Tại cổng trường Đại học Q, hai cái bóng cao thon đứng trong bóng râm cổ thụ trò chuyện, Omega đi ngang qua đều đỏ mặt kéo bạn đồng hành thầm thì to nhỏ, thỉnh thoảng lại cười đùa vài tiếng.
“Cậu thấy tạo hình của tớ thế nào?” Cố Tử An bồn chồn chỉnh cà vạt, phủi những hạt bụi không tồn tại ở góc áo, ngẩng cao khuôn mặt như tạc lên, hỏi bạn tốt Thôi Văn của mình lần thứ một trăm tám mươi.
Ánh mắt của Thôi Văn từ kiểu tóc được thiết kế tỉ mẩn của cậu trượt đến góc mày sắc sảo ngông nghênh, hốc mắt sâu quyến rũ, sống mũi dọc dừa, cuối cùng dừng trên bờ môi son có thể cất lên tông giọng được Omega cả khoa xưng là “dẫn dụ kì phát nhiệt đến sớm”, không nhịn được mà che mắt lại.
“Sao vậy? Tớ xấu tới độ không nhìn nổi luôn?” Cố Tử An nhíu mày, trong mắt viết đầy sự lo lắng.
“Không, là sự đẹp trai của cậu đâm mù hai mắt tớ”, Thôi Văn nhe răng bắt đầu gào một cách khoa trương, “Tại sao tớ không phải một anh chàng đẹp trai chứ, huhuhu.”
Cố Tử An cười khẽ, cũng bớt lo lắng hơn đôi phần.
Ngày hôm qua, cậu nhận được thông báo của ba Cố, đã có kết quả ghép đôi của cậu, là Omega với độ xứng đôi 99%, độ xứng đôi cao tới vậy thậm chí có thể lên tin tức của Đế quốc! Ba Cố vui mừng khôn xiết bảo con trai mình mau mau kết hôn, đừng làm phiền sinh hoạt vợ chồng của mình nữa, nhanh chóng quyết định buổi gặp mặt tối nay.
Từ giây phút cúp máy, trong đầu của Cố Tử An như bắn đầy pháo hoa, cảm giác vui sướng như bị giải thưởng lớn đập trúng và cảm giác không chân thực cuộn tới ào ào như thủy triều. Lênh đênh trong bọt sóng rất lâu cho đến khi gió lạnh ở ban công thổi vào làm giật mình, cậu mới cười to như tỉnh cơn mê, vui vẻ nhảy tại chỗ mấy lần, bắt đầu lục tục chuẩn bị quần áo và tạo hình, lúc rảnh còn không quên khoe khoang khắp chốn.
“Thôi Văn, cậu dậy đi, kết quả ghép đôi của tớ có rồi, là Omega độ xứng đôi 99% với tớ.” Cố Tử An giật chăn của bạn cùng phòng Thôi Văn, vỗ mặt cậu ta kêu “bộp bộp”.
Thôi Văn cố gắng mở to con mắt thiếu ngủ, đại não chết máy từ từ tiêu hoá thông tin đến từ Cố Tử An, nhìn chăn kéo trong tay Cố Tử An và ánh mắt chờ mong của cậu: “Chúc mừng?”
“Ừm, ngủ đi.” Tựa như hoàng ân đại xá, Thôi Văn lập tức trùm chăn kín đầu, bên tai tiếp tục truyền đến giọng nói sặc mùi tự mãn của Cố Tử An.
“Cậu ơi! Cháu có đối tượng rồi. Để cháu nghĩ xem là ai còn độc thân ấy nhỉ? Ấy, là cậu nè! Hì hì ~”
“Khương Văn Văn sau này tớ có chủ rồi, đúng! Kết quả ghép đôi của tớ đã có, về sau chúng ta phải giữ khoảng cách, tớ sợ anh ấy ghen, hay là xoá số? Hay là thôi đi, cậu nhờ ba cậu đưa cậu đến hành tinh khác học thì hơn, tớ thấy hành tinh mười bảy không tệ.”
Ông cậu – đầu tắt mặt tối vì kiếm tiền tiêu vặt cho con cháu nhà mình – ném bút: đệt! Tôi muốn tan làm! Tôi muốn yêu đương!
Khương Văn Văn chưa kịp phản bác đã bị cúp máy: mẹ nó, bà đây ếu có thích cậu đâu! Cậu là một tên ngốc xít, sao hồi đó lại mù mà đi crush cậu, còn hành tinh mười bảy, tôi khinh, hành tinh rác kia rõ ràng là nhà của tên cặn bã cậu.
Cố Tử An làm phiền hết một lượt xong, nhận thấy trong lòng vẫn còn rất nhiều niềm vui chưa san sẻ, cậu nghĩ xem có bỏ sót điểm nào hay không, chép bờ môi khô chuẩn bị spam vòng thứ hai thì nhận được thẻ đỏ cảnh cáo của ba Cố đang tức sôi gan vì các họ hàng khiếu nại làm gián đoạn sinh hoạt về đêm.
“Bây mà còn không ngủ, một sợi lông của Omega cũng đừng mơ thấy.”
“Dạ! Con ngủ, khò khò khò ~”
Tắt đèn, lên giường, đắp chăn, nhưng đại não điên cuồng liên tưởng cứ như trúng virus, hai mắt sáng thấy sợ.
Omega của tui như thế nào nhỉ? Tóc đen? Tóc đỏ? Tóc vàng? Tui thích hết! Liệu anh ấy có mềm mại đáng yêu như trên mạng nói, bế lên rất thoải mái không. Nghe đâu Omega đều rất mỏng manh, khi anh ấy làm nũng không vặn chai nước được, tui có thể nhận lấy một cách ngầu lòi, vặn ra dễ như mây, tiện đó thu được ánh mắt sùng bái. Đúng rồi, mọi người nói Omega thích lãng mạn, ngày mai hay là mua một bó hoa hồng?
Cố Tử An nghĩ lung tung, càng nghĩ càng phấn khích, ôm chăn xoay tới xoay lui trên giường, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười ngốc.
Sự phấn khích này có một nửa kéo dài đến hôm nay, một nửa chuyển hoá thành lo lắng: mọi người bảo AO độ xứng đôi cao sẽ hấp dẫn lẫn nhau, nhưng lỡ như anh ấy không thích tui thì phải làm sao? Cố Tử An ngây ngốc nhìn hoa hồng trong tay, lẩm bẩm câu được câu chăng.
“Á đù, xế xịn!” Đột nhiên, Thôi Văn bên cạnh ngạc nhiên thốt lên.
Cố Tử An đang lơ đãng giật mình, ngón tay bị gai hoa cửa tiệm bỏ sót đâm, máu đua nhau tuôn ra, cậu không quan tâm mút lấy, nhìn theo tầm mắt của Thôi Văn, đường cong mượt mà, phối màu lạnh lùng, tiếng nổ khiến người ta rung động, đây chẳng phải chiếc Maglev phiên bản giới hạn cậu mơ ước sao?!
Ngầu quá xá!
Hâm mộ nhìn chiếc “tình xe” trong mộng di chuyển chói loá tới, tấm kính mà nghe nói sử dụng chất liệu đặc biệt, súng năng lượng cũng không thể làm vỡ từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt bị kính đen che hơn nửa, sống mũi dưới kính đen cao thẳng, viền môi căng mọng, màu sắc còn đỏ hơn hoa hồng trong lòng Cố Tử An vài phần.
Tay trái người đến gập lại đặt hờ trên vô lăng, tay phải gỡ kính đen, nghiêng đầu với Cố Tử An đang trong trạng thái dại ra: “Cố Tử An? Lên xe.”
Cố Tử An cùng tay cùng chân đi tới trước xe, cơ thể cứng đờ ngồi vào trong, nhất thời trong đầu bị “Ngầu quá! Đẹp trai quá!” spam điên cuồng.
Người trước mặt tóc đen chải ra sau, vest màu ghi cầu kỳ, dưới vest là đôi chân thon dài, cả người toả ra mùi đàn ông trưởng thành thành công. Sau khi đến gần hương bạc hà thoang thoảng ùa đến chóp mũi, Cố Tử An bình tĩnh hít nhẹ một hơi, lập tức như mèo hít cỏ mèo, mặt ửng đỏ, lâng lâng như bay. Vất vả lắm mới kìm chế được bản thân, Cố Tử An nhận ra đây là mùi pheromone của đối phương: mẹ ơi, con yêu đương rồi! Cảm ơn hệ thống ghép đôi thông tin, cảm ơn Đế quốc, huhuhu.
Ngồi vào chỗ xong, Cố Tử An hồi hộp xen lẫn thẹn thùng sờ nếp nhăn góc áo, thoáng chần chừ nhìn hoa trong lòng, liệu ảnh có thích không?
Cố Tử An còn chưa tìm được chủ đề, đối phương đã ân cần lên tiếng, “Xin chào, anh là Thẩm Mặc, hoa này tặng cho anh sao?”
“Dạ? Dạ! Đúng vậy, hi vọng anh thích nó.” Cố Tử An đưa hoa hồng tới, ngón tay không được tự nhiên cuộn trọn lại, căng thẳng nhìn nét mặt của Thẩm Mặc.
Thấy khoé môi hề thay đổi của anh, trong lòng Cố Tử An xuất hiện hai chữ to đùng: tiêu tùng!