[Vô Hạn Lưu] Xoắn Ốc Hải Đăng

Chương 42: Cấp bậc



Vệ Tư Quỹ chậm nửa nhịp mới trả lời: “…… Không cần.”

Trình Đình Vũ cười: “Vương Tứ ở lại chung cư số 06, là để giết người diệt khẩu?”

Vệ Tư Quỹ: “Không, bọn họ cũng không quá coi trọng việc này, cũng chưa có quá nhiều nghi ngờ, có lẽ phái người lại đây xem vài lần, là bởi vì so với anh trai, tôi tiếp xúc với dì nhiều hơn, kỳ thật Vương Tứ cũng không tìm được chứng cứ, không giết cũng sao, chỉ là xuất phát thói quen cá nhân, gã mới ý đồ thuận tay diệt trừ.”

Trình Đình Vũ nghe vậy, lộ ra thần sắc như suy tư gì.

Thời điểm Vệ Tư Quỹ nhịn không được định mở lời, Trình Đình Vũ rốt cuộc không nhanh không chậm nói: “Khó khăn lắm mới nghe cô nói một câu dài như vậy.”

Vệ Tư Quỹ: “……”

Trình Đình Vũ dùng ngón tay chỉ vị trí yết hầu: “Cổ họng thể nào rồi?”

Vệ Tư Quỹ im lặng một lát, cuối cùng kiềm chế phun tào.

Rốt cuộc cô mới vừa thức tỉnh, năng lực còn chưa đủ ổn định, vạn nhất nhịn không được phát ngôn câu nào đó nhiều cảm xúc cá nhân, chẳng may lại gây ra sự cố.

Cảm giác cân bằng của Trình Đình Vũ rất mạnh, nhàn nhã ngồi trên lan can, lắc lư người như một con lật đật.

Vệ Tư Quỹ nghe nói Trình Đình Vũ là người chơi huyết nhục, vốn có chút hoài nghi, hiện tại đã tin tưởng —— nếu không dựa vào lực phòng ngự của huyết nhục, người bình thường cũng không dám thoải mái mà ngồi trên lan can cũ kỹ như sắp sụp này.

Vệ Tư Quỹ: “Cô định ở lại bên này luôn?”

Trình Đình Vũ: “Hẳn là vậy.”

Vệ Tư Quỹ sau khi thăm dò tình hình, cũng tính toán ở chỗ này thêm một thời gian, Trình Đình Vũ hỏi: “Cô thì sao, không về nội thành, anh trai cô cũng không nói gì?”

Vệ Tư Quỹ trong giọng nói mang theo thái độ lãnh đạm tùy ý: “Nội thành không giống ngoại thành, tôi vừa ra khỏi chung cư số 06, vốn dĩ cần ở lại quan sát một thời gian mới có thể về nội thành.”

Trình Đình Vũ gật đầu.

Suy đoán trước kia của cô không sai, với thành phố F0631 mà nói, ngoại thành chính là vùng giảm xóc để ngăn ngăn cách nguy hiểm đến từ bên ngoài, Trình Đình Vũ lúc ở khu hoang vu từng nghe người ta hâm mộ nói, cư dân nội thành có những người cả cuộc đời chưa từng gặp phó bản, nhưng mà với cư dân ngoại thành mà nói, phó bản cũng không phải đồ vật hiếm thấy.

Ngồi vắt vẻo trên lan can hiển nhiên không phải hành động an toàn, gió đêm càng lúc càng lớn, thổi mạnh khiến hàng cây bên đường không ngừng lay động, nhưng mà Trình Đình Vũ vẫn chưa ổn định thân thể, ngược lại lấy một con dao cùn, nghiêm túc bắt đầu gọt táo.

Ánh mắt đen kịt chuyên chú nhìn theo lưỡi dao, tay cô vô cùng ổn định, thong thả gọt vỏ táo thành một dải, không chút đứt gãy.

“Nếm thử một miếng này.”

Lúc này, Vệ Tư Quỹ do dự một lát, cuối cùng duỗi tay nhận lấy quả táo, “Răng rắc” cắn một ngụm to, sau đó vì vị chua trong miệng mà nhăn mặt, hỏi: “Táo mua ở đâu vậy?”

Trình Đình Vũ: “Hàng trái cây phố bên kia, một ngàn một cân.”

Vệ Tư Quỹ liếc cô liếc mắt một cái: “Bị hố rồi.”

Trình Đình Vũ gật gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Kỳ thật cả hai người đều rất rõ ràng mục đích cuộc nói chuyện, nhưng sau khi mở miệng, đề tài càng nói càng bay xa.

Vệ Tư Quỹ hồi tưởng quá trình đối thoại của hàng xóm bình thường với nhau, mở miệng: “Tối ăn gì chưa?”

Trình Đình Vũ cười lắc đầu: “Còn chưa, ban ngày tôi ở trong nhà ngủ bù, quên ra ngoài mua cơm.”

Về lựa chọn nấu cơm, Trình Đình Vũ bày tỏ, ký ức cơ bắp của thân thể này giúp cô biết đánh nhau, lại không gia tăng kỹ năng nấu nướng một chút nào.

Kỳ thật với tố chất thân thể hiện tại, mấy ngày không ngủ không phải việc khó, chỉ là sau phó bản chung cư số 06, Trình Đình Vũ tương đối yêu quý giấc ngủ có tác dụng bù đắp giá trị tinh thần.

Vệ Tư Quỹ: “Hôm qua tôi mua nhiều bánh mì, cô có muốn ăn một chút hay không?”

Đáp án của Trình Đình Vũ chính là duỗi tay chống ở lan can, sau đó nhẹ nhàng nhảy sang ban công nhà bên.

Đèn đóm trong nhà Vệ Tư Quỹ đã hỏng hơn nửa, cô hoàn toàn không có ý đồ sửa chữa, chỉ mua mấy cái đèn ở chợ đến chắp vá.

Đi vào phòng khách rồi, Vệ Tư Quỹ đưa cho Trình Đình Vũ một túi túi bánh mì trắng, sau đó lại đổ một ly sữa bò.

Vệ Tư Quỹ: “Lúc vừa gặp cô, tôi còn nghĩ không biết cô có phải người của ‘mặt nạ bí hiểm’ hay không.”

Trình Đình Vũ cười một chút: “Vậy chúng ta giống nhau rồi.”

Nghi ngờ mong manh này luôn tồn tại trong lòng Vệ Tư Quỹ cho tới khi rời phó bản, sau đó chậm rãi tan đi.

—— Vệ Tư Quỹ nghĩ, Trình Đình Vũ người này tính cách có chút kỳ quái, nhưng thực lực cũng đủ xuất sắc, mặt nạ bí hiểm sẽ không phái một thành viên như vậy tới thanh trừ mình, biểu hiện của cô trong mắt bọn họ không có giá trị như vậy.

Vệ Tư Quỹ: “‘mặt nạ bí hiểm’ là tổ chức đen chiếm cứ ở thành phố F0631, bọn họ thích thu nạp các người chơi có năng lực nguy hiểm.”

Ánh mắt đen kịt của Trình Đình Vũ chăm chú nhìn Vệ Tư Quỹ, chậm rãi mở miệng: “Kiểu như, ‘mật đồng ‘?”

“mật đồng” có thể trở thành cánh cổng, là trung gian để cổ nguyên giả xâm nhập thế giới hiện thực, loại tính chất đặc biệt này đã định sẵn kết cục của họ khi bị phát hiện, nhẹ thì giam cầm, nặng thì đánh chết.

Nhưng mà nhân loại có bản năng cầu sinh, điều này đồng nghĩa họ sẽ không ngừng phản kháng.

Vệ Tư Quỹ: “Cho nên thành viên của ‘mặt nạ bí hiểm’, phần lớn đều là mật đồng và giới vực, còn có một ít tai trùng, cùng với huyết nhục cùng chú ngôn không được hoan nghênh.”

Trong phòng khách ánh sáng ảm đạm, khiến cho khuôn mặt hai người đều có vẻ mơ hồ.

Trình Đình Vũ khóe môi hơi hơi nhếch lên, trong thanh âm mang theo một tia nhu hòa không chút để ý: “Nếu có thể kiên trì, vậy ‘mặt nạ bí hiểm’ nắm giữ phương pháp có thể giúp ‘mật đồng’ không phát điên?”

Vệ Tư Quỹ: “Dì ruột trước kia từng nói, người sáng lập ‘mặt nạ bí hiểm’ đã từng từng nghiên cứu ở tháp trắng một thời gian, người này thuộc phái nhiễm xạ, đối nghịch với phái ngăn cách, người này đứng đầu đưa ra giả thuyết của phái nhiễm xạ, chính là tự làm mình lây nhiễm trước, để tránh bị ‘ cổ nguyên giả ‘ ăn mòn.”

“……”

Trình Đình Vũ cảm thấy người sáng lập mặt nạ bí hiểm rất giàu sức tưởng tượng.

Thời gian Vệ Tư Quỹ thức tỉnh năng lực cũng không dài, bất quá bởi vì thường xuyên ở bên cạnh dì ruột, tri thức dự trữ rất là phong phú, khác hẳn với anh ruột ngốc bạch ngọt cùng một mẹ đẻ ra của cô.

Những người ở khu hoang vu thường không có kiến thức bài bản, tuy rằng Vệ Tư Quỹ cảm thấy Trình Đình Vũ thoạt nhìn càng giống như người ở khi nội thành, nhưng phổ cập khoa học làm kỹ một chút cũng không có việc gì, quyết định giảng từ đầu, sau đó nhìn Trình Đình Vũ, mở di động, lựa chọn một phần văn bản, chọn tính năng đọc diễn cảm.

“……”

Trình Đình Vũ nhớ rõ bản thân ban đầu khi thức tỉnh năng lực, mắt phải sẽ sinh ra đau đớn, mà giọng nói Vệ Tư Quỹ rõ ràng có vấn đề, không thích hợp nói chuyện lâu.

Nhìn dấu hiệu này, muội tử có lẽ sẽ có năng lực chú ngôn hoặc là tai trùng.

Giọng đọc diễn cảm vang lên ở trong bóng đêm ——

“Người chơi khi mới bắt đầu đều không có cấp bậc, sau khi thức tỉnh năng lực, các người chơi sẽ phụ thuộc vào mức độ tiến triển ở biển tinh thần tiến hành phân chia cấp bậc.

“Những người chơi sau khi thức tỉnh ở biển tinh thần sẽ luôn bắt đầu ở cấp bậc [ vô quang ], bên trong biển tinh thần, từ thấp đến cao, theo thứ tự là [ vực sâu ], [ vô quang ], [ hoàng hôn ], [ tia nắng ban mai ], [ ngày thanh ].”

Những từ ngữ này như chiếc chìa khóa làm rung động ký ức nằm sâu trong góc bộ não của Trình Đình Vũ.

Khu vực biển lớn xung quanh người chơi, nếu dựa vào độ sáng có thể chia thành khu thấu quang, khu nhược quangkhu vô quang.

Dựa theo chiều sâu phân chia, sẽ là thượng tầng, trung tầng, tầng biển sâu, tầng vực thủy, tầng siêu vực, trong đó trung tầng chính là tầng hoàng hôn.

Năng lực càng mạnh, sẽ càng tới được gần mặt biển.

“[ vô quang ] mặc dù là điểm bắt đầu, đây không phải điểm thấp nhất, sau khi thức tỉnh, người chơi có thể đi về hướng ánh sáng, cũng có thể lựa chọn trầm mình rơi vào [ vực sâu ], một khi đã vào [ vực sâu ] người chơi không thể tiến lên.”

Vệ Tư Quỹ: “Người chơi có thể chủ động tìm một con đường khác, ví dụ như cơ hóa. (đã xuất hiện ở chương 17 – cơ hóa/biến đổi)

“Với người chơi mà nói, cơ hóa có thể nhanh chóng gia tăng mức độ điên cuồng và khả năng đột tử, nhưng với mật đồng, ngược lại sẽ hạ thấp xác suất bị cổ nguyên giả coi như vật dẫn.

“Xác suất xuất hiện phó bản sau khi người chơi cơ hóa qua đời cũng càng cao.”

Trình Đình Vũ không nói một lời mà nghe, bỗng nhiên nói: “Vương Tứ chết, liệu ‘mặt nạ bí hiểm’ có hành động gì không?”

Vệ Tư Quỹ nháy mắt get tới được ý tứ của đối phương: “Tôi vừa tránh được một kiếp……”

Trình Đình Vũ nhướng mày: “Vậy chuẩn bị một chút, tranh thủ tránh kiếp thứ hai?”

Vệ Tư Quỹ xác nhận: “Đây là lời khuyên của cô?”

Trình Đình Vũ liếc nhìn cô một cái, cười: “Không, là miêu tả khách quan kế hoạch của cô thôi.”

Từ lúc bắt đầu, Vệ Tư Quỹ đã chẳng phải tuýp người trốn tránh.

Kể từ sau cái chết của Vệ Hành, Vệ Tư Quỹ bắt đầu không ngừng suy nghĩ biện pháp, không ngừng triệt hạ những thành viên của mặt nạ bí hiểm bên cạnh mình, cô sẽ cố ý để lộ một chút sơ hở, tỷ như rời khỏi khu nhà có Đội Thanh tra giám thị, cố tình để lại cho kẻ định thời cơ, Vương Tứ vốn chưa nhất định phải ra tay, chỉ là cơ hội quá phù hợp ——

Sau đó anh ta thành công giúp Vệ Tư Quỹ đạt double kill.

Từ biểu hiện của cô, Vệ Tư Quỹ hiển nhiên là kiểu người chủ động xuất kích.

Nếu có cơ hội bắt được cái đuôi của mặt nạ bí hiểm, Vệ Tư Quỹ hẳn là sẽ không từ bỏ.

Tổ chức tràn đầy bí ẩn này khiến Trình Đình Vũ rất hứng thú, cô vuốt cằm, như suy tư gì: “Tôi cảm thấy mình phải tìm hiểu thêm về ‘mặt nạ bí hiểm’ rồi.”

Vệ Tư Quỹ: “Cô có thù oán với bọn?”

Trình Đình Vũ nghiêm túc hồi ức một phen, sau đó thẳng thắn thành khẩn trả lời: “Hiện tại thì khó mà nói.” Lại nói, “Tôi chuẩn bị tìm một thứ.”

Là một người có năng lực nghe hiểu thông thường, Vệ Tư Quỹ thập phần thông thuận lý giải điều này đồng nghĩa với việc Trình Đình Vũ muốn tìm đồ vật mà tổ chữ kia nắm giữ.

Cùng là người có bí mật, cô hàm súc không truy hỏi nguyên nhân.

—— Vệ Tư Quỹ không biết, kỳ thật kế hoạch của Trình Đình Vũ còn chưa tiến hành đến bước này, cái cô càng cần tìm hiểu hơn chính là mình phải tìm cái gì đã……

Thành phố F0631 có thể duy trì trật tự trong khu vực nội thành, điều hòa ổn định mối quan hệ giữa ngoại và nội thành, đương nhiên là bọn họ có năng lực phán định loại hình người chơi, chỉ là phương pháp này tiêu hao lớn. Tổ chức kia có thể trốn dưới mi mắt của Đội Thanh tra, ngoài việc hạn chế hoạt động, tự nhiên bọn họ cũng cần nắm giữ một số lượng đạo cụ ẩn nấp nhất định.

Cùng là người chơi mật đồng, Vương Tứ ở chung cư số 06 một thời gian dài như vậy, không bị Đội Thanh tra phát hiện, cũng không bị cổ nguyên giả ăn mòn, tình huống của gã có lẽ tương đồng với Trình Đình Vũ với trang bị có tính che dấu như [ Một kiện trang sức không hề có cảm giác tồn tại ].

Suy luận theo logic này, việc Vương Tứ nắm giữ đạo cụ cùng loại có khả năng cao, sau khi gã chết, mặt nạ bí hiểm nhất định phải tiến hành công tác thu hồi vật phẩm.

Thân phận bên ngoài của người này là nhân viên công ty “Gấu bông” —— Vệ Tư Quỹ nhận được thông tin từ Đội Thanh tra, cửa hàng là một cái vỏ rỗng, Vương Tứ chết rồi, không còn giá trị điều tra.

Hai người ở trong phòng 502 vừa hứng thú bàn luận về tổ chức nguy hiểm kia, vừa gặm bánh mì.

Trình Đình Vũ: “Nếu Vương Tứ mang theo đạo cụ tùy thân, ‘mặt nạ bí hiểm’ muốn thu về khó khăn cũng sẽ rất lớn.”

Vệ Tư Quỹ: “Người giống Vương Tứ, đa phần đều liên lạc với tổng bộ ‘mặt nạ bí hiểm’ qua kênh trung gian, sau khi gã chết, người liên lạc của Vương Tứ sẽ chủ động cắt đứt liên hệ, rồi báo cáo với giám sát.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.