khoản giao dịch trong hợp đồng, công ty’ tuốc nơ vít ‘ đều tuân thủ tuyệt đối, lần giao dịch này cũng không tạo ra ảnh hưởng tiêu cực gì với quý khách hàng.”
Lồng ngực Kế Thế Lục phập phồng kịch liệt, anh ta vẫn không nhúc nhích mà đứng đó, cuối cùng đoạt lấy cây bút, ký tên lên trang cuối cùng của tài liệu, sau đó đặt mạnh bút lên bàn.
Thẩm Tinh Lưu cong khóe môi, anh thu lại tài liệu, lấy ra giấy phong ấn đã sớm chuẩn bị trong người: “Giao trước cho anh một phần.”
Anh ta đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, cuối cùng bỗng nhiên dừng bước chân, lại nở nụ cười: “Giao dịch bình thường đều có phần quà cho các quý khách.”Thanh âm trẻ tuổi dần dần trầm thấp, như tiếng côn trùng kêu vang trong bóng đêm, “Bước chân của mùa cao điểm chân đã đến gần, lực lượng trong phó bản sẽ xuất hiện những biến đổi khó lường, mong quý khách cẩn thận một chút.”
Nơi hoàn thành giao dịch với khách hàng cũng chỉ cách chỗ ngồi ban đầu vài kệ sách, Trình Đình Vũ buông tạp chí trong tay, cầm di động, ở trên diễn đàn tìm kiếm các bài đăng về “mùa cao điểm”.
Các bài đăng liên quan không nhiều cũng không ít, đại khái tổng kết một chút, mỗi khi dân số trong thành chạm một mức nhất định, các chi phí sinh hoạt ví dụ như phí thuê nhà, tiền đồ ăn nhu yếu phẩm, đều sẽ bắt đầu tăng theo, một số người gọi khoảng thời gian này là “mùa cao điểm”.
Trình Đình Vũ an tĩnh đọc, trong mắt toát ra một tia suy nghĩ sâu xa.
Cô vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
*
Chung cư số 06, phòng 604.
Kế Thế Lục cầm đạo cụ mua được cùng với hai túi đồ ăn lớn quay trở về phòng.
Tuy rằng chưa trải qua thương tổn thực tế, nhưng Kế Thế Lục đã bắt đầu sợ hãi việc ra ngoài, anh ta cất đồ dùng đi sau đó bắt đầu dán giấy phong ấn.
Nhân viên “tuốc nơ vít” ở chung cư sau khi đưa giấy phong ấn, còn tặng kèm một cái giá, họ còn tặng kèm một số giá đỡ, người mua có thể dán giấy lên đó, khi mở các giá đỡ ra thì không gian bên trong chỉ vừa đủ cho một người lớn nằm trong.
Với Kế Thế Lục, “tuốc nơ vít” quả nhiên là một công ty vô cùng xảo trá, bọn họ ngày thường sẽ cung cấp một ít rương phong ấn giá tương đối hợp lí, nhưng hiệu lực không bằng giấy phong ấn, phải khép kín hoàn toàn mới có hiệu lực, cho dù giấu bản thân ở trong rương, cũng khó có thể nhịn thở trong thời gian dài.
Giấy phong ấn tương đối mong manh, cần cẩn thận xử lý, Kế Thế Lục vẫn luôn bận rộn đến hơn 11 giờ tối, mới thu thập xong mọi thứ.
Anh lau mồ hôi trên trán, chạy tới phòng tắm xả qua một trận.
Ra ngoài rồi, Kế Thế Lục hủy bỏ chuông báo thứ ngày mai, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt, vừa vặn nhận được tin nhắn từ em trai Kế Thế Cửu.
[ Kế Thế Cửu: Anh Lục cũng vào phó bản sao? Hôm qua em và chị Tề cũng vào phó bản, ngày mai chúng ta gặp nhau nói qua tình huống một chút? ]
Kế Thế Lục hơi chần chờ, do dự một lát, suy xét đến việc còn phải cùng nhau ở trong chung cư số 06 tròn một tháng, gặp nhau cũng có lợi cho quá trình thông quan, liền định đồng ý.
[ Kế Thế Lục: Tốt, gặp mặt đi. ]
[ Tin nhắn đang gửi…… tin nhắn gửi đi không thành công, vui lòng kiểm tra tín hiệu di động.]
Kế Thế Lục nhíu mày, anh lại thử vài lần, nhưng kết quả nhận được vẫn y nguyên.
Anh bực bội ném điện thoại lên đầu giường, chuẩn bị đi ngủ, nhưng mà vào giờ phút này, ánh mắt Kế Thế Lục trong lúc lơ đãng liếc qua tấm đệm vốn không có ai sử dụng ở bên cạnh.
“……”
Mỗi phòng trong chung cư có hai giường, một giường để cư dân nghỉ ngơi, một giường khác được yêu cầu duy trì trạng thái trống, chiếc giường không được sử dụng nên sạch sẽ gọn gàng, nhưng mà Kế Thế Lục rõ ràng mà nhìn ra, ven giường có dấu vết nhăn nheo lớn nhỏ, thoạt nhìn, giống như là có người vừa nằm ở bên trên.
Chớp mắt một cái, Kế Thế Lục cảm giác cả người như bị dội nước lạnh, cảm giác sợ hãi bất an lớn dần, khiến anh như nghẹt thở.
Dựa theo 《 Nôi quy cư trú 》, anh hiện tại phải mau chóng rời khỏi phòng, tìm sự giúp đỡ từ các nhân viên trực ban ——
“cộc.”
“cộc, cộc, cộc.”
Lúc nửa đêm, trên hành lang không hề dấu hiệu mà vang lên tiếng động khiến người sởn tóc gáy.
Tần xuất âm thanh xuất hiện không có quy tắc, không rõ phạm vi, giữa đêm khuya tĩnh mịch khi khiến người nghe muốn dựng tóc gáy.
Thân thể Kế Thế Lục cứng đờ, sắc mặt bởi vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch, cơ hồ không thể khiến thân thể ngừng run rẩy, anh đút tay vào túi, moi móc hai lần mới run run lấy được tờ 《 Nôi quy cư trú 》.
《 Nôi quy cư trú 》 vốn chỉ có mười hai điều, giờ này khắc này, dưới điều thứ mười hai, lại xuất hiện thêm nội quy số mười ba——
“13,
Bổ sung điều khoản một, dưới tình huống trong căn hộ xuất hiện dấu hiệu có người khác cư trú, nếu như không có phương tiện liên hệ với nhân viên chung cư, vui lòng nhắc nhở bản thân những dấu hiệu đó không phải là thật, nằm xuống bằng tốc độ nhanh nhất, cũng đảm bảo bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ là biện pháp bảo hộ cho các cư dân.”
Kế Thế Lục hít sâu, chậm rãi cất tờ《 Nôi quy cư trú 》, mạnh mẽ dời tầm mắt khỏi chiếc giường bên cạnh, cẩn thận nằm vào chiếc giường đã được bao kín bởi giấy phong ấn, nhắm lại hai mắt.
Trái tim trong lồng ngực đập nhanh lợi hại, cơ hồ muốn nhảy khỏi cổ họng ra ngoài.
Âm thanh bên ngoài càng lúc càng tới gần phòng 604, xen lẫn còn có tiếng bước chân rất nhỏ, Kế Thế Lục vừa gấp gáp muốn mình ngủ đi, vừa bất giác dỏng tai nghe ngóng âm thanh xung quanh.
Nhất định phải ngủ! Anh hiện tại nhất định phải ngủ!
Cảm xúc của Kế Thế Lục càng ngày càng hỗn loạn, anh lại lần nữa xoay người ngồi dậy, thân thể run rẩy mở ba lô, vội vội vàng vàng lấy đạo cụ, nhét vào trong miệng ba viên [Kẹo nhai vị cà phê], sau đó dùng phương thức đã đọc được trong hướng dẫn thông quan phó bản cưỡng ép bản thân đi ngủ.
Giá trị tinh thần của anh hiện giờ đã biến thành “mức độ điên cuồng thấp”, anh ta đáng lẽ ra nên ý thức được, với một người đã xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh năng lực người chơi, dùng thêm đạo cụ có tác dụng an thần càng dễ kích phát một loại hậu quả khác ngoài việc đi ngủ.
“……”
Tinh thần Kế Thế Lục đã được đạo cụ trấn an.
Ồn ào bị u tĩnh thay thế, anh cảm giác giường đệm sau lưng dần dần sụp xuống thành chất lỏng lạnh lẽo, dòng nước bao phủ tứ chi, khuôn mặt, lại không gây ra cảm giác hít thở không thông, chỉ là bị tước đoạt cảm giác về không gian.
Biển sâu tinh thần không có chỗ chứa cho ánh sáng.
Kế Thế Lục thử mở to mắt quan sát, lại chỉ có thể thấy được một mảnh hắc ám, phảng phất sa vào biển sâu không thấy nhật nguyệt.
Rõ ràng không nghe được bất luận âm thanh nào, nhưng lại có một loại khát vọng mãnh liệt thúc giục anh mở hai mắt nỗ lực nhìn xem biển sâu chứa đựng thứ gì.
Kế Thế Lục bị bản năng xâm lấn, ở giữa tầm nhìn của anh, nơi xa kia bỗng nhiên xuất hiện một “điểm sáng” cực kỳ rõ ràng, có xu hướng lớn dần ra.
Anh nhìn thẳng vào điểm sáng, vừa động cũng không thể động.
Đại dương mênh mông bao vây lấy Kế Thế Lục, năng lực người chơi đã hình thành hoàn toàn——
【 hiển thị tên thật. 】
【 hiển thị số liệu cấp bậc——】
【 họ tên: Kế Thế Lục 】
【 tên thật: mật đồng · kính lúp 】
【 cấp bậc: [ vô quang ]】
Kế Thế Lục đã cảm giác được chỗ dị thường của bản thân, anh thử dời ánh mắt, nhưng nỗ lực thế nào cũng không được, đại não bị một loại mê muội chán ghét vây lấy, trong lòng là cảm giác căm hận, giống như có thứ gì đang cuốn đi lý tính của anh.
Cùng lúc đó, điểm sáng ở nơi xa như là có sinh mệnh, bắt đầu biến hóa, điểm sáng tuy rằng phát ra ánh quang, nhưng nó căn bản là một khối thịt thối dơ bẩn màu nâu nhờ.
Giữa khối thịt chồng chất, nứt ra một khe hở sâu chảy ra máu đen.
Khe hở chậm rãi mở ra, bên trong là một tròng mắt mập mạp mang theo ác ý.
Giữa biển tinh thần, Kế Thế Lục thấy được tròng mắt.
Viên tròng mắt cũng thấy được anh.
*
Chung cư số 06, phòng 602.
Đội Thanh tra luôn luôn thiếu thốn nhân lực, số lượng nhân viên có thể chầu chực ở chung cư số 06 cũng không nhiều, hôm nay lại đến phiên Tần Lạc Tùng trực ban.
9 giờ 30 phút tối cô đã theo quy tắc đi vào giấc ngủ, vô cùng may mắn tránh được phó bản giấc mơ.
“Rào ——”
Giữa ca đêm, Tần Lạc Tùng bỗng nhiên bừng tỉnh.
Âm thanh rất nhỏ từ bên ngoài cửa vang lên, sột sột soạt soạt, giống có vô số xúc tu cọ qua sàn gạch.
Bởi vì toàn bộ kiến trúc đều bị một lực lượng bất thường bao phủ, hiệu quả cách âm của chung cư số 06 rất xuất sắc, ở tình huống bình thường, cư dân tuyệt đối không nghe được tiếng vang trên hành lang, trừ phi là……
Thân là thành viên đội Thanh tra, Tần Lạc Tùng trước tiên đi xem giấy đo cường độ phóng xạ trong phòng thí nghiệm.
Tờ giấy bình thường chỉ có một màu đã bị nhiễm đen hơn nửa.
Tần Lạc Tùng lẩm bẩm: “Mức độ trung…… Không, là ô nhiễm phóng xạ nghiêm trọng.”
Trong lòng cô dâng lên một dự cảm xấu mãnh liệt, động tác quả quyết lấy ra một tấm giấy có ghi 《 Nội quy nhân viên trực ban chung cư số 06 》, trực tiếp nhìn về phía dưới cùng——
“Nội quy nhân viên:
Bổ sung điều khoản bốn, dưới bất kể tình huống nào, vui lòng duy trì cảnh giác, nếu xác nhận lớp bảo vệ mất hiệu lực, cố gắng xử lý theo khả năng, liên hệ đồng nghiệp để tiến hành các quy trình xử lý tiếp theo.”
Tần Lạc Tùng nhắm mắt.
Nếu tình huống đã không thể vãn hồi, ít nhất cô phải nhớ lại những gì đã xảy ra trong căn chung cư trước khi vụ tai nạn này xảy ra.
*
Chung cư số 06, phòng 606.
Rạng sáng 12 giờ rưỡi, Trình Đình Vũ đột nhiên mở hai mắt.
Ngày hôm qua sau khi đi vào giấc ngủ, cô may mắn không bị phó bản bắt giữ, nhưng lại không thể ngủ một giấc tới hừng đông, mà là giữa giấc bị cảm giác sợ hãi kì dị làm cho tỉnh giấc.
Trong phòng cũng không xuất hiện bất cứ thứ gì đáng sợ, nhưng bản năng tiềm tàng vẫn điên cuồng thúc giục Trình Đình Vũ nhanh chóng tỉnh lại từ giấc ngủ.
“Rào ——”
Trên hành lang truyền đến một âm thanh khẽ như tiếng lá rơi xuống từ trên cây, nhưng dừng ở trong tai Trình Đình Vũ, lại khiến cô có cảm giác mãnh liệt như bị người ta cầm dùi hung hăng đánh vào huyệt Thái Dương, một cơn đau quặn khó có thể miêu tả nháy mắt bùng nổ trong đại não.
Những mạch máu run lên cùng với từng nhịp tim đập.
Trình Đình Vũ duỗi tay lau gương mặt mình, phát hiện lòng bàn tay hơi ướt —— lỗ chân lông cô vậy mà đang rỉ ra những vệt máu li ti.