Chương 805: Bị giam lỏng (6)
Mục Dĩ Thâm đứng trước mặt và nhìn tôi với
ánh mắt của loài sói hoang, anh ta quan sát tôi và
thong thả giơ tay lên cởi quần áo của mình. Anh
ta cởi bộ tây trang đen trên người ra và cởi từng
chiếc khuy áo, từng chiếc từng chiếc một khiến tôi
hoảng sợ.
Giọng tôi trở nên run rẩy: “Anh muốn làm cái gì?
Anh ta cong môi lên: “Em biết tôi đang muốn
làm gì cơ mà? Đúng không?”
Tôi lắc đầu cố gắng thuyết phục anh ta: “Anh
không thể làm thế được Mục Dĩ Thâm, Âu Dương
Noãn vẫn còn trong căn biệt thự này nên anh
không thể làm như thế! Anh không thể”
Anh ta vẫn cười ngả ngớn: “Em vừa mới cá
cược với cô ấy xem rốt cuộc tôi có được hay
không cơ mà? Nếu em đã không tin thì suy cho
cùng em phải làm với tôi một lần thì mới biết được
chứ, đúng không? Phó Thắng Nam với tôi, em
không có ý định thử rồi so sánh xem thế nào hả?”
“Cút ngay!” Tôi cảm thấy buồn nôn với con
người này như thế, tôi hận không thể xé nát anh ta
làm ngàn mảnh nhưng cuối cùng vẫn không đủ
sức để làm gì cả.
Mục Dĩ Thâm nhìn tôi với ánh mắt tối tăm
không chút ánh sáng: ‘Em đang nhìn tôi với cái
ánh mắt gì thế hả? Dáng người của tôi không đẹp
bằng Phó Thắng Nam ư? Em giơ tay lên sờ từ
xem, tôi không thể nào thua Phó Thắng Nam
được, lại đây…
Anh ta ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, giật tay
tôi đặt lên người mình. Tôi sống chết giật tay lại
nhưng anh ta dùng sức mạnh giữ lại, tôi hoàn
toàn không đủ sức để giật ra.
Tôi sợ hãi, muốn trốn đi nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Đồng tử tôi co rụt lại, lắc đầu nhìn anh ta:
“Mục Dĩ Thâm, anh không thể làm như thế được!”
Anh ta cong môi lên, bất chấp những lời tôi
nói: ‘Em không có ý định so sánh tôi với Phó
Thắng Nam ư? Phụ nữ các em rất thích so sánh cơ mà?”
Tôi đứng bật dậy đẩy anh ta ra muốn chạy ra
ngoài nhưng anh ta cứng như một tảng đá, tôi
hoàn toàn không có cách nào, dù tôi vùng vẫy và
cố gắng cách mấy thì vẫn vô dụng.
Cả người tôi bị anh ta ôm từ phía sau, anh ta
dán cơ thể mình vào người tôi khiến đầu óc tôi bắt
đầu sụp đổ: “Mục Dĩ Thâm, anh sẽ không được
chết tử tế đâu! Anh buông tôi ra!”
“Em có biết tôi bắt đầu thích em từ khi nào
không? Từ lần đầu tiên gặp nhau đấy, có thấy
thân kỳ không? Lần đầu tiên nhìn thấy em tôi đã
biết rằng cả đời này tôi sẽ giành lấy em bằng
được và không từ bất kì thủ đoạn nào. Ban đầu
tôi muốn mang em tới Myanmar và để em chịu
hết mọi đau khổ sau đó gặp lại tôi, khi đó chắc
chắn em sẽ yêu tôi nhưng có vẻ như tôi đã tưởng
bở bởi vì em không hề yêu tôi. Tình cảm của em
và Phó Thắng Nam quả là sâu đậm, xa nhau lâu
đến thế nhưng em vẫn nhớ thương Phó Thắng
Nam, thật nực cười!”
Tôi không thể nhúc nhích được, hô hấp dồn
dập: “Anh buông tôi ra, anh không biết rằng bị anh
nhòm khó là sự sỉ nhục lớn thế nào với tôi đâu!”
Anh ta cười lạnh và ngày càng dùng nhiều
sức hơn: “Sỉ nhục ư? Được thôi, thế thì cả đời này
em đừng hòng thoát khỏi tôi!”
Lưng váy tôi bị anh ta xé rách, tôi hoảng hốt
tròn mắt nhìn: “Mục Dĩ Thâm, nếu anh dám làm
bất kì điều gì thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ
tha thứ cho anh. Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi
sẽ chết ở đây và để Phó Thắng Nam san bằng cả
nhà họ Mục các người!”
“Ha ha ha ha!” Mục Dĩ Thâm nở nụ cười: “Nhà
họ Mục là cái thá gì? Tôi hoàn toàn không cần
đến nó. Với tôi, nhà họ Mục chẳng là gì để phải
nhấc tới cả nên em đừng dùng cái nhà đó để uy
hiếp tôi vì tôi không quan tâm. Cả đời Phó Thăng
Nam sẽ không bao giờ tìm được em. Em sẽ không
bao giờ thoát khỏi đây được và mãi mãi ở lại nơi
này, trở thành con chim hoàng yến tôi nuôi dưỡng
Cái lông săt này được chuẩn bị cho em đấy Thẩm
Xuân Hinh! Em chấp nhận số phận đi!”
“Anh mơ đi!” Tôi liều mạng cản tay anh ta
Mục Dĩ Thâm đau đớn buông tôi ra và nhìn tôi với
ánh mặt hiểm độc: “Chặc là bảy giờ Phó Thăng
Nam đang lên đường tới cứu em nhưng chäc anh
†a không biết răng con người chính là loài dẻ gặp
phải chuyện bất trắc khi đang gấp rút vội vã nhất.
Thể nên Thẩm Xuân Hinh à, em nói xem nếu như
Phó Thăng Nam gặp phải tai nạn xe cố trên
đường tới đây tìm em hoặc là rơi máy bay gì gì đó
thì em có phải là nguyên nhân gây ra tất cả mọi
†hứ không nhỉ?”
“Mục Dĩ Thâm, anh sẽ không được chết tử tế!”
Tôi sợ hãi, nhìn cái dáng vẻ nhàn nhã thoải mái
của anh ta khiến tôi lại càng sợ hơn. Đó là nôi sợ
đến từ tận đáy lòng, mất tôi đỏ ứng lên và lồng
ngực cảm thấy khó chịu.
“Anh đừng làm gì tốn thương đến anh ấy, anh
muốn lấy bản hợp đồng chứ gì? Tôi đưa cho anh
là được, anh đừng dùng tôi để uy hiếp anh ấy, tôi
sẽ đưa bản hợp đồng đó cho anh!” Tôi năm lấy
†ay anh ta, trở nên nhỏ bé nhìn ánh mät lạnh lùng
đáng sợ đó với ánh mặt sưng đỏ: ‘Mục Dĩ Thâm,
anh muốn lấy bản hợp đồng thôi chứ gì? Tòi đưa
cho anh, tôi sẽ đưa hết cho anh! Anh đừng làm gì
Phó Thăng Nam được không?
Anh ta nhìn tôi, thoạt đầu nó chỉ là ánh mắt tối
†ãm u ám nhưng sau đó lại trở nên độc ác và âm
hiểm. Anh ta bật cười thật to, nhìn tôi nói: “Thẩm
Xuân Hinh, em nói xem tại sao lại thế này nhỉ? Từ
đầu tôi hoàn toàn không có ý định tốn thương em,
tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc dùng em để uy
hiếp Phó Thăng Nam, chính em, em là người đã
khiến tôi bỏ đi suy nghĩ đối xử tốt với em đấy.”
Nói xong anh ta bèn đứng dậy mở cửa lồng
sắt, ra ngoài nhặt chiếc điện thoại rơi dưới mặt
đất lên rồi đưa nó cho tôi, ánh mắt tối đen như
mực: ‘Gọi điện thoại cho Phó Thăng Nam đi, bảo
anh ta đưa bản hợp đồng đó cho Linda.
Tôi bình tĩnh lại nhận lấy chiếc điện thoại di
động trong tya anh ta, gọi cho Phó Thăng Nam
Đầu dây bên kia vừa đổ chuông đã có người nhấc
máy, là Phó Thăng Nam.
Nghe thấy giọng anh ấy, lòng tôi lập tức chua
xót và khó chịu nói: ‘Phó Thăng Nam, anh đang ở
đâu thế? Bây giờ anh có ổn không? Anh thế nào rồi?”
“Anh không sao cả, em đừng lo lắng, đừng
sợ!” Phó Thăng Nam nói, giọng nói vững vàng và
trầm ấm khiến trái tim đang run rẩy của tôi trở lại bình thường.
Chỉ cần anh ấy bình an là được rồi.
Mục Dĩ Thâm nhìn tôi với ánh mắt tối tăm, có
thế thấy anh ta muốn tôi nhắc tới chuyện hợp
đồng. Tôi mím môi, thoáng chần chừ rồi nói với
đầu dây bên kia: ‘Phó Thăng Nam, anh có nhớ
chiếc hộp bà ngoại để lại cho em năm ở chỗ nào không?”
Đầu dây bên kia thoáng sửng sốt, anh nói: “Ở
nhà, em cũng biết chuyện đó mà?”
Tôi khẽ nhíu mày, từ sau lần trước thì anh ấy
vân không nhắc đến chuyện hợp đồng với tôi nên
tôi cũng chẳng biết nó ở nơi nào. Nghĩ thế, tôi bèn
nói: “Ừm, bây giờ em đang không có nhà, lát nữa
em sẽ tìm người đi lấy, anh cứ ở thành phố Tân
Châu làm xong hết việc rồi về nhé!”
“ỪI” Anh ấy đáp, giọng nói cực kì dịu dàng
“Anh sẽ hoàn thành trong thời gian ngăn nhất, em
ở một mình có ổn không?”
Mục Dĩ Thâm nhìn tôi, tôi mím môi nói với
điện thoại: “Ừm, em cũng ổn. Chí là em hơi nhớ
anh, em ở nhà chờ anh nhé, anh phải về sớm đấy!