Vô Thượng Sát Thần

Chương 53: Luyện Dược Sư Công Hội



Chiến Hoàng, đây chính là tồn tại chí ít nắm giữ Thất Phẩm Chiến Hồn, trong toàn bộ Đại Yên Vương Triều chỉ có mấy người, đều là những người ở đỉnh của kim tự tháp.

– Nếu như lão hỗn đản thực sự là Chiến Hoàng thì chúng ta liền có thể đi ngang ở Đại Yên Vương Triều rồi.

Bàn Tử cười cười, trong lòng bắt đầu suy nghĩ méo mó.

– Trở về mọi người mau chóng đột phá Chiến Tôn cảnh, về sau đối mặt Chiến Tôn cũng có mấy phần chắc chắn.

Lăng Phong gật gật đầu.

– Các ngươi mang theo Tiểu Kim trở về trước, ta đi làm ít chuyện.

Tiêu Phàm vừa nói vừa sờ đầu Tiểu Kim.

Không đợi mấy người phản ứng, Tiêu Phàm đã quay người rời đi.

– Lão Tam làm sao lại thần thần bí bí như thế?

Bàn Tử nhỏ giọng thầm thì nói, bên trong bốn người bọn họ, thực lực mạnh nhất là Lăng Phong nhưng là Tiêu Phàm lại là người để hắn nhìn không thấu.

– Đi thôi.

Trong mắt Lăng Phong lóe qua một sợi tinh quang, đâu chỉ Bàn Tử nhìn không thấu Tiêu Phàm, hắn cũng nhìn không thấu.

Sau thời gian nữa chén trà nhỏ, Tiêu Phàm đi đến chỗ bán quần áo mua vài bộ quần áo, lại mua thêm vài cái mặt nạ, hắn đi đến một chỗ vắng thay một bộ đồ màu đen, đeo lên một chiếc mặt nạ gỗ.

– Hóa trang như thế này, cho dù là Tiểu Ma Nữ cũng không thể nhận ra.

Tiêu Phàm mỉm cười, bàn tay lắc một cái liền xuất hiện một cái giới chỉ.

Nếu để cho bọn Lăng Phong nhìn thấy nhất định sẽ chấn kinh không thôi, cái này không phải Hồn Giới trong tay Tôn Tử sao?

– Hồn Giới chỉ có thể sử dụng sau khi chủ nhân của nó chết, hiện tại Tôn Tử đã chết, Hồn Giới hẳn đã là vật vô chủ.

Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, một tia Hồn Lực rót vào bên trong Hồn Giới, Hồn Giới đột nhiên tỏa ra quang mang đen kịt.

Tiêu Phàm liền cảm ứng được tiểu không gian bên trong Hồn Giới, không gian không lớn, cũng chỉ ba cái mét khối, bên trong chất đầy đồ vật thượng vàng hạ cám.

Tiêu Phàm đảo mắt một cái, ở đây chừng khoảng bốn mươi vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, còn có mấy trăm khỏa Trung Phẩm Hồn Thạch, còn lại chỉ là một số quần áo vô dụng.

– Bá Đạo Thiên Quyền?

Ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào một bản thư tịch rách nát, chính là Chiến Kỹ Ngũ Phẩm: Bá Đạo Thiên Quyền mà Tôn Tử thi triển trước đó.

– Tôn Tử quả nhiên không hổ là

tôn tử”, vậy mà cho gia gia ta nhiều đồ vật tốt như vậy, giá trị Bá Đạo Thiên Quyền không hề thấp hơn so với Hồn Giới.” Tiêu Phàm cười nói:

– Về sau nhất định phải luyện tốt mới

được, hiện tại còn có việc quan trọng cần phải làm.

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm chân đạp Mê Tung Bộ trong nháy mắt biến mất bên trong hẻm nhỏ.

Luyện Dược Sư Công Hội là một trong tam đại Công Hội trên Chiến Hồn Đại Lục, lịch sử lâu đời không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, nơi này bán đủ loại Linh Thảo và Dược Dịch, chính là nơi mà toàn bộ Luyện Dược Sư hướng tới.

Luyện Dược Sư là một trong tam đại nghề nghiệp không thể thiếu trên Chiến Hồn Đại Lục, vô luận ở nơi nào cũng đều là tâm điểm cho vạn chúng chú mục, mà đại bộ phận Luyện Dược Sư đều sẽ gia nhập Luyện Dược Sư Công Hội.

Trở thành Luyện Dược Sư của Luyện Dược Sư Công Hội, thứ nhất có thể mua được Linh Thảo giá thấp, thứ hai cũng có thể nhờ Luyện Dược Sư Công Hội tiêu thụ Dược Dịch tự mình luyện chế.

So với Liệp Hồn Sư và Chú Tạo Sư mà nói, con số Hồn Thạch mà Luyện Dược Sư kiếm được lại cực kỳ khổng lồ, đây cũng chính là lý do địa vị Luyện Dược Sư cao hơn so với Liệp Hồn Sư và Chú Tạo Sư.

Lúc này, một hắc y nhân đeo mặt nạ đi vào Luyện Dược Sư Công Hội, hắc y nhân dĩ nhiên chính là Tiêu Phàm.

Đi vào Luyện Dược Sư Công Hội, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng đập vào trong mắt, trung ương đại sảnh trưng bày rất nhiều quầy kiếng quầy hàng rực rỡ muôn màu, có bình thuốc, có Linh Thảo.

Đại sảnh rất lớn, cho dù đang có rất nhiều người nhưng vẫn không có vẻ chen chút chậc chội, Tiêu Phàm trực tiếp đi tới trước mặt một cái quầy hàng, một mỹ nữ người hầu đi tới.

– Tiên sinh, ta có thể giúp được gì không?

Nữ nhân viên trong mắt lóe lên một tia cổ quái, bất quá vẻn vẹn trong nháy mắt liền lộ ra tiếu dung xán lạn.

Nếu như hỏi trên đời này người nào quái dị nhất, thì tất cả người trên Chiến Hồn Đại Lục đều không cần nghĩ ngợi nói ra ba chữ Luyện Dược Sư, cho nên có thế này cũng chả có gì kỳ quái.

Tiêu Phàm từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ đặt ở trên quầy, hắn dùng một tia Hồn Lực bao lấy yết hầu, nói:

– Các ngươi có mua bình dược dịch này không?

– Luyện Dược Sư Công Hội, chẳng những bán ra đủ loại Linh Thảo Dược Dịch, cũng thu thập đủ loại Linh Thảo và các loại sản phẩm dược dịch mới, Dược Dịch của ngài là gì?

Nữ nhân viên nói ra, từ đầu đến cuối đều mĩm cười.

– Mỹ Dung Dịch, có thể làm cho sẹo trên thân thể hoàn toàn biến mất.

Tiêu Phàm giới thiệu ngắn gọn công hiệu của Mỹ Dung Dịch.

– Mỹ Dung Dịch?

Nữ nhân viên cổ quái nhìn Tiêu Phàm, thầm nghĩ:

– Tên này hình như chỉ là một vị Luyện Dược Sư mới tấn cấp, Mỹ Dung Dịch? Không phải là Trừ Sẹo Dịch sao? Dược Dịch này Luyện Dược Sư Công Hội chúng ta cũng có a, khó trách che đi khuôn mặt, xem ra là không dám dùng diện mục thật để gặp người a.

– Xin lỗi tiên sinh, Luyện Dược Sư Công Hội chúng ta đã có Trừ Sẹo Dịch, trừ phi dược tính Mỹ Dung Dịch của ngài tốt hơn Trừ Sẹo Dịch, bằng không…

Nữ nhân viên lắc lắc đầu nói.

– Dược Sư, cứu mạng a

lời còn chưa dứt, một tiếng la thất thanh từ cửa ra vào truyền đến, chỉ thấy một tên nam tử dáng người khôi ngô cao lớn ôm một nữ tử đi tới.

– Chuyện gì xảy ra?

Một thanh niên nam tử mặc đồng phục Luyện Dược Sư Công Hội đi lên cản nam tử khôi ngô kia lại.

– Trương Hi Dược Sư, van cầu ngươi mau cứu thê tử của ta, nàng bị Thanh Văn Xà cắn vào mặt, làm ơn hãy cứu nàng, cho dù làm trâu làm ngựa thì ta Hạ Lôi cũng nhất định báo đáp ngươi ân tình.

Nam tử khôi ngô quỳ xuống trước mặt thanh niên, hắn nhìn thê tử chỉ còn một hơi tở trong ngực mình, nước mắt nam tử chảy ra.

– Dược dịch giải độc Thanh Văn Xà giá một vạn năm ngàn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

Người gọi là Trương Hi Dược Sư nói ra.

– Nhiều Hạ Phẩm Hồn Thạch như vậy?

Nam tử khôi ngô Hạ Lôi mắt trợn tròn, hắn chạy một mực từ nơi lịch luyện đến Luyện Dược Sư Công Hội, căn bản không mang nhiều Hồn Thạch như vậy, hơn nữa, trong thời gian ngắn cũng không kiếm được nhiều như thế.

Độc tính Thanh Văn Xà cực kỳ bá đạo, khi hắn gom đủ Hồn Thạch thì vợ hắn chắn chắn cũng đã mất mạng.

– Không có Hồn Thạch? Vậy ta chỉ có thể nói xin lỗi.

Trương Hi Dược Sư lắc lắc đầu nói, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, trong lòng cười lạnh nói:

– Chiến Hồn Đại Lục một ngày không biết chết đi bao nhiêu ngươi, nếu người nào cũng muốn miễn phí cứu chữa thì Luyện Dược Công Hội chúng ta đã sớm phải đóng cửa.

– Trương Dược Sư, chỉ cần ngươi cứu thê tử ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài, một vạn năm ngàn Hồn Thạch, ta nhất định dâng lên.

Hạ Lôi gần như quát ầm lên, hắn ôm vợ không ngừng dập đầu.

Bốn phía tu sĩ nhìn Hạ Lôi đều lộ ra vẻ đồng tình, Trương Hi là ai, là một trong tam đại ác thiếu ở Yến Thành, muốn để hắn từ thiện cứu người là điều không thể nào.

Bất quá, ai cũng không muốn vì một người xa lạ mà đi hao phí cả một vạn năm ngàn Hồn Thạch, huống chi là Trương Hi.

Đối với Chiến Tôn cảnh cùng với tu sĩ phía dưới, một vạn năm ngàn Hạ Phẩm Hồn Thạch đã là một khoản tài phú rất lớn rồi.

– Xin lỗi, ta bất lực!

Trương Hi vẫn như cũ lắc đầu, trong mắt không có bất kỳ vẻ đồng tình nào.

– Trương Dược Sư, van cầu ngươi!

Hạ Lôi ôm đùi Trương Hi không ngừng khẩn cầu.

– Ngươi coi Luyện Dược Sư Công Hội là Công Hội từ thiện sao?

Trương Hi thần sắc đột nhiên lạnh lẽo, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.

Lời này vừa nói ra, không ít người phẫn nộ nhìn Trương Hi nhưng lại không dám nói gì, Luyện Dược Sư Công Hội không phải bọn hắn có thể đắc tội.

– Để cho ta tới thử xem a.

Mà ở lúc này, một đạo thanh âm khàn khàn vang lên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.