Chậm rãi lái xe đến gần, Lâm Lâm hạ xuống cửa kính, tay gác lên trên cửa ra hiệu.
Lâm Lâm: ” Nhanh chân vào. ”
Yên Tử nghe được tiếng gọi, ngẩng đầu dậy lảo đảo đi đến, tay run run mở cửa xe, chui vào hàng ghế sau ngồi im thin thít.
Lâm Lâm: ” Sao ngồi ở đó? Không lên đây hả? “Quay đầu xuống nhìn Yên Tử, sao hôm nay tốt thế nhỉ? Không bám lấy nàng quấy rối nữa à?
Yên Tử: ” Chị cứ việc lái xe, xem như em vô hình là tốt rồi. ” Yên Tử cố gắng áp chế hơi thở của mình, khoé mắt nóng rực buộc cô phải nhắm lại.
Thấy vậy Lâm Lâm đành lái xe rời đi, lâu lâu lại nhìn lên kính chiếu hậu, xem xem Yên Tử còn sống hay không.
Yên Tử ngồi chết lặng, bản thân đang cố gắng áp chế sự khó chịu trong cơ thể. Bên trong xe, máy lạnh vẫn thổi vù vù nhưng Yên Tử vẫn cảm thấy nóng đến lợi hại. Hơi thở có chút hổn loạn, khuôn mặt đã có dấu hiệu ửng đỏ, hai tay cô nắm chặt mép ghế ngồi, cắn môi dưới khổ sở vô cùng.
Lâm Lâm: ” Em không sao đó chứ? ” Nàng hơi lo lắng, nhìn biểu cảm thống khổ của Yên Tử mà trong lòng nàng cảm thấy chua xót thoáng qua.
Yên Tử : ” Không, không sao… em…chỉ hơi mệt một….chút..thôi. ” Run rẩy trả lời người phía trước, Yên Tử dùng tay cấu vào đùi mình, cố giữ cho bản thân bình tĩnh lại.
Lâm Lâm: ” Hay để tôi đưa em đi bệnh viện nha? ” Dừng đèn đỏ, Lâm Lâm quay xuống hỏi cô thêm lần nữa.
Yên Tử : ” Không được, chị…lái về nhà đi…..nhanh đi. ” Bị điên a, thứ cô uống phải là xuân dược, đưa vào bệnh viện để phát hoả hay sao.
Yên Tử cắn răng chịu đựng suốt chặn đường, đồ ngốc kia còn thảnh thơi dừng đèn đỏ hại cô muốn cắn lưỡi chết tại chỗ cho rồi.
Xe vừa dừng lại Yên Tử đã lao như bay ra khỏi xe, chạy một mạch vào trong nhà, không thèm nhìn ai một cái mà lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Thụy Ân : ” Tử bị sao vậy? ” Nàng ngơ ngác nhìn Lâm Lâm rồi nhìn bóng lưng Yên Tử, trong đầu hàng vạn câu hỏi tại sao.
Lâm Lâm : ” Chị không rõ nữa, vào xem thử thế nào ”
Bên trong mọi người khó hiểu nhìn nhau, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi bắn về phía Lâm lão đại.
Tô Hanh: ” Chị Lâm, có chuyện gì vậy?”
Lâm Lâm: ” Chị cũng không biết, từ lúc ở quảng trường về em ấy đã như vậy rồi. ” Nàng cũng thắc mắc muốn chết đây, hỏi nàng nàng biết hỏi ai.
Yên Tử vừa vào trong đã khóa cửa lại, đi nhanh tới vòi sen mở nước. Dòng nước lạnh buốt xối xuống, ít nhiều cũng giảm được sức nóng trong cơ thể. Nhưng chỉ được vài phút sau, cái nóng bức đã tăng lên gấp đôi ban đầu.
Trước mắt nhoè đi, xung quanh dường như có chục tầng sương mù bao phủ, hai chân Yên Tử vô lực, đưa tay bắt lấy giá treo đồ không để cho mình ngã xuống.
Ở bên ngoài mọi người lo đến sốt ruột, cả đám kéo nhau đứng trước cửa toilet, gõ cửa không ngừng.
– ” Tử à, em sao rồi hả? ”
Yên Tử mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng ai gọi mình, cố gắng gượng dậy, men theo vách tường đi đến cửa, đưa tay định mở nhưng nhanh chóng rụt trở lại.
Hai chân vô lực đứng không vững, xoay lưng trược dọc xuống vách tường. Cánh tay vô tình va phải kệ chứa vật dụng, mọi thứ bên trên liên tục đổ ập xuống.
Không được! Mình không thể mở cửa, nếu như kìm chế không được là coi như xong. Phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh mới được.
Yên Tử : ” Em….. kh_ông có…..gì đâu! M_ọi…mọi người.. đừng lo. ” Hai tay xiết chặt muốn nổi lên gân xanh, cổ họng khô khốc ép phải nuốt khan mấy lần. Hơi thở bắt đầu dồn dập, cảnh vật trước mắt đã có dấu hiệu mờ ảo dần.
– ” Tử a! Em mau mở cửa ra cho chị. ”
Ý thức của Yên Tử bắt đầu mơ hồ, một cánh tay của cô không yên phận bắt đầu mò mẫm vào trong đùi. Giật mình đối với việc làm của bản thân, Yên Tử trong lòng chửi mắng.
Huơ tay xung quanh bắt lấy một cái áo sơ mi không biết của ai. Suy nghĩ một chút, Yên Tử liền xé nó ra, quấn chặt hai tay của mình, chen một chân vào giữa không cho bản thân hành động lung tung.
– ” Mở cửa! Mở cửa!”
– ” Mau mở cửa đi! ”
Tiếng gọi cùng với tiếng đập cửa liên tục vang lên, người bên ngoài sốt sắn vô cùng.
Người bên trong cũng đâu được thảnh thơi, bên tai lùng bùng không còn nghe rõ nữa, mồ hôi của đổ đầy trán chảy dọc xuống thái dương. Ngay lúc này Yên Tử hận không thể xé tung cái váy trên người ra.
Ở giữa hai chân tiết ra vô vàng mật dịch, một cảm giác trống rỗng bao lấy khiến cô muốn đâm đầu chết quách đi cho rồi. Trong đầu ong ong hai tiếng, cảm thấy như từng mạch máu của mình bắt đầu vỡ tung ra, mặt nóng như muốn đổ lửa, đôi môi bị cắn đến tái nhợt bật ra máu.
Thời gian lâu dần, con ngươi trong mắt đỏ thẩm, trong đầuhoàn toàn trống rỗng, ý thức dường như mất sạch. Yên Tử biết mình sắp không chịu được, nhắm mắt đập mạnh đầu vào tường, chưa được mấy giây đã hôn mê bất tỉnh.
Ở bên ngoài, mọi người gấp muốn chết, bên trong im bặt làm họ phát điên. Không chờ người bên trong mở cửa, trực tiếp tông cửa vào.
Cảnh tượng trước mắt làm mọi người nhất thời hoảng sợ. Vòi sen còn tuông nước, đồ vật thì hỗn loạn, Yên Tử máu me nằm im trên đất bất động.
– ” TỬ??? ”
Toilet tuy lớn nhưng vẫn không thể chứa hết toàn bộ, vì vậy một top ở ngoài cửa, một top lao vào trong.
Lâm Lâm đưa tay vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của Yên Tử, cố gắng gọi cô tỉnh lại nhưng là vô ích. Nàng đưa tay ra bế xốc Yên Tử lên, lao ra xe cấp tốc đến bệnh viện.
_______
Cái này chắc không xem là cẩu huyết đi?