*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sao giờ này vẫn chưa dậy?
Thẩm Mặc nhìn đồng hồ đã chỉ kim một giờ, ngờ vực đi lên lầu.
“Tử An, dậy thôi em.” Anh đứng ở cửa gọi, chờ nửa ngày nhưng không được trả lời.
Từ từ vặn cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân vào phòng, một cục nhô trên giường dưới chăn đập vào mắt, cẩn thận vòng đến bên đầu Cố Tử An, nhưng bị gương mặt của cậu làm giật mình.
Chỉ thấy mặt Cố Tử An đỏ bừng, trán trải một lớp mồ hôi mịn, mày nhíu ra vết nhăn, hai mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé, hít thở khó khăn.
“Tử An, tỉnh nào.” Thẩm Mặc vỗ bả vai cậu, vươn tay thử nhiệt độ ở trán.
Nóng hổi!
“Ưm, dạ?” Cố Tử An vô thức lầm lầm, tay lần về phía Thẩm Mặc, mắt không sao mở được như dán keo.
“Anh ơi, em khó chịu.” Tiếng làm nũng nhỏ bé tràn ra, Cố Tử An ủ rũ mặt mày, khóe môi chùng xuống trông như muốn khóc mà không được.
“Thay quần áo, chúng ta đến bệnh viện được không?” Thẩm Mặc lòng như lửa đốt kiên nhẫn dỗ, hận không thể bế luôn Cố Tử An lao tới bệnh viện.
“Không muốn, mệt lắm, không cử động được.” Cố Tử An vô thức lầu bầu không rõ, tràn đầy vẻ kháng cự.
“Được, anh gọi điện mời bác sĩ đến đây một chuyến, em muốn uống chút nước trước không?” Thẩm Mặc nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch B, cầm khăn ướt nâng niu lau mồ hôi của Cố Tử An.
Ngay lúc Cố Tử An ngả vào lòng Thẩm Mặc, được anh đút từng miếng nước, bác sĩ đã đến.
“Vừa rồi tôi đã đo nhiệt độ cơ thể, 40 độ.” Thẩm Mặc nghiêm túc báo cáo tình hình, giống như đang gặp phải chuyện lớn liên quan đến sự tồn vong của công ty.
Cố Tử An vẫn còn ở trong lòng Thẩm Mặc xấu hổ ngọ nguậy muốn tự ngồi dậy, nhưng bởi vì sốt, sức lực yếu xìu, y như bé mèo con làm nũng.
“Ngoan nào, muốn gì cũng mua cho em.” Thẩm Mặc nhéo lòng bàn tay của Cố Tử An, tiếp tục nói chuyện với bác sĩ.
“Hay là tiêm một mũi trước? Như thế hạ sốt nhanh.” Bác sĩ đề nghị.
Bỗng nhiên, người trong lòng cứng đờ rất rõ, Thẩm Mặc gật đầu.
Để tui sốt đi! Tui không muốn tiêm! Àu hú àu!
“Không đau tí nào đâu, sẽ nhanh thôi, lát em đừng nhìn kim, nhìn anh được không?” Miệng Thẩm Mặc nói lời dịu dàng, nhưng chẳng hề nương tay, không lề mề kẹp hai tay vùng vẫy của Cố Tử An lại, cởi mấy cúc áo, kéo cổ áo ngủ xuống, để lộ bả vai đáng thương bất lực run lẩy bẩy.
Bác sĩ bên cạnh búng kim tiêm, đẩy không khí trong kim tiêm ra ngoài, lòng bàn tay hiểm ác cầm tăm bông làm ướt bằng cồn vươn về phía bả vai của Cố Tử An.
Khoảnh khắc tăm bông lạnh lẽo tiếp xúc với da, cổ họng Cố Tử An không nén được tiếng nức nở.
“Không đau, không đau.” Thẩm Mặc xoay đầu cậu qua, che mắt cậu, an ủi.
“Xong, xong chưa?” Vừa mới cảm nhận được cơn đau nhói đến từ cánh tay, Cố Tử An không nhịn nổi hỏi.
“Sắp rồi, sắp xong rồi.” Nhìn thuốc vẫn còn hơn nửa, Thẩm Mặc nói dối không chớp mắt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giữa mỗi giây với Cố Tử An lại như cách cả vĩnh hằng, cảm giác đau nhói kim tiêm đâm vào cơ thể khiến cậu cảm thấy khó chịu, không nhịn được giục thêm một câu, “Sao vẫn chưa xong vậy?”
“Xong rồi! Còn một chút xíu nữa, Tử An giỏi quá!” Thẩm Mặc nhìn chất lỏng vẫn còn một phần ba trong kim, chớp mắt, tiếp tục lừa gạt.
Bác sĩ tận tụy tiêm kim, thấy Thẩm Mặc liên tục cướp lời thoại của mình: chàng trai trẻ, tôi coi trọng cậu!
Bác sĩ hoàn thành sứ mệnh cầm tiền nhẹ nhàng rút lui, còn Thẩm Mặc thì bận dỗ dành bạn nhỏ nhà mình.
“Tử An giỏi quá! Không sợ tiêm luôn!”
“Không kêu lấy một tiếng, ngoan cực kỳ!”
Cố Tử An che mặt, “Ngại quá, hì hì.”
Bởi vì biên độ động tác lớn, kéo theo cơ bắp của cánh tay, Cố Tử An lại thành thật nằm yên trên giường.
“Muốn ăn cái gì?” Thẩm – máy đút cơm – Mặc online.
“Muốn ăn cháo bí đỏ ở cổng tiểu khu.” Cố Tử An chép môi, bày vẻ mặt sắp bị thèm chết.
“Được, em nằm yên nhé, chơi điện thoại, lát nữa anh về.” Thẩm Mặc nhẹ giọng dặn dò xong sải bước rời đi.
Mưa vẫn đang rơi tí tách, mua nguyên liệu bữa tối, cháo bí đỏ và đủ loại bánh ngọt xong, Thẩm Mặc vừa rời trung tâm thương mại thì thấy bà cụ đẩy xe ba bánh bày sạp ở cửa.
“Cụ bà ơi, sao bà còn chưa về? Mưa rồi mà!” Thẩm Mặc nhìn lướt qua ống tay áo bị nước mưa làm ướt của bà cùng với hoa được che chở cẩn thận trong xe ba bánh.
“Bán thêm một chậu, bán thêm một chậu nữa bà đi ngay.” Cụ bà xua tay, mỉm cười hiền hòa.
“Được, con lấy một chậu, bà mau mau về nhà đi, trời mưa mắc bệnh thì không hay đâu.”
Trả tiền, chọn chậu sen đá có vết nứt lỗi rồi rời đi.
“Mọi người đều bảo làm việc tốt tích đức, hi vọng Cố Tử An mau chóng khỏe lên.” Thẩm Mặc lẩm bẩm.
Dường như ông trời cố ý dồn hết mọi cơ hội làm việc tốt vào ngày hôm nay, Thẩm Mặc đang vội trở về nhà thì nghe thấy một vài âm thanh trong bồn hoa, bước chân khựng lại, đôi chân muốn tiếp tục tiến về phía trước cuối cùng chuyển hướng.
Đẩy lá của cây bụi dày ra, nhìn thấy một chú golden nhỏ, toàn thân ướt nhẹp, mảng da lớn lở loét hiện từng đốm đỏ tươi và trắng do ngâm nước thời gian dài, lông thưa dính sát da thịt làm cho thân hình cực kỳ nhỏ bé, có thể thấy rõ hình dạng từng cọng xương sườn giống như muốn đâm thủng da thịt, cướp đi mạng sống của nó.
“Áu áu.” Nó cảm nhận được tiếng động, dùng âm thanh lớn nhất uy hiếp kẻ xâm nhập, muốn di chuyển nhưng lực bất tòng tâm.
Trái tim như bị xé toạc, nhịp thở cũng vì cảnh tượng trước mắt mà nghẹn lại, trong tay xách đầy đồ, song không có thứ gì có thể dùng để bọc sinh mệnh nhỏ đáng thương này, Thẩm Mặc đặt dù che mưa xuống che cho nó.
“Chờ tao.” Anh nói.
Chạy nhanh về căn hộ, đặt cháo bí đỏ vào phòng cho khách, cầm một chiếc khăn lông và chìa xe lên, vụt ra ngoài như gió dưới ánh mắt sửng sốt của Cố Tử An.
“Anh đi đâu vậy?” Cố Tử An to giọng gọi, nhưng đáp lại cậu là tiếng cửa bị đóng.
Cố Tử An:???
Không bình thường, cậu chống người ngồi dậy, cảm nhận được sự đau mỏi ngấm ra từ trong xương, lại lần nữa xụi lơ về.
Thôi, chờ ảnh về hẵng nói, mắt cá chết.jpg
Bên này, Thẩm Mặc cầm khăn lông cẩn thận bọc golden nhỏ lại, đặt vào trong xe, lái đến bệnh viện thú y đã liên lạc.
Vừa vào cửa, bác sĩ sắp xếp đâu vào đấy đồng thời tiến lại, nhận golden, Thẩm Mặc rảnh rỗi được một lúc nhìn tin nhắn Cố Tử An gửi hỏi trên điện thoại, quyết định úp mở.
Coi như một bất ngờ đi.
Thẩm Mặc cất điện thoại, mỉm cười, trong đầu đã bắt đầu mường tượng hình ảnh một người ngầu như golden ôm golden nhỏ cùng nhau chơi đùa.
Có được hai golden cùng lúc, mình thật hạnh phúc!
_
Lời tác giả: bác sĩ: tiêm phải tiêm mông
Thẩm Mặc: tôi thấy ông muốn chếc
*
Thẩm Mặc: tôi có hai golden, vui vẻ!
Cố Tử An: thôi rồi, đứa tranh sủng đã tới.