*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Mặc đi trước hôm Cố Tử An nhập học một ngày, sau khi tiễn Thẩm Mặc, cậu kẹp con trai hời của cậu đi tìm phiếu ăn tương lai, không đúng, đi tìm ông bà nội thân yêu của nó.
Vừa mở cửa, một cái chổi bay vèo tới, Cố Tử An cúi người, thân thủ lanh lẹ né đi, sau khi đứng thẳng nhìn như dỗ Cố Đì-Bai, thực chất là móc mỉa, ” Yo, để ba nhìn coi Cố Đì-Bai bị dọa khóc rồi hở? Tại ông nội con hết, lớn đầu vậy rồi còn nghịch chổi, nghịch ngợm hết sức, chúng ta không được học thói xấu này của ông nha.”
Ngón tay chấm mũi nhỏ ẩm ướt của Cố Đì-Bai, Cố Đì-Bai hắt xì, trả lời nhiệt tình.
“Gâu!” Con không học thói xấu này, con chỉ nghịch dép lê không nghịch chổi.
Cố Tử An: tui không nói nên lời.
“Anh làm cái gì vậy hả?” Mẹ Cố mắng, đẩy ba Cố sang một bên, nhận lấy Cố Đì-Bai trong tay Cố Tử An, “A, đây chính là cháu trai của bà đúng không, đã đặt tên chưa?”
Ngón tay trắng sáng lơ lửng trên đỉnh đầu của Cố Đì-Bai, không ngừng thay đổi góc độ, nhìn đỉnh đầu trọc lốc của Cố Đì-Bai mãi không hạ xuống, cuối cùng bỏ cuộc.
“Đặt rồi ạ, tên tiếng trung Cố Đì-Bai, tên tiếng anh goodbye, tên mụ Bé Hói.” Cố Tử An đẩy vali vào cửa, tham quan nhà mới của nhà cậu.
“Biệt danh này thật đủ thân mật thực tế.” Mẹ Cố cười khan hai tiếng, vào nhà theo.
Mẹ Cố kéo Cố Tử An ngồi trên sô pha, đưa cậu sữa chua cậu thích nhất, hóng hớt: “Con và Thẩm Mặc sống chung thế nào?”
“Mẹ à.” Cố Tử An bẽn lẽn uống hớp sữa, màu đỏ lan từ cổ thẳng đến gốc tai, hai má.
“Nói tí đi mà ~” mẹ Cố dùng bả vai huých Cố Tử An, nâng Cố Đì-Bai trong tay, “Mẹ đã giúp con nuôi con rồi, không thể lấy chút thù lao hay sao?”
“Con, Thẩm Mặc vì không để con chán đã sắp xếp phòng game ở nhà cho con.”
Mẹ Cố mở to mắt, gật đầu tỏ ý, ừm ừm, rồi sao nữa?
“Con và anh ấy, còn đánh dấu tạm thời.”
Mẹ Cố hít ngược một hơi, vừa gật đầu vừa vỗ tay bộp bộp, “Con trai ngoan, đủ dũng cảm.”
“Thẩm Mặc còn giúp con đăng kí trường dạy lái xe, con đã cứu một huấn luyện viên dạy lái xe ở quán bar, lúc đó con móc trái, móc phải…”
“Dừng dừng, mẹ không muốn nghe mấy cái này, kể con và Thẩm Mặc thôi.” Mẹ Cố ngắt ngang.
“A, mấy ngày trước sinh nhật Thẩm Mặc, con đặt nhẫn cho ảnh, lúc đó vì đo size nhẫn con dốc sức chín trâu hai hổ, vốn định chờ ảnh ngủ rồi đo, nhưng con lại ngủ trước mất.”
“Từ từ, tụi con ngủ chung một giường?” Mẹ Cố nhận ra điểm mù.
“Chỉ đêm đó thôi.” Cố Tử An giơ một ngón tay, mẹ Cố nắm ngón tay lắc tới lắc lui trước mặt, khiến nó bẻ xuống, không thể tin nổi, “Cho nên là con và Thẩm Mặc nằm trên một chiếc giường, sau đó, con! Ngủ khò khò nguyên đêm?”
Cố Tử An phát ra tiếng kêu như giết heo, “Đau đau, mẹ, buông tay, có vấn đề gì ạ?”
“Ha ~ thứ không có tiền đồ.” Mẹ Cố bày ra biểu cảm đừng chạm vào bố, ôm Cố Đì-Bai lên, xỏ dép lê bỏ đi lẹt xẹt, “Bé Hói đừng chơi với ông ba ngố tàu của con nữa, ngốc sẽ lây nhiễm.”
À lể? Có gì không đúng hả? Cố Tử An ông lão tàu điện ngầm xem điện thoại.
Như khách dạo trong nhà mới một vòng, Cố Tử An nằm trên giường, nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng, Thẩm Mặc thu xếp ổn thỏa xong gửi tin nhắn tới.
[Anh đã đến khách sạn, ảnh]
Cố Tử An ấn mở ảnh liên tục phóng to, nhìn bóng ngược trong kính thất thần.
[Em nhớ anh quá, huhuhu]
[Anh đã để lại cho em một thứ, ở ngăn hông balo của em.]
Cố Tử An đứng bật dậy nôn nóng cầm balo lên, quả nhiên lấy ra một hộp đen to cỡ lòng bàn tay, mở xem, là một lọ nước hoa kiểu dáng bình thường.
Điện thoại gửi tin nhắn tới tiếp: [Đây là nước hoa anh tìm thấy, tương tự pheromone của anh nhất.]
Đùng một tiếng, pháo hoa nổ trong đầu, dư nhiệt ngấm ra từ da, từ xương, lượn lờ như ngâm trong suối nước nóng, theo từng gợn sóng xô tới, thân và tâm đều đong đưa theo.
Nhìn lọ thủy tinh nằm trong lòng bàn tay, đây là nước hoa bình thường sao? Đây là mạng sống của tui! Loại ai động tui sống mái với người đó!!
Xịt nhẹ lên cổ tay, máu nóng chảy qua từ mạch máu, nhiệt độ khiến nước hoa tỏa nhanh, một hương bạc hà mát lạnh lan trong không trung, Cố Tử An hít một hơi đê mê, đỏ mặt trả lời tin nhắn.
[Anh trai ơi, anh giỏi quá ~]
[Để anh đoán bạn nhỏ Cố đang làm gì, xin hỏi có phải bạn nhỏ Cố đang trốn ở một góc nào đó lén xịt nước hoa không?]
[Bây giờ bạn nhỏ Cố có phải đang đỏ bừng mặt không? Hửm?]
Chết tiệt, từ dấu hỏi cuối cùng, vậy mà não tui lại tự động phỏng theo giọng lười nhát lên cao của Thẩm Mặc, Cố Tử An ngã trên giường, đập gối.
Thẩm Mặc không nhận được hồi âm gọi video qua, mu bàn tay Cố Tử An thử nhiệt độ ở má, chần chừ ấn nối máy.
“Để anh xem nào, bạn nhỏ Cố đang ở đâu nhỉ?” Giọng nói trầm thấp gợi cảm truyền từ loa.
Cố Tử An vùi mặt vào gối, chỉ chừa đôi mắt tròn xoe lộ ở bên ngoài, hung dữ, “Ở đây chỉ có bạn lớn Cố, hỏi anh có sợ hôn!”
“Sợ, anh sợ chết mất.” Thẩm Mặc cười khẽ, ngó tới ngó lui, giả vờ thắc mắc, “Ơ, bạn lớn Cố đâu? Sao anh không thấy mặt nhỉ?”
“Em đang ở đây.” Cố Tử An chậm chạp ngẩng đầu lên như ốc sên nhỏ, đặt cằm lên gối.
“Mặt của em sao đỏ vậy? Đã làm chuyện xấu gì sao?”
“Em, vừa rồi em lấy gối che, ai nói mặt đỏ nhất định là làm chuyện xấu?”
“Là thế à.” Ánh mắt Thẩm Mặc tối sẫm, lặng lẽ quét qua lọ nước hoa rõ ràng đã được mở ra mà Cố Tử An để dưới gối.
“Nếu như bị anh bắt được, anh sẽ phạt nặng em.” Thẩm Mặc như cười như không.
Cố Tử An cứng đờ cổ, ỷ Thẩm Mặc không bắt được mình nói bậy nói bạ, “Phạt thì phạt! Ai sợ người đó là chó con!”
“Tử An.”
“Vâng!”
“Đồ dưới gối em lộ rồi kìa.”
“Hả?!”
Mạng sống ơi, mi hại chết ta!!
Người mới nãy còn hùng hồn khí thế á một tiếng rồi vùi mặt vào trong gối tiếp, “Gâu gâu.”
“Không được ăn gian nhé, anh ghi âm rồi.”
“Gâu gâu, gâu!”
“Cái gì? Em hứa hả, được, anh ghi lại rồi.”
Cố Tử An cũng đã nghĩ thông, dù sao bây giờ Thẩm Mặc đang ở nơi khác, buông thả được ngày nào hay ngày nấy, cái khác chờ anh về hẵng nói.
“Phạt thì phạt! Em xịt rồi đấy.” Cố Tử An cầm nước hoa lên, ngồi quỳ, xịt từ đầu đến chân, xịt đến đâu chuyển ống kính điện thoại đến đó, “Cảm giác vợ em đang hôn mặt em, đang sờ tuyến thể em, đang ôm eo em, trên người anh ấy nhẹ nhàng thanh mát, siêu thơm, em cúi đầu là hôn trúng.”
“Tử An.” Thẩm Mặc gọi với giọng khàn khàn chứa đựng dục vọng, Cố Tử An bị vẻ mặt của anh làm giật mình.
Run một cái, cậu, ấy thế mà cúp máy rồi!
Nhìn màn hình đột ngột gián đoạn, Thẩm Mặc chống cằm, hai mắt sâu thẳm, “Bạn nhỏ Cố à, trở về, anh phải phạt em thật nghiêm.”
_
Lời tác giả:
Cố – chỉ sống một ngày – Tử An: lúc đó, tui can đảm nhể?
Tác giả: hơ ~ ở trên mạng cưng tấn công toàn lực, trong đời thực bảo sao nghe vậy.