Chương 774: Chuyện về Vương Yên Nhiên (3)
Thẩm Minh Thành nhíu mày, khó chịu nói: “Tất
nhiên là giải quyết như bình thường. Không chết
được thì đưa tới bệnh viện, chết rồi thì gọi nhà
tang lễ tới đưa đi, cho cô ta nhiều tiên giấy vào, có
khi cô ta lại thích lắm ấy”
Nói xong lập tức nhảy lên xe tôi.
Vẻ mặt của tôi cũng chẳng khác gì bảo vệ, ngẩn ngơ.
Nhưng tôi không nói thêm gì, lắng lặng nhìn
Vương Yên Nhiên đang vùng vẫy trong hô nước
cực kì thảm hại. Không thể tưởng tượng nổi, trời
thì lạnh thế này mà cô ta lại nhảy ùm vào hồ nước
như thế sẽ có cảm giác gì nhỉ? Đúng là không thể
tưởng tượng nổi.
Chắc chắn là lạnh lắm!
Trên xe.
Tôi kìm lòng không đậu nhìn Thẩm Minh
Thành, hỏi: “Anh…”
Anh đột ngột nhìn về phía tôi, nói: “Chú ba sắp
xếp xem mắt cho anh rồi, ngay trong chiêu nay
thôi. Lát nữa lúc ăn cơm ấy em hãy xem giúp anh
coi người đó thế nào, nếu thích hợp thì anh bảo
người ta chuẩn bị lễ cưới.”
Tôi tròn mắt há miệng, không kịp phản ứng
nhìn anh. Rất lâu sau tôi mới nói: “Lát nữa anh có
hẹn ăn cơm với người xem mắt ư?”
Tôi choáng váng nhìn anh nói: “Anh đi xem
mắt mà dẫn em bọn em làm gì?” Tôi tưởng anh ấy
có lòng tốt mời chúng tôi ăn cơm đấy, thì ra là dẫn
tôi với Phó Thắng Nam tới làm bóng đèn!
Anh nhún vai: “Em cũng biết là anh chẳng có
hứng thú gì với việc này, mắt nhìn người của anh
cũng không được tốt nên em giúp anh xem con
gái nhà người ta. Nếu em thấy hợp thì anh chuẩn
bị lễ cưới, nói tóm lại là kết hôn, cũng được tính là
môn đăng hộ đối”
Tôi cứ thấy anh ấy đã vứt đi tình cảm của
mình đến một nơi nào đó, bây giờ anh ấy chỉ
muốn tìm một người có thể trở thành người vợ
trên danh nghĩa của mình mà thôi.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nhìn Thẩm Minh Thành nói:
“Thẩm Minh Thành, anh có thể chờ thêm vài ngày
nữa, lúc đó anh đã bình tĩnh lại rôi hãy nghĩ xem
mình cần một người vợ thế nào, tới lúc đó hãng đi
xem mắt. Anh bỏ mặc cuộc đời của mình như thế
cũng là sự vô trách nhiệm với con gái người ta”
Thẩm Minh Thành nhíu mày: “Em kỳ lạ thật
đó, Vương Yên Nhiên thì em không chịu, anh đi
xem mắt em lại nghĩ là anh không có trách nhiệm
với con gái nhà người ta, thể bây giờ em muốn
anh phải làm thế nào? Anh đã lỡ mất đoạn tình
cảm tươi đẹp nhất trên đời, em nghĩ anh có thể
gặp được một người khác tốt hơn nữa ư?”
Tôi nhíu mày, tôi có thể cảm nhận được sự
trách móc trong những lời anh ấy nói: “Thế nên
anh không muốn em nhúng tay vào chuyện của
mình quá nhiều đúng không?”
Thẩm Minh Thành mím môi, trông có vẻ đau
đớn rồi lại buồn bã nói: “Xin lỗi em, lúc nãy anh ăn
nói không suy nghĩ nhưng anh thật sự không biết
mình nên làm cái gì bây giờ, bây giờ anh chỉ thấy
trước mắt mình mênh mông mờ mịt, anh hoàn
toàn không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Anh
đã đánh mất người quan trọng nhất đời mình, bây
giờ anh đang rối lắm”
Tôi thở dài, không đành lòng nhìn anh ấy đau
khổ thế này rồi lại bất lực nhìn sang Phó Thắng
Nam. Đúng lúc anh ấy cũng nhìn tôi với vẻ an ủi:
“Cứ chờ xem, thường thì con người ta xuất hiện
trong đời nhau đều có cái duyên cái nợ của nó,
chúng ta cứ để tùy duyên thôi”
Từ khi nào con người này bắt đầu tin tưởng
vào những lời thuyết giáo của tín ngưỡng thế này nhỉ?
Nhưng Phó Thắng Nam nói thế cũng đúng,
bây giờ chúng tôi chỉ nghĩ được cách này mà thôi.
Tôi bình tĩnh lại rồi quay sang Thẩm Minh
Thành, nói: “Anh, lát nữa chúng ta đến nơi rồi thì
dù trong lòng anh có suy nghĩ thế nào anh cũng
phải nghiêm túc với con gái nhà người ta, nếu như
cô gái chú ba chọn thật sự là người tốt, anh phải
cho người ta sự tôn trọng và lịch sự, đừng tỏ thái
độ chăng cần. Dù anh thích người ta hay không
cũng đừng để người ta thấy mình không được tôn trọng.”
Anh ấy gật đầu tựa vào thành ghế thở dài, mệt
mỏi nhằm hai mất lại, một đoạn tình duyên có thể
lấy rất nhiều thứ của một người, nó có thể khiến
con người ta sa sút tinh thân.
Xe dừng lại trước cửa nhà hàng được đặt sản,
chúng tôi xuống xe. Trông Thấm Minh Thành khá
là hờ hững, tôi bèn khoác tay anh ấy nói: “Dù anh
nghĩ thể nào thì vân phải nghiêm túc với người ta
nhé, anh không còn là con nít nữa rồi, nếu anh đã
đồng ý với chú ba thì cũng phải tôn trọng bản thân
mình, tôn trọng người ta”
“Biết rồi mà!” Anh ấy nhìn tôi hỏi: ‘Thế lát nữa
chúng ta cùng vào?”
Tỏi lắc đầu kéo Phó Thăng Nam nói: ‘Không
được, lát nữa em với chồng em ngồi bền cạnh
thôi. Anh nói chuyện với cô gái đó, nếu anh dám
tỏ thái độ lồi lõm gì với người ta thì sau này em sẽ
không quan tâm tới anh nữa, anh thích làm gì thì làm’
Anh bĩu môi gật đầu: ‘Ưm!
Vào nhà hàng, Thâm Minh Thành tìm tới vị trí
chú ba đã gửi. Đầy là nhà hàng cao cấp nên phải
hẹn trước mới được vào. Thây tôi và Phó Thang
Nam không được vào trong thì Thầm Minh Thành
lập tức nóng nảy.
Anh nhìn nhân viên đón khách kia nói: ‘Mấy
người làm thể này là sao? Không cho vào chứ gì?
Được rồi, chúng ta đi thôi, mai tôi sẽ khiến nhà
hàng này đóng cửa!”
Nói xong lập tức kéo tay tôi đòi bỏ đi, Thẩm
Minh Thành cũng là một người kì lạ, may mãn
chúng tôi có Phó Thắng Nam bình tĩnh kéo anh ấy
lại nói: ‘Anh vào trước đi, lát nữa tôi và Xuân Hinh
Sẽ vào sao!”
Thẩm Minh Thành nhíu mày: ‘Sao thế? Hai
người tính để anh một mình ở đây? Rồi tự đi với nhau hả?’
Phó Thăng Nam nhíu mày, hờ hững nói: ‘Tôi
gọi điện thoại cho ông chủ nhà hằng này để người
†a säp xếp cho một bàn, nếu không tôi và Xuân
Hinh không vào được”
Thẩm Minh Thành bu môi: ‘Cậu biết chủ nhà hàng này ư?”
Tôi cảm thấy Thấm Minh Thành đang cố kéo
dài thời gian để lấy cớ trốn trách, tôi dứt khoát
nhìn thắng vào mắt anh ấy: “Thấm Minh Thành,
một là anh vào trước còn em và Phó Thăng Nam
vào sau, còn không thì chúng ta sẽ đi ngay bây
giờ và chuyện của anh chăng liên quan gì tới bọn
em nữa. Cho anh ba giây đề anh đưa ra quyết
định đấy ba, hai…
‘Anh vào trước!” Thẩm Minh Thành lên tiếng,
anh thở phì phì như một đứa nhỏ đang cáu kỉnh
bước vào trong, trước khi đi còn quay lại nhìn tôi
mếu máo nói: ‘Xuân Hinh, lát nữa hai đứa nhất
định phải vào đấy nhé, nếu không anh sẽ khó sống lắm!”
Tôi chưa thấy một người đàn ông trưởng
†hành nào lãm chuyện như anh ấy, tôi quay sang
nhìn Phó Thăng Nam, anh ấy đã gọi điện thoại và
nói với đầu dây bên kia: ‘Hoàn Nguyệt là nhà hàng
của cậu đúng không?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia khá giống giọng
Kiều Cẩn Ngôn “Ừm, đầu tư chơi thôi, cậu định tới đó hả?”
Phó Thăng Nam gật đầu: “Tôi đang ở ngoài
cửa, báo một tiếng đi”
Sau đó anh đưa điện thoại cho nhân viên đón
khách, người đó lập tức ngu người khi nghe thấy
giọng Kiều Cẩn Ngôn ở đầu dây bên kia: ‘Mấy
người rảnh röi quá không có gì làm hả? Ai cũng
chặn lại, có con mất để làm gì thế?’
Nhân viên đón khách hoảng hốt, chäc cũng
không biết ông chủ nhà hàng là ai nên ngơ ngác
hỏi: “Anh có phải…”
Kiều Cẩn Ngôn cạn lời, nói thắng: “Trả điện
thoại cho người ta rồi dọn đồ lượn nhanh gọn lẹ’”
Sau đó cúp điện thoại
Khoảng ba phút sau thì có một người đàn ông
mập mạp chạy ra cười niềm nở với chúng tôi, nói
“Chào tổng giám đốc Phó và bà nhà, xin lõi anh
chị, đây là lỗi sơ sót của nhà hàng chúng tôi. Mời
hai người vào trong, mời vào trong, anh Cẩn Ngôn
nói hôm nay mọi người được miễn phí tất cả mọi
hóa đơn, hai người cứ thoải mái ăn vui vẻ”