Chương 809: Đi qua năm tháng (2)
Anh ấy ôm tỏi, ánh mất dịu dàng nhìn vào
gương nhìn tôi đánh răng rồi buồn cười nói: “Em
đến trường nên mới muốn sửa soạn trang điểm
lên cho xinh đúng không!
Tôi cười ha hả, ngây ngó nói: ‘Cũng có chút
chút, nhưng mà chủ yếu là em muốn xứng đôi với
anh hơn thỏi” Đánh răng súc miệng xong tôi bèn
vùng vây đòi xuống khỏi người anh nhưng lại bị
anh đặt lên bồn cầu.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ nhíu mày.
“Sao thế, em còn chưa rửa mặt mà?”
Ánh mät anh dừng lại trên chân tôi: ‘Đi chân
không trên mặt đất lạnh lãm, anh mang giày cho
em, đừng vội xuống dưới.” Nói xong anh ẩy còn
dặn thêm vài câu nữa mới ra ngoài
Lúc trở về thì anh ấy mang theo đôi dép, anh
hôn lên môi tôi nói: “Anh xuồng bếp nấu ít thức ăn.
Sáng, em sửa soạn nhanh rồi xuống nhé.”
Tôi gật đầu đi tới bồn rửa chuẩn bị rửa mặt
Vì phải đến thăm Phó Bảo Hân nên tôi lục lọi
trong tủ quần áo của mình mãi mới tìm được một
bộ trông cũng tạm. Hồng hồng xinh xắn, đó là sản
phẩm mới trong buổi ra mặt bộ sưu tập của năm
nay, không biết Phó Thăng Nam mang về từ khi
nào nhưng mà kiểu dáng cũng xinh, mặc trên
người trông khá là ngọt ngào thục nữ, bớt đi chút
lạnh lùng thường ngày và thay băng sự xinh đẹp
khiến mọi người phải trố mắt nhìn.
Thay quân áo xong tôi lại ngôi trước bàn trang
điểm bắt đầu chỉnh lại nhan sắc của mình rồi lại
sấy tóc, lâu rồi khốc nghịch tóc mình, dường như
tóc tôi đã dài ra khá nhiều, xuống đến ngang eo
rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc ngắm nghía
mái tóc của mình trong gương trước bàn trang
điểm thế này, tôi cảm thấy khá vui.
Hình như tóc tôi chưa rụng bao giờ ấy, vừa
đen vừa mượt, làn da và nụ cười trên môi cũng
tươi tắn và thoải mái hơn trước kia rất nhiều rồi
Hồi xưa tôi từng nghe ông bà ta nói, nếu ở bên
một người nào đó mà bạn phát hiện ra mình trở
nên xinh đẹp hơn, điều đó chứng tỏ hai người rất
hợp với nhau, hơn nữa là ngày cảng hợp với nhau.
Bây giờ ngam lại thấy cũng đúng, tôi ở bên
Phó Thăng Nam, dù xảy ra bất kì chuyện gì, cực
khổ sung sướng gỉ thì dường như tất cả mọi thứ
vẫn rất tốt đẹp.
Dường như nó cũng ngày càng tốt hơn, thời
gian trôi qua rồi ngồi lại ngam nghĩ chỉ thấy môi
ngọt ngào
Trang điểm xong xuống nhà thì Phó Thăng
Nam đã làm xong tất cả mọi thứ, anh nấu cháo
cá, nhìn ngon cực. Thấy tôi xuống nhà anh bèn
vay tay gọi tôi: Lại đây nếm thử xem nào!” Lúc nói
chuyện, anh ấy quay sang đưa muỗng cho tôi.
Thế nhưng những cảnh bình thường và thoải
mái như thế lại càng khiến con người ta cảm thấy
hoảng hốt, khoảnh khắc đó, tôi phát hiện ra mình
và Phó Tháng Nam quay về lúc mới yêu nhau, rồi
lại giống như chúng tôi đã trải qua mấy kiếp người rồi.
Thấy tôi nghệt mặt ra, anh ấy cong môi cười
nhạt: “Nghĩ cái gì thế? Sao em không lại đây?”
Tôi bị anh ngắt ngang mạch suy nghĩ bèn đi
tới bàn ăn nhìn anh nói: ‘Anh học cách nấu cháo
cá này từ khi nào thế? Mùi vị cũng được lăm này:
Anh múc một chén cho tôi, nhìn tôi nói: “Vô
tình ăn được ở thành phố Tân Châu, thấy mùi vị
cũng ngon nên muốn về nấu cho em ăn, em nếm
thử xem”
Tôi nhận chén cháo trong tay anh, gật đầu
nếm thử một miếng. Tôi cảm thấy món cháo này
khá ngon nên không tiếc lời khen ngợi anh ấy
“Tổng giám đốc à, tay nghề nấu ăn của anh ngày
càng tốt rồi đó nha, thật đáng mừng!
Anh đặt miếng trứng ốp trước mặt tôi, nói
“Ngôi im ăn đi!”
Anh ấy đang… Ngượng hả?
Tỏi cúi đầu án nhưng khóe miệng cứ kéo ra
tới tận mang tai. Cách con người ta xử sự trong
tình yêu đều khác nhau, như tôi và Phó Thăng
Nam thì sau khi ở bên nhau chúng tôi đã khiển
ngày tháng trở nên bình yên và êm ả như thể, chỉ
những chuyện nhỏ nhặt thôi cũng khiển chúng tôi
ghi nhớ và tích lại trong kho tàng của mình.
Ra khỏi biệt thự, Phó Thăng Nam lái xe còn tôi
ngồi bên cạnh thả hôn nhìn phòng cảnh lướt qua
ngoài cửa số. Bầu trời thủ đô tối tăm âm u lâu
ngày bông sáng hân lên, chẳng mấy khi thấy bầu
trời xanh biếc.
“Sắp đến cuối tháng rồi, trời trong thế này
cũng là hiện tượng hiểm thấy. Le Giáng sinh sắp
tới rồi, không biết có tuyết không nhỉ?” Dường như
năm nào thủ đô cũng có tuyết rơi, có lẽ năm nay
Giáng sinh sẽ cực kì náo nhiệt.
Nghĩ thể, tôi bắt đầu nghĩ tới le Giáng sinh,
qua bao nhiều năm nay, có vẻ như chúng tôi chưa
từng được đón một le Giáng sinh nào nghiêm chỉnh.
Phó Thăng Nam lái xe nhìn thăng về phía
trước: ‘Em có muốn được nhận quà gì không?”
Tôi liếc sang nhìn anh, mím môi nói: “Này anh
Thăng Nam, anh có phát hiện ra không? Bây giờ
cuộc sông của em với anh yên bình và êm ả quá,
như đôi vợ chồng già đã sông với nhau mấy chục
năm rồi ấy, chăng có tình cảm mãnh liệt gì cả.
Anh khế nhíu mày, sau đó lái xe vào ven
đường dừng lại, nhìn tới với ánh mãt sâu thăm
“Thể nên ý em là anh nên tìm chút lạc thú mới mẻ
với em đấy hả?”
Tôi thấy anh ấy đột ngột dừng xe lại, buột
miệng hỏi: “Đột nhiên anh dừng xe lại làm gì thế?
Chúng ta đến thăm cô cơ mà?”
Anh nghiêng người sang chỗ tôi, ánh mắt sâu
hun hút: Chúng ta dừng lại để bàn chuyện cho rõ
ràng đã”
“Chuyện gì?
“Chuyện tình cảm mãnh liệt ấy!
Tôi thoáng sững người, cười ha hả nói: “Thật
ra em không có ý thể đâu, em đang muốn nói cho
anh biết là chúng ta như bây giờ rất tốt, anh…
“Tốt chỏ nào?” Anh ấy nhìn tôi như thế đang
muốn chọc ghẹo gì tôi ấy, tôi tròn mắt nhìn rồi
chuyển sang liếc xéo anh: “Phó Thắng Nam, sao
anh lại thích để ý vào mấy chuyện nhỏ nhặt tí tẹo
ấy thế nhí!”
Thấy tôi đột nhiên gào lên, anh giật mình
không kịp phản ứng.
Tôi vội vàng nói: ‘Em chỉ nhắc tới có mấy câu
thôi mà sao anh cứ năm lấy nó không chịu buông
thế nhỉ? Chúng ta phải đến nhà thăm cô cơ mà?
Anh chạy xe tới nửa đường rồi dừng lại thế này
nhỡ kẹt xe thì anh nói xem khi nào chúng ta mới
tới nhà cô được?”
Anh ngơ ngẩn, tôi đẩy anh vẽ cho cũ rồi nhìn
thẳng vào anh nói: “Anh mau quay lại lái xe đi,
đừng đánh trống lảng nữa”
Anh nghe lời tôi bắt đầu khởi động xe, sau đó
chiếc xe lại bắt đầu di chuyển, trông anh hơi ngơ
ngác nhưng sau đó lại nhìn sang tôi nhíu mày:
Em học cách đánh trống lảng này từ khi nào đấy?
Tôi giả điên: “Đánh trống lảng gì? Em đang nói
cho anh biết là anh nên đi đường cẩn thận, đừng
nghĩ mấy chuyện không đâu, hiểu chưa?”
Nói xong tôi bèn quay gương mặt đang nhìn
tôi đi, để anh ấy nhìn đường rồi nghiêm túc nói
“Thật ra em chỉ nói bảng quơ vậy thỏi, anh đừng
có nghiêm túc vậy. Anh cứ như vậy em cũng
không biết phải ngồi tán gau với anh thế nào nữa”
“Ừ!” Anh lên tiếng, như một đứa ngốc vậy.
Phó Bảo Hân về thủ đồ ở nên đường xá cũng
gần, may là không có kẹt xe.
Bà mua một căn nhà trong khu trung tâm
thành phổ, một khu chung cư nhỏ có thang máy
đi lên. Tôi và Phó Thăng Nam đứng dưới lầu thấy
Phó Bảo Hân và Mục Ca đang đứng trên lầu chờ,
thấy chúng tôi đến thì Phó Bảo Hân lập tức cười
nói: “Hai đứa kẹt xe giữa đường hả? Cô với chú
Mục Ga ở đây chờ hai đứa lâu rồi đấy, mau lên lầu.