Vợ Kế - Nhiễm Nhĩ

Chương 42



Khi trong nhà có tang, lẽ ra nên chịu tang, dì Miêu không sợ vợ cả làm ngáng chân, mà sợ bọn họ chịu ấm ức. “Ý của mẹ là, con phải báo cho Cô gia một tiếng.” Dì Miêu căn dặn, “Đây là chuyện dơ dáy của An gia chúng ta, nếu không phải sắp tới ngày cưới… thì mẹ cũng chẳng muốn làm bẩn tai của Cô gia.” An Du đáp một tiếng, ghi nhớ chuyện này trong lòng, buổi tối sốt ruột chờ đợi bên cửa sổ, chưa đợi Hoắc Chi Tiêu nhảy vào, thì đã có tiếng kêu “anh rể ơi, anh rể”. Hoắc Chi Tiêu tưởng cậu xảy ra chuyện, bèn trở người vọt ngay vào phòng ngủ, vừa đứng vững lại, thì nghe thấy An Du quả quyết nói: “Lão tổ tiên sắp chết rồi.” “Không được nói linh tinh.” Hoắc Chi Tiêu cười bịt miệng cậu. An Du chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn anh rể, thấy trong mắt anh rể giống như có ý cười, lòng đã hiểu rõ: “Anh đã biết rồi sao?”

Đương nhiên Hoắc Chi Tiêu biết. Anh muốn cưới An Du, thì phải chuẩn bị đầy đủ, nếu như An lão thái thái đi đời nhà ma ngay lúc này, thế thì thật sự là rất phiền lòng. “Anh biết.” Hoắc Chi Tiêu ôm eo nhỏ của An Du, đi vài bước là đã bế cậu lên trên giường, thấy ra giường đã được thay mới, đáy mắt xẹt qua một cảm xúc khó tả: “Đừng lo, vẫn còn thở được.”

An Du “ừm” một tiếng, lại đột nhiên ngồi dậy: “Anh rể, bác sĩ đó…” “Là anh mời.” Hoắc Chi Tiêu buồn cười nhéo bầu má phồng lên của cậu, “Lão tổ tiên nhà em làm mất sạch lòng bác sĩ, nào có ai thèm tới?” Hóa ra chuyện là vậy.

An Du nằm nhoài trên đùi Hoắc Chi Tiêu trầm ngâm: “Mùng tám… có thể gắng gượng đến mùng tám không ạ?” Hoắc Chi Tiêu không nói được, cũng không nói không được.

Chỉ đi tụt quần cậu. An Du uốn éo qua lại như con cá, trở người nằm ngửa giữa hai chân anh rể, không biết sao lại nhớ tới vết nước nhìn thấy hồi sáng, lập tức đập rớt tay của người đàn ông: “Anh rể à!”

Hoắc Chi Tiêu nheo mắt. Được lắm, biết ý rồi, nên muốn quấy đây mà.

“Lúc sáng chẳng phải anh bắt nạt em rồi đó sao?” Hoắc Chi Tiêu biết mà còn hỏi: “Bắt nạt em cái gì?” “Thì là bắt nạt em đó.” An Du biết không cãi lại được Hoắc Chi Tiêu, thế là quay mặt hờn dỗi.

Cậu luôn không cãi lại nổi Hoắc Chi Tiêu, như ở trên giường, anh rể trông có vẻ rất thành thạo, còn cậu lần nào cũng như chết đi sống lại.

An Du lại bị lăn qua lăn lại cả đêm, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, không cần nhìn, cũng biết Hoắc Chi Tiêu đã rời đi. Cậu tức anh ách cuộn tròn trong chăn, đạp đạp chăn bông ở bên cạnh, sau đó chán nản trùm kín đầu.

Trong lúc dùng cơm trưa ngày hôm đó, An Du đã gặp Lính cảnh vệ: “An tiểu thiếu gia, Gia của chúng tôi có việc phải ra ngoài, ngài ấy dặn chúng tôi chuyển lời cho Tiểu thiếu gia, ngài ấy sẽ đưa kiệu hoa đến rước ngài về nhà.” An Du nhìn Lính cảnh vệ cười mỉm, nhíu mày, luôn có chút bất an: “Anh rể đi khi nào?” “Sáng sớm nay.” Lính cảnh vệ ngậm bánh bao, dựa vào tường nháy mắt ra hiệu với nhau, người cuối cùng nhìn trông có kinh nghiệm từng trải nhất đứng ra nói: “Gia còn nói, ngày hôm qua là ngài ấy đáng đánh, bảo Tiểu thiếu gia đừng giận.”

An Du hừ nhẹ gật đầu: “Tôi biết rồi.” Xem ra anh rể nhân lúc cậu ngủ lại sờ mó nữa.

An Du ăn cơm xong, trở về phòng đọc sách, lúc trời tối theo thói quen trông ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng ho hen của Lính gác trong gió bay tới, cậu chợt nhận ra, anh rể ra ngoài rồi, sẽ không tới.

Mấy ngày sau, Hoắc Chi Tiêu đều không đến. An Du nhìn cửa sổ một lần, rồi hai lần… lần thứ ba cậu không nhìn nữa.

Bệnh tình của An lão thái thái ngày càng nghiêm trọng, ngày cưới của cậu lại sắp đến, An gia chìm ngập vào hai loại cảm xúc, buồn tẻ như nấm mồ. Dì Miêu đến thăm An Du vài lần, tuy không nói An lão thái thái thế nào, nhưng không giấu được nỗi lo lắng giữa hai đầu lông mày.

Giờ đây, đã trở thành cuộc đọ sức giữa cậu và An lão thái thái.

Mùng sáu tháng giêng, An gia mời một nữ thầy pháp đến để thực hiện nghi lễ. An Du mặc bộ áo dài màu đỏ tía, theo dì Miêu cùng đến viện của An lão thái thái.

Vẻ mặt của mọi người đều tỏ vẻ kỳ quái. Vợ cả thấy cậu tinh thần phấn chấn, quần áo rạng rỡ tươi đẹp, trong lòng oán hận không thôi, thậm chí còn lộ ra ánh mắt không mấy thân thiện. Chỉ là phía sau An Du còn có hai lính cảnh vệ đi theo, cho dù có là vợ cả, thì lúc này cũng không dám nói gì.

An Du vốn không muốn tới. Nhưng dì Miêu nói: “Sắp xuất giá rồi, không thể không nói câu nào được.” Cậu nghĩ cũng đúng, bèn thay quần áo rồi đi theo.

An Du mặc một bộ đỏ tía, mẹ cậu thì mặc một bộ màu xanh sẫm, chả ăn nhập gì với toàn là màu trắng đen đầy ở trong viện. Dì Miêu thờ ơ đứng sang một bên, mỉm cười xem nữ thầy pháp biểu diễn.

Rốt cuộc có người nhịn không được nói: “Lão thái thái đã thành ra thế này, mà các người còn ăn mặc như có tiệc vui trong nhà vậy à?” “Chứ đúng thế còn gì.” Dì Miêu đã chờ câu hỏi này rất lâu rồi, nóng lòng dùng khăn tay che mũi và miệng, lớn tiếng khóc kể: “Mùng tám A Du nhà chúng tôi sẽ phải xuất giá đến Phủ soái làm vợ kế, dựa theo lễ nghi, nó phải mặc màu đỏ! Nếu chẳng phải bận tâm đến Lão tổ tiên, thì chúng tôi cũng sẽ không mạo muội liều đắc tội với Phủ soái, để đến đây hưởng vận đen!”

“Cô… chẳng phải cô đang nguyền rủa Lão tổ tiên đấy à?”

“Nguyền rủa? Tuyết rơi to như vậy, chúng tôi còn tốt bụng tới thăm Lão tổ tiên, còn các người, rõ ràng có bác sĩ rồi mà vẫn mời thầy cúng tới làm phép… à phải, vài ngày trước mấy người còn khiêng quan tài vào trong viện nữa kìa! Tôi thấy các người mới là đang trù rủa Lão tổ tiên đấy!”

Dì Miêu kiên quyết quấy đục nước, giọng nói càng lúc càng to tiếng, An Du giả vờ ra can ngăn mấy lần, thấy bà vú già sắc mặt phờ phạc liên tục ra ra vào vào trong phòng của An lão thái thái, lén nháy mắt với mẹ cậu. Con ngươi của Dì Miêu xoay tròn một cách linh hoạt: “Thôi, các người ghét cái thứ đen đủi của mẹ con chúng tôi, chúng tôi đành đi vậy, chỉ là trước mặt Lính cảnh vệ của Phủ soái, tôi phải nói cho rõ ràng… không phải bên vợ lẽ nhà chúng tôi không nghĩ tới Lão tổ tiên, mà là do các người ngăn không cho chúng tôi thăm Lão tổ tiên!” Nói xong, cũng không cho vợ cả cơ hội để bẻ lại, kéo An Du quay về viện của mình.

Dì Miêu đã chịu nhục hơn 10 năm ở An gia, lần đầu tiên thở phào một hơi, thấy dễ chịu hẳn, lại lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt: “Mới đó, mà đã trôi qua nhiều năm như vậy.”

“Mẹ…” An Du nắm tay dì Miêu, nhỏ giọng nói: “Sau này con sẽ không để mẹ phải chịu khổ thêm lần nào nữa.” Dì Miêu bật cười khi đang khóc: “Còn chưa thành vợ kế, mà đã bắt đầu muốn nâng đỡ cho mẹ rồi à?” Cậu chớp mắt: “Anh rể đã nói, An gia là An gia, còn con là con.” Dì Miêu hơi sửng sốt, như hiểu ra điều gì, buồn cười lắc đầu, lại không dây dưa chuyện này nữa, mà chuyển sang hỏi: “Sao con còn gọi Cô gia là anh rể thế?”

Mùng tám là phải về nhà chồng rồi, dù thế nào cũng phải đổi xưng hô.

“Anh rể… ảnh cũng thích con gọi như vậy.” An Du viện đại một cái cớ, “Mẹ, lúc động phòng thì con sẽ đổi mà.” Chuyện thân mật này, dì Miêu không hỏi nhiều, chỉ căn dặn: “Thôi được rồi, mùng tám đến nhanh lắm đấy, mau trở về viện của con chuẩn bị sẵn đi nhé.”

Nói là chuẩn bị, nhưng thực ra Hoắc Chi Tiêu đều chuẩn bị xong hết cho An Du rồi. Áo cưới lúc thành hôn, sính lễ chất đầy thành từng rương, tất cả đều đầy đủ.

Buổi tối, An Du xòe ngón tay đếm ngày. Mai là mùng bảy, anh rể sẽ quay trở lại.

Sáng sớm ngày mùng bảy, An lão thái thái hoàn toàn mất ý thức, mà An Hân bị vây hãm trong khuê phòng đã mở mắt. Cô đã sớm được biết từ lời của người hầu, ngày cưới của An Du đã quyết định vào mùng tám.

Quả nhiên là ngày tốt. An Hân nhếch khóe môi, sờ vào cây kéo sắc bén, như thể quay lại vào ba năm trước, Hoắc Chi Tiêu giẫm trên những dây pháo nổ còn sót lại hơi ấm, dìu cô bước lên kiệu hoa.

Nếu không nảy sinh tâm tư khác, thì hiện tại người sẽ trở thành Đại thiếu phu nhân của Phủ soái…có lẽ vẫn là cô. Người em trai này của cô sẽ lọt vào mắt xanh của Hoắc Chi Tiêu không?

Thế sự khó đoán, có những việc thực sự không thể nói trước được.

An Hân đã sớm không còn hơi sức để hối tiếc, cô chỉ nhớ một điều —— cô không thể để cho An Du sống yên. Cũng không thể cho Hoắc Chi Tiêu mát mặt.

Khắc vợ, đồ khắc vợ, thế thì làm Thiếu soái “khắc” thêm một lần nữa vậy.

Trời bắt đầu sáng dần lên ở nơi chân trời, một đoàn quân được trang bị hoàn hảo đang từ ngoại biên chạy như bay mà đến. Bọn họ như những lưỡi dao sắc bén, cắt xuyên qua nền tuyết trắng xóa, xông vào cổng thành.

“Gia, không kịp nữa rồi, ngài đi thẳng đến An gia đi!” “Khi ngài rước được An tiểu thiếu gia, kiệu hoa đi theo chúng tôi cũng sẽ gần đến An gia.” “Người khiêng sính lễ đâu?” “Xong hết rồi, đang trên đường tới, chỉ còn chúng ta là đang vác súng.” “Đợi đã, gia đâu?”

“Ôi chao, chạy nhanh ghê!” “Còn phải nói, nếu cậu cưới vợ, cậu còn chạy nhanh hơn thế nữa đấy!”

…………

An Du bị gió lạnh đánh thức. Từ khi anh rể ra vùng biên, lúc ngủ cậu phải đốt ba chậu than trong phòng, dưới chân còn phải chà trên một lò ấp nhỏ, yếu ớt cuộn tròn chăn hai vòng, ngày nào mà không ngủ tới giữa trưa, là hoàn toàn không chịu dậy.

Còn cửa sổ… sẽ chỉ hé mở một khe nhỏ, nên chẳng thể nào ngăn gió vô tư lùa vào trong.

An Du cau mày bất mãn, nghe thấy tiếng bước chân như gần như xa, nổi cáu mở choàng mắt. Một bóng dáng quen thuộc mơ hồ đứng bên giường. “Anh rể!” Cậu lập tức tỉnh táo, vén chăn ra bổ nhào vào trong ngực Hoắc Chi Tiêu. “Quấy nữa rồi.” Hoắc Chi Tiêu nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cậu.

Cái lạnh xông vào mặt, An Du rùng mình một cái, lại cố chịu đựng nỗi khó chịu, dụi má vào cổ người đàn ông. “Trở về giường nằm đi, anh rể thu dọn giúp em.” “Anh rể…” Cậu đâu có nỡ buông tay, ôm cổ Hoắc Chi Tiêu, nhìn đăm đăm vào anh: “Anh rể, em còn tưởng ngày mai anh mới tới cơ.”

“Ngày mai?.. Ngày mai nào còn kịp.” An Du không nghe ra được thâm ý trong giọng điệu của Hoắc Chi Tiêu, bị ép bế lên giường, sau khi lại quấn mình vào chăn, gian nan xê dịch đến bên giường: “Anh rể.” “Ừm.”

“Anh rể ơi.”

“Hửm?”

“Anh rể!” “Ừm.” Hoắc Chi Tiêu bất đắc dĩ quay người, tiện thể cầm lấy túi sưởi tay mà cậu thường dùng, đưa đến bên giường, “Sao vậy?”

Sao á? Nhớ anh chứ sao.

An Du cười cong mắt, chậm rãi lắc đầu: “Anh đang làm gì đó?” “Giúp em sắp xếp đồ.” Hoắc Chi Tiêu xoa đầu cậu, sẵn tiện còn nhéo nhéo sau gáy, “Gầy rồi.” “Mới có mấy ngày…”

“Về nhà rồi nói tiếp với em.”

An Du thích Hoắc Chi Tiêu gọi Phủ soái là “nhà”, cho dù ý trong lời nói của anh rể toàn là muốn giày vò cậu, nhưng cậu cũng chẳng quan tâm.

Có điều An Du nhìn một hồi, có chút kinh ngạc: “Anh rể, rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy?” Hoắc Chi Tiêu lật áo cưới ra, trải trên giường, cũng không giấu giếm nữa, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên ý cười vụn vặt: “Rước em về nhà.”

Áo cưới là áo dài kiểu nam, họa tiết phượng hoàng trên đó có phải được thêu bằng tay không, An Du nhìn không ra, nhưng cậu biết chất vải của bộ quần áo trước mắt rất tốt. Trong thời gian cậu quay trở về nhà này, cố nhịn rồi lại nhịn, mới không lén đi mò bộ áo cưới lật ra xem.

Dì Miêu nói, mặc áo cưới lúc xuất giá, là tốt nhất. Nhưng hiện tại…

“Hôm nay là ngày thành hôn.” Từng câu từng lời Hoắc Chi Tiêu thốt ra, đều đổi lấy vẻ bất ngờ của An Du, “Tiệc cưới đã được trang hoàng xong xuôi ở Phủ soái, chỉ chờ anh rước em về.”

“Nhưng hôm nay là mùng bảy…” “Đều là ngày tốt hết.” Hoắc Chi Tiêu thấy cậu ngu nga ngu ngơ, ôm chầm chiếc áo cưới không nhúc nhích, lại cười bảo: “Không muốn gả à?”

Đương nhiên là An Du muốn. Cậu đỏ mặt hạ rèm giường xuống, cách lớp vải mỏng lờ mờ, sột soạt thay quần áo.

Hoắc Chi Tiêu hiếm khi không quấy cậu, đợi An Du mặc quần áo xong xuống giường, mới vòng ra sau bức bình phong, gài nút cổ áo thay cậu. “Anh rể.” An Du mặc áo dài màu đỏ của hoa hải đường, áo khoác cao cổ có họa tiết mây viền bằng lông thỏ choàng ở bên ngoài, xinh xắn đứng ở trước mặt Hoắc Chi Tiêu, “Có đẹp không ạ?” Hoắc Chi Tiêu hơi ngừng thở: “Đẹp lắm.”

A Du của anh đẹp nhất.

Thay quần áo xong xuôi, An Du còn phải từ biệt dì Miêu. Hoắc Chi Tiêu dắt cậu đi vào.

Dì Miêu chải chuốt ăn diện xong từ sớm, khoảng chừng đã biết trước ngày cưới.

“Sao…sao chẳng ai nói với con?” “Cái tính nết đó của con, nếu mà biết trước ngày cưới thật, thì còn chả bị người của bên vợ cả nhìn ra manh mối hay sao?” Dì Miêu vỗ đầu cậu, buồn cười nói: “Sau này phải thận trọng hơn, đừng làm Cô gia lo lắng thêm nữa.” An Du có chút tức giận, trừng mắt liếc Hoắc Chi Tiêu một cái, sau đó kính cẩn dâng trà cho dì Miêu.

Theo lễ nghi ngày xưa, người nhận lễ lúc này phải là vợ cả, nhưng có Phủ soái nâng đỡ rồi, An Du còn quan tâm lễ nghi gì nữa? Cậu chỉ đáp lễ dì Miêu.

Lạy dì Miêu xong, đội ngũ rước dâu đánh trống khua chiêng ở bên ngoài. Nụ cười trên mặt dì Miêu cũng vơi dần, lưu luyến nắm tay An Du: “Nếu con có anh cả, thì bây giờ đã phải cõng con ra cửa của An gia ta rồi, nhưng…”

Nhưng người của vợ cả sao mà bằng lòng cõng An Du chứ?

Hoắc Chi Tiêu đang đứng ở một bên đột nhiên cúi người, cõng An Du lên: “Cô gia!” Dì Miêu sợ hết hồn, “Càng không được, ngài đang làm gì thế này?” Hoắc Chi Tiêu cười, khăng khăng cõng An Du ra cửa.

Cậu nằm sấp trên lưng của anh rể, nhỏ giọng nghẹn ngào: “Anh rể…” “Hửm?”

“Thả em xuống đi.” “Nếu đã phải cõng cả một đời, thì lần này cũng không thể thiếu.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.