*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch + beta: Bánh
———
Nhiệm vụ hóc búa nhất là đi trao đổi riêng đã xong, hôm nay Tần Khanh và Cố Thanh Quân chia việc cho nhau, một người đến công ty kiểm tra biên bản họp hội đồng quản trị, một người khác thì mặt dày đi xin đơn công bố thông tin của Chính phủ, chạng vạng cả hai sẽ gặp nhau để dự một bữa tiệc của quan chức địa phương, vừa ăn vừa thăm dò.
Kết thúc bữa tiệc rườm rà hỗn độn kia, Tần Khanh đã cười sắp cứng cả miệng, trong bữa tiệc có một quan chức cố ép cậu uống rượu, tất cả đều bị Cố Thanh Quân ngăn lại một cách khéo léo.
Tần Khanh sờ cái bụng nhỏ của mình, thở dài một hơi như trút được gánh nặng.
Lúc về lại khách sạn vẫn chưa muộn lắm, Tần Khanh ra khỏi thang máy, lấy điện thoại ra xem, còn chưa tới 8 giờ.
Đi theo trí nhớ để tìm phòng, Tần Khanh vừa mới đi qua ngã rẽ, liền gặp một người tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở nơi này ngay cửa phòng.
“Quý Lãng?” Tần Khanh khẽ thốt lên, cậu đứng yên tại chỗ, không thể tin nổi vào hai mắt của mình.
Người vừa mới ở trong màn hình điện thoại tối hôm qua, giờ lại đứng cách mình còn chưa tới 10cm.
Quý Lãng hơi tựa người vào trên cửa, xem tập tài liệu trong tay vô cùng chăm chú, bên chân anh còn có một cái xe đẩy nhỏ.
“Em về rồi hả?” Người mình đợi đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện, Quý Lãng bình tĩnh đứng thẳng người, tiện tay nhét tập tài liệu vào cặp táp treo trên tay cầm xe đẩy.
“Sao anh lại…” Tần Khanh tiến lên trước vài bước, cậu vẫn còn chưa thể hoàn hồn khỏi cơn sốc khi Quý Lãng đến thăm mình một cách đột ngột.
“Không mời anh vào trong ngồi chơi sao? “Quý Lãng nhướng mày, liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt một cách ẩn ý.
Lúc này Tần Khanh mới phản ứng lại, vội móc thẻ chìa khóa ra quẹt vào ổ khóa điện tử.
“Anh ăn tối chưa?” Cậu cắm chìa khóa vào ổ cảm ứng, toàn bộ đèn trong phòng đều bật sáng cùng một lúc.
“Vẫn chưa, anh vừa mới tới thôi.”
Quý Lãng kéo vali theo cậu vào trong, thuận tay đóng cửa lại.
Sau hai ngày, cuối cùng hai người đã có thể ở chung phòng thêm một lần nữa, nhưng tâm trạng của cả hai đều rất khác so với lúc mới tách ra.
Quý Lãng nghiêm túc quan sát gương mặt tiều tụy thấy rõ của Tần Khanh, bắt đầu hối hận vì phút bốc đồng tối hôm qua của mình.
Tần Khanh rất không quen cách ứng phó với bầu không khí xấu hổ như thế, cậu rũ mắt, không chịu nhìn thẳng vào Quý Lãng.
“Vậy… để em làm tạm cái gì đó cho anh ăn.”
Nói xong, cậu liền chạy về phía mép giường như thể đang chạy trốn, không cho người kia cơ hội từ chối.
Khách sạn có trang bị một chiếc điện thoại cơ kiểu cũ trên tủ đầu giường, Tần Khanh gọi xuống nhờ họ đem một túi mì sợi cùng hành lá lên cho mình.
Quý Lãng nhìn xung quanh phòng, để vali của mình vào bên tường trước, rồi cởi áo khoác treo vào tủ quần áo.
Lúc Tần Khanh đang nấu mì, anh ngồi yên lặng trên bàn làm việc, nhìn hình ảnh người kia đang bận rộn trong bếp, trái tim vốn trống vắng giờ lại được sự thỏa mãn lấp đầy.
Sợi mì sau khi được nấu chín thì vớt ra xả bằng nước lạnh rồi lại để ráo, thêm một chút nước sốt, trộn với mỡ hành vẫn còn nóng, chính là một chén mì trộn mỡ hành hoàn hảo từ mùi vị cho đến màu sắc.
Bưng mì lên bàn xong, Tần Khanh muốn lấy cớ đi tắm rửa để trốn tránh việc phải ở chung một chỗ với Quý Lãng, nhưng anh lại nắm cổ tay cậu, ấn cậu ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Im lặng, lại là sự im lặng trong vô tận.
Quý Lãng ăn mì rất tập trung, Tần Khanh cũng không hó hé tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm mũi chân của mình, hai người đều vô cùng ăn ý mà không nhắc đến chuyện không vui tối hôm qua.
“Tay anh bị sao vậy?” Tần Khanh bỗng phát hiện trên mu bàn tay Quý Lãng có một vệt đỏ nhỏ.
Quý Lãng hơi giật mình, chột dạ giấu cái tay kia ở dưới mặt bàn.
“Sáng nay lúc anh pha ngũ cốc thì bị sữa bò nóng làm phỏng. Không sao đâu, hai ngày nữa là hết ngay ấy mà.”
Sáng nay lúc anh chuẩn bị bữa sáng thì thất thần, sữa bò nóng mới ra lò liền tưới hết lên mu bàn tay, sức nóng khiến anh vội rụt tay về theo phản xạ, nhưng động tác của Quý Lãng quá mạnh, khi rút tay về đã làm đổ luôn bát ngũ cốc, thế là đành nhịn đói cho tới giữa trưa.
Buổi chiều, Chu Sùng Khải muốn mở họp để thảo luận về việc phát hành sản phẩm mới, Quý Lãng là đại cổ đông kiêm giám đốc điều hành của công ty, tất nhiên phải có mặt để phát biểu ý kiến.
Nhưng dù anh có cố gắng tập trung cho tới mức nào, trong đầu vẫn luôn mất khống chế mà hiện ra hình ảnh Tần Khanh bị người khác sờ mó lợi dụng.
Cái thằng khốn kia hôn Tần Khanh đến mức không thở nổi, Tần Khanh muốn chống cự, nhưng hai cánh tay nhỏ bé của vợ anh lại bị bắt chéo ra sau lưng, còn tên kia lại nhân cơ hội đó thò tay vào trong áo cậu, mơn trớn sống lưng trần trụi của cậu đầy dâm dục, mà lúc Tần Khanh bị đè nặng, trong bụng vẫn còn mang đứa con của hai người.
Quý Lãng đột nhiên siết chặt cây bút máy Parker* trong tay, sắc mặt biến thành đen thui chỉ trong nháy mắt, quanh thân tràn ngập trong hơi thở của sự chết chóc.
*Bút máy Parker: một hãng bút bi cao cấp, giá của chiếc trong ảnh là trên 13 triệu VND.
Người thiết kế đang trình bày bản thuyết trình còn tưởng là bản kế hoạch ba xu của mình đã chọc giận ngài Quý, chỉ đành căng não tiếp tục nói hết cho đến cuối, nói xong rồi trên trán hắn toàn là mồ hôi lạnh.
Cuộc họp vừa kết thúc, Quý Lãng lập tức hỏi Tần Khanh địa chỉ khách sạn của cậu, bảo trợ lý nhanh chóng sắp xếp cho mình một chuyến bay sớm nhất để đến thành phố C.
Thế nên giờ này anh mới có thể ngồi bên cạnh Tần Khanh, ăn mì do Tần Khanh nấu.
“Anh bôi thuốc mỡ chưa?” Sự lo lắng của Tần Khanh át luôn cả sự khó xử vừa nãy, không yên tâm mà nâng tay Quý Lãng lên nhìn cho kỹ.
Chỗ bị phỏng là chỗ kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ, cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là có hơi ửng đỏ.
Tần Khanh nhẹ nhàng thở ra, cậu đang muốn buông tay ra thì bị Quý Lãng nắm tay.
Cậu lúng túng muốn tránh ra, nhưng lại không thành công rút tay về được.
“Hôm nay công việc vẫn thuận lợi hả em?” Quý Lãng thong thả ăn nốt mấy miếng mì sợi cuối cùng, xoay người nhìn thẳng về phía Tần Khanh, không có định sẽ buông tay.
“Ừm.” Tần Khanh hơi gật đầu, ánh mắt cậu nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt của cả hai.
Cậu bất an hỏi, “Sao anh lại tới đột ngột như thế?”
Quý Lãng nghĩ ngợi một chút, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đang cúi gằm của người kia lên.
“Tối hôm qua em ngủ được không?” Ánh mắt sắc bén như đang đi tuần tra trên khuôn mặt của Tần Khanh, phảng phất như có thể nhìn thấu tim gan của cậu, Tần Khanh bị bắt phải nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, lúng túng nhìn sang chỗ khác.
“Không.” Tần Khanh giận dỗi quay đầu đi, sắc mặt lạnh tanh, giọng điệu có chút tủi thân.
Quý Lãng khẽ cười, ngón trỏ trên bàn tay vẫn còn rảnh rỗi của anh cong thành một vòng cung, khẽ vuốt chóp mũi của Tần Khanh một cách vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng.
“Thế nên anh mới tới nè.”
————–
Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ https://www.w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!
———-
Vào đêm, hai người lần lượt đi tắm rửa, lúc Tần Khanh đang lau khô tóc đi ra tới, Quý Lãng đã nằm đắp chăn dựa vào đầu giường đọc sách.
Anh cũng có đem theo tập thơ mà anh đọc cho cậu mỗi tối trước khi ngủ.
Người vừa mới ra khỏi phòng tắm còn bốc hơi nước, phần da thịt lộ ra bên ngoài vẫn còn chút hồng nhạt, thật giống như một cục bột nếp mềm mại.
Quý Lãng ngẩng đầu lên, anh nhìn về phía người nọ, ánh mắt cũng bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn.
Anh vỗ nhẹ vào vị trí bên cạnh mình.
“Qua đây đi.”
Tần Khanh đi đến bên mép giường, nằm xuống thật cẩn thận.
Quý Lãng bắt đầu đọc thơ cho cậu nghe bằng một giọng điệu trầm thấp êm dịu, giọng điệu từ tốn lại dịu dàng, trấn an hệ thần kinh vốn đã căng như dây đàn của cậu chỉ trong chốc lát.
Tần Khanh nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe, nhưng dần dần, bên cạnh đã không còn tiếng đọc nữa.
Quý Lãng đã nằm xuống từ khi nào, cánh tay anh cũng vòng qua eo cậu.
Tần Khanh thấy mình tựa như một con chim sẻ ngốc tự sa vào bẫy, một cái bẫy không có cách nào thoát ra nổi.
“Em và cậu ấy không có gì cả.” Im lặng một hồi, Tần Khanh kéo góc áo Quý Lãng, nhỏ giọng nói.
Tư thế này khiến cậu không nhìn thấy được vẻ mặt của Quý Lãng, nhưng Tần Khanh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh cứng lại trong nhát mắt.
“Ừm, anh biết mà.” Quý Lãng ôm người trong lòng mình chặt hơn một chút.
“Bà Quý sẽ không làm anh phải thất vọng đâu.”
Anh cúi người, đặt lên trán Tần Khanh một nụ hôn ấm áp, giống như đang muốn đánh dấu, tuyên bố chủ quyền của mình.
——————–
Hôm sau, bữa ăn đã được hẹn trước lại bất đắc dĩ bị biến thành một bữa ăn ba người, Tần Khanh đã báo trước cho Cố Thanh Quân, nhưng lúc cả ba thật sự ngồi chung một bàn, không khí liền lập tức trở nên vi diệu.
Bọn họ vẫn dùng bữa ở nhà hàng cơm – cafe hôm qua, bên trong toàn là bàn gỗ tròn, chỗ ngồi của ba người tạo thành một hình tam giác đều, Tần Khanh vô cùng bất hạnh khi bị kẹp giữa hai người đàn ông đang âm thầm giằng co.
“Em chọn xong rồi.”
Tần Khanh đặt menu cùng bút chì xuống trước mặt Quý Lãng, bưng chén trà Phổ Nhĩ lên uống trong yên lặng.
Quý Lãng nhìn sơ qua mấy món mà Tần Khanh gọi, cũng tùy tiện chọn thêm hai món.
Tới lượt Cố Thanh Quân, hắn cầm lấy cuốn menu bị đẩy đến trước mặt mình, nhận ra mấy món mình gọi hôm qua đều bị người khác đánh dấu một cách khéo léo.
Hắn khẽ liếc về phía người đàn ông đang trong tình trạng như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nhếch môi cười nhạt.
“Tần Khanh, có muốn ăn bánh mì sữa* không? Nghe nói là món đồ ngọt độc quyền ở chỗ này đấy.”
*Bánh mì sữa:
Tần Khanh nghe xong liền duỗi dài cổ, quả nhiên có một nhãn dán hình bàn tay giơ ngón cái được đặt trước tên món ăn.
Cậu rối rắm một lát, do dự, “Nhưng có ăn hết nổi không đây? Quý Lãng không thích ăn đồ ngọt.”
Nói xong còn nhìn về phía Quý Lãng như để xin ý kiến.
“Không sao cả, cậu ăn bao nhiêu cũng được, còn dư thì để tớ ăn cho.”
Quý Lãng còn chưa kịp trả lời, Cố Thanh Quân đã nhanh tay đánh dấu vào món ăn.
Quý Lãng nhướng mắt, đồng tử đen láy nhìn thẳng vào vẻ mặt tươi cười của Cố Thanh Quân, để lộ ra một tia nguy hiểm.
Cố Thanh Quân không có chút gì gọi là e sợ, đối diện thẳng với tầm mắt lạnh như băng của anh, còn đưa tay vẫy vẫy, kêu phục vụ tới để gọi món một cách bình tĩnh.
Tần Khanh dù có ngốc tới đâu cũng ngửi được mùi thuốc súng trong không khí, để giảm bớt sự căng thẳng, cậu vội bưng ấm trà lên, ân cần rót trà vào chén trà trước mặt hai người.
“Uống trà, uống trà, cả nhà uống trà nào.”
“Cố Thanh Quân, không phải cậu thích trà Phổ Nhĩ sao, còn nóng thì tranh thủ uống đi.”
Cậu cười gượng hai tiếng, vỗ vỗ cánh tay Cố Thanh Quân, muốn làm dịu bầu không khí ngay lúc này lại một chút.
Quý Lãng nghe vậy, quay đầu nhìn cậu một cái, dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi, “Thế anh thích uống cái gì vậy?”
Trong lòng Tần Khanh rơi lộp bộp vài tiếng, phản ứng rất nhanh, đáp, “Bạch trà*.”
*Bạch trà hay còn gọi là Bạch hào kim châm (白毫银针 -Baihaoyinzhen): Là loại bạch trà tốt nhất, chỉ có búp trắng bạc trông bắt mắt và mùi rất thơm, vị ngọt, tươi mới,êm dịu, không đắng, có thể thu hoạch riêng chồi hoặc chồi với 1 lá. Đây là loại bạch trà nổi tiếng nhất, sản lượng hạn chế của tỉnh Phúc Kiến, chỉ tập trung thu hoạch một vài ngày vào đầu mùa xuân, với hương thơm tinh tế như hoa kim ngân và vị nhẹ nhàng hơi ngọt tạo ra sự mềm mại và thoáng mát trong vòm họng. Khoảng 4500 nụ mới cho 0.45 kg loại trà quý hiếm này
Loại bạch trà cao cấp nhất, sản xuất ở Phúc Kiến, hình dạng giống như kim, màu trắng giống như bạc.
Cuối cùng sắc mặt Quý Lãng cũng dịu lại, Tần Khanh lặng lẽ đổ mồ hôi trong lòng.
Các món ăn lần lượt được đưa lên, Tần Khanh ăn một bữa cơm mà giống như đang ngồi trên đóng lửa, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, thịt cua tươi ngon ăn vào miệng cũng chả nếm được vị gì.
Món ăn được dọn lên cuối cùng là bánh mì sữa, vừa dùng dao cắt một góc bánh, chất lỏng trộn từ bơ và sữa đặc đã vội chảy ra trên dĩa.
Tần Khanh đã ăn rất no rồi, miễn cưỡng ăn thêm một miếng bánh mì nướng, còn dư lại hơn phân nửa, cậu chỉ đành bó tay.
Nhưng ngoài dự kiến của cậu, Quý Lãng lại không nói không rằng mà lấy miếng bánh mì lớn bỏ vào chén của mình rồi ăn luôn bằng vẻ mặt bình tĩnh.
Cố Thanh Quân thấy anh giật slot trước, hừ lạnh một tiếng rồi xử lý một phần ba còn lại của miếng bánh.
Hình ảnh cuối bữa ăn biến thành Tần Khanh dùng biểu cảm phức tạp chờ hai tên đàn ông lớn tồng ngồng tiêu diệt món tráng miệng.
Ăn sáng xong, Tần Khanh và Cố Thanh Quân đi làm, Quý Lãng chỉ có thể ngồi trong phòng xử lý mấy bản báo cáo mang từ công ty tới.
Một ngày cứ như thế mà trôi qua.
Sáng thứ tư, ba người lại lên máy bay trở về thành phố S.
Tần Khanh ngồi chung với Cố Thanh Quân, Quý Lãng đặt vé sau, không thể ngồi chung với hai người kia.
Tần Khanh thắt đai an toàn xong, lấy một cái túi ra từ dưới chân ghế.
Cậu lục lọi trong túi, Cố Thanh Quân ngồi một bên bỗng thở dài một hơi.
Tần Khanh ngừng tay, dùng ánh mắt dò hỏi hắn.
“Ai mà ngờ được chứ, Tiểu Tần của chúng ta giờ đã có chồng thương chồng xót rồi.”
Cố Thanh Quân cảm thán, trên mặt vẫn là nét cười khiến người khác nhìn là thấy ngứa răng.
“Anh hai à, cậu nói ít một chút cũng không ai bảo cậu câm đâu.”
Tần Khanh cố nén xúc động muốn trừng hắn một cái, tiếp tục lục tìm bịt mắt và chăn trong túi.
Cố Thanh Quân lập tức giả mù sa mưa, làm ra một biểu cảm vô cùng đau xót, oán trách, “Cậu cũng chỉ biết hung dữ với tớ thôi, trước mặt Quý Lãng thì lúc nào cũng ngoan ngoãn như thế, thiếu điều mọc thêm một cái đuôi mà vẫy thôi đấy.”
“Không phục thì cậu cũng đi mà kết hôn đi.” Tần Khanh mở chăn ra đắp trên đùi, nháy mắt với Cố Thanh Quân như thể đang muốn khoe khoang.
“Ồ, còn khoe nữa hả? Cậu thích Quý Lãng tới mức đó sao?”
Người bị trêu ghẹo vẫn rất thản nhiên, mở bịt mắt ra, “Ừm.”
“Còn muốn hỏi gì nữa không? Không có thì tớ đi ngủ bù đây.” Tần Khanh hỏi hắn một câu cuối, mắc dây thun vào một bên tai.
“Haiz, con lớn rồi không giữ nổi nó nữa.”
“Bắp cải do ca ca vất vả chăm bón thế mà lại đi cúng cho con heo nhà người khác ăn mất tiêu.”
Cố Thanh Quân bày ra một vẻ mặt vô cùng đau đớn, lấy tay giả bộ vỗ vào ngực hai cái.
“Cậu mới là heo đó.” Tần Khanh không thèm xem hắn diễn trò, tức giận trừng hắn một cái, kéo bịt mắt lên ngả người vào gối cổ.
Một lúc lâu sau, người kia từ từ thu hồi biểu cảm ngả ngớn lúc này, đôi mắt đào hoa giờ lại u ám thâm sâu như đáy biển, trên mặt cũng không còn chút cảm xúc nào.
Lúc Tần Khanh không nhìn hắn, hắn không cần phải vờ làm một tên công tử ăn chơi phóng đãng nữa.
“Em nhìn xem em đi, lúc nào cũng ủ rũ, tính tình lại xấu, lúc nào cũng lạnh băng giống như một tảng đá.”
“Báo hại một mình tôi thôi không được sao, sao có thể chỉ trong nháy mắt đã chạy theo tên đàn ông khác rồi..”
Hắn khẽ nói, giống như đang hỏi Tần Khanh, lại giống như đang lẩm bẩm lầu bầu, trong đáy mắt bỗng lóe lên một chút cô đơn khó phát hiện ra.
Hình như Tần Khanh đã ngủ rồi, trả lời hắn chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng lại chậm rãi.
Cố Thanh Quân cười khổ, vươn tay kéo tấm che nắng trên cửa sổ bên cạnh Tần Khanh xuống.
——–
“Lời nhắn của tác giả: Tiểu Cố không có nhiều suất diễn đâu, về sau hắn sẽ gặp được người phù hợp.”