Khó khăn đậu xe, Yên Tử vừa lèm bèm gara chật chội vừa xác định hướng đi vào trong. Xung quanh quảng trường tuy rộng lớn nhưng đã chậc nít khách mời. Trai thì cao ráo bảnh bao, gái thì dễ thương xinh đẹp, già thì…. thôi bỏ qua một bên.
Chỉnh lại đầu tóc, Yên Tử dạo quanh kiếm gì đó lót dạ trước rồi tính tiếp.
Lâm Lâm sau đó cũng đến, đứng nhìn quảng trường đầy người, không khí ngột ngạt khiến nàng thở dài. Đây không phải là lần đầu nàng đến, nếu tính cũng phải mất mấy ngày trời còn chưa chắc tính xong.
Vừa bước vào đã chạm mặt với các trưởng bối, đành phải nở nụ cười công nghiệp, tay bắt mặt mừng.
Thoáng cái đến nửa đêm, cũng có một số người chán nản ra về, người ở lại cũng chỉ muốn tranh thủ tìm mối liên hệ, biết đâu có được mối làm ăn lớn trong năm nay.
Yên Tử: ” Vậy lát nữa gặp lại nha, bye người đẹp… ” Cô vẫy tay với mấy cô gái vừa mới quen, gấp gáp quay lưng đi về phía nhà vệ sinh, trời ơi sắp ra tới quần rồi.
Chân chưa bước vào, chợt phát hiện phía bên kia góc khuất có hai người đang xầm xì to nhỏ. Bản tính nhiều chuyện khó có thể kìm nén, đành nán lại tí xíu cố ý nấp ở phía sau cánh cửa nghe lén người ta.
– ” Đây, một ít quà nhỏ để cho cậu uống trà, nhận lấy đi. ” Người đàn ông tóc đã hoa râm, lấy từ trong túi áo ra một xấp tiền đưa cho tên phục vụ, hành động mờ ám vô cùng.
– ” Dương tổng thật khách khi, ngài có gì cứ căn dặn, tôi sẽ cố hết sức đi làm. ” Cầm xấp tiền tiền trong tay, nhanh tay nhét vào túi quần, vẻ mặt nịnh bợ thấy rõ.
Người gọi là Dương tổng kia dáo dác nhìn xung quanh, từ trong áo lấy ra mấy viên màu trắng đưa cho hắn.
– ” Lát nữa bỏ nó vào rượu, khi nào tôi gọi thì mang lại hiểu chưa? ”
– ” Dạ vâng dạ vâng, chuyện nhỏ này Dương tổng cứ yên tâm giao cho tôi. ”
– ” Haha… cứ vậy đi. ” Nói xong vỗ vai hắn mấy cái, quay đầu nhìn ngó xung quanh xong mới chịu bỏ đi.
Chờ hai người kia đi khỏi, Yên Tử mới chịu ló mặt ra.
Chậc, thời đại này lưu manh nhiều thật sự. Xem ra tối nay người nào gặp phải hắn, khóc cũng không ra nước mắt rồi. Chỉ đành cầu nguyện cho ngươi may mắn nha.
Yên Tử lắc đầu nhanh chân chạy vào. Nhiều chuyện làm chi, chút nữa ra quần rồi.
Ngoài này, Dương Triệu Khấu sửa sang lại vạt áo, hắng giọng vài cái rồi hướng Lâm Lâm đi tới.
Triệu Khấu: ” Đây không phải Lâm tổng sao? Lâu quá mới gặp nha ” Hắn vươn tay ra muốn cùng Lâm Lâm bắt một cái.
Lâm Lâm đang ngồi thẩn thờ, chợt nghe có người gọi mình liền quay đầu lại. Thấy người đến là Dương Triệu Khấu, trong lòng không khỏi thở dài, đứng lên cười đáp lại nhưng không có cùng hắn bắt tay.
Lâm Lâm : ” Dương tổng hảo, lâu quá mới gặp ngài. ” Kì thực thì không gặp mới hảo.
Dương Triệu Khấu: ” Không biết tôi có thể cùng Lâm tổng ngồi cùng bàn hay không? ”
Không được!
Lâm Lâm : ” Dương tổng, mời ngồi! ” Nàng chỉ có thể ở trong lòng chửi mắng vài câu, ngoài mặt vẫn là điềm điềm đạm đạm.
Hắn vui vẻ ngồi xuống, cố gắng tìm đề tài bắt chuyện với mỹ nhân.
Triệu Khấu: ” Công ty tôi có một hợp đồng, tôi lại có ý định hợp tác với Lâm tổng đây, không biết ý của cô như thế nào? ” .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Lâm Lâm : ” Ý tốt của Dương tổng tôi xin nhận, nhưng tôi cần phải quay về bàn bạc. Tuy là tổng tài nhưng tôi vẫn còn ít kinh nghiệm, mong là Dương tổng đây đừng có chê cười. ” Cơ hội tốt nàng cũng muốn tránh thủ, nhưng người hợp tác thì còn phải tùy nàng lựa chọn.
Triệu Khấu: ” Không vội, không vội! Lâm tổng cứ cân nhắc cho kỹ rồi hãy quyết định sau. Bỏ chuyện công việc qua, chúng ta uống một ly thế nào?” Hắn đưa tay gọi phục vụ, ngay lập tức có người mang rượu đến.
Lâm Lâm: ” Một lý thì có thể ” Nàng nãy giờ uống có chút nhiều, nếu uống thêm nữa có lẽ sẽ choáng váng.
Yên Tử cầm khăn giấy vừa lau tay vừa đi ra ngoài, ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy một màn này, cô thoáng cái giật mình.
Ơ? Kia chả phải là lão dê già lúc nãy sao? Còn cô gái kia….. Đó không phải, đó không phải là….
Yên Tử ngốc ra một lúc, miệng mở ra nhưng không khép lại được, lấp ba lấp bấp như bị giật kinh phong.
Mình có nên đi ngăn cản không ta? Nhưng tính tình của độc phụ kia, dù mình có nói đến khô nước miếng cũng chẳng chịu tin.
Hừ, cứ xem như chưa nhìn thấy gì, mặc kệ chị ta! Cho chị ta sáng mai khóc đến chết đi sống lại cho rồi, đáng đời.
Yên Tử quăng miếng khăn giấy, bỏ đi chổ khác, nhưng không đến ba giây cô liền quay trở lại.
Trời ạ, mình đúng là Thánh Mẫu tái thế mà, xem như ‘ vì đại nghĩa diệt thân ‘ đi. Lâm độc phụ kia đúng là sao Chổi mà, ở mặt trận nào cũng hành hạ mình được hết.
Triệu Khấu: ” Tôi không biết Lâm tổng thích uống gì, ở đây có rượu đỏ, không biết Lâm tổng đây…. ” Hắn chủ động đưa cho Lâm Lâm một ly rượu, ngoài miệng thì khách sáo vô cùng.
Lâm Lâm: ” Dương tổng không cần khách sáo.” Nàng nở nụ cười cứng ngắc, rượu cũng đưa tới tay, ông nói tôi có thể lựa chọn hay không?
Triệu Khấu: ” Vậy, chúc chúng ta sớm ngày hợp tác. ” Nâng ly lên hướng Lâm Lâm làm một cái lễ.
Lâm Lâm : ” Mời! ”
Yên Tử đi đến nghe được mấy câu này, thầm mắng Lâm Lâm ngu ngốc. Ai đưa gì cũng lấy, không hiểu sao chị ta sống được tới bây giờ.
Uống đi! Uống đi! Uống cho nhiều vào, tốt nhất là nuốt luôn cái ly cho nó trọn bộ. Cạn cạn cạn, cạn cái đầu chị chứ cạn.
Yên Tử : ” Chị tiểu Lâm! ”
Nghe tiếng ai đó gọi tên mình, động tác trên tay ngưng lại, đặt ly rượu xuống bàn, quay đầu lại liền thấy Yên Tử đang cười hướng mình đi đến.
Đại sắc lang? Em ấy đến đây làm gì a? Còn ăn bận bắt mắt như vậy, là đến để tán gái sao?
Yên Tử đi đến, thấy vẻ mặt nhăn nhó của Lâm Lâm, trong lòng nổi lên một đoàn lửa.
Gì? Trách em phá hoại chuyện tốt của chị hay sao?
Yên Tử: ” Chị tiểu Lâm~, nãy giờ chị đi đâu vậy? Làm em tìm chị cực khổ nha~~~….. ” Cô rất tự nhiên khoác tay Lâm Lâm, hướng nàng ra sức làm nũng.
Hôm nay em ấy ăn trúng gì à? Cái gì mà ‘ chị tiểu Lâm ‘, nghe nổi hết da gà.
Lâm Lâm liên tục rùng mình, cố gắng rút tay lại nhưng Yên Tử nắm chặt quá.
Dương Triệu Khấu ai oán nhìn Yên Tử, không biết nha đầu này ở đâu chui ra, phá hỏng hết kế hoạch tốt của hắn.
Triệu Khấu: ” Lâm tổng, đây là…. ” Nhìn Yên Tử, trong lòng gật gù một chút. Cũng không tệ, nhưng đáng tiếc hắn chọn Lâm Lâm.
Lâm Lâm rối rắm, trong lòng nàng gào thét, rất muốn là to là đại sắc lang, không lẽ bảo cô ta là học sinh của mình? Hay nói đây là con rơi của bà hàng xóm?
Yên Tử: ” A, xin chào ngài! Tôi tên…. tên Từ Tiếu Tiếu, là em họ của chị tiểu Lâm. Đường đột xuất hiện, chắc là ngài không chấp nhất đâu nhỉ? ” Ông có chấp nhất cũng kệ, cẩn thận lão nương đấm vào mặt ông bây giờ.
Lâm Lâm nghẹn cười đỏ mặt, từ khi nào nhà nàng xuất hiện cô em họ Từ này vậy?
Yên Tử liếc nàng một cái, có gì vui mà cười? Tôi đang cứu chị đó a, không cảm ơn mà còn cười, đấm cái chết giờ.
________
Chút chuyện sau rèm…..
Triệu Khấu ( cắn ngón tay): Vì sao cho ta đóng vai người xấu a? Còn già như thế nữa là sao?
Y Y ( khoanh tay): Ngươi chưa từng nghe sao? ” Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời bách hợp không hành nam nhân “
Fan club ( bắn pháo hoa)……