“Ôi thánh thần thiên địa ơi…!Bà đây thật sự đã đường đường chính chính thừa nhận thích tên ngốc đó…”
Tiếng giày cao gót dồn dập hệt như âm thanh bên trong lồ ng ngực Kiều Mặc lúc này đây.
Cô bỏ mặc đối tượng tỏ tình của bản thân ở bên trong phòng ăn.
Sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Người đưa hắn đến đây là cô, người để hắn tự lết xác về cũng là cô.
Thâm độc đến đáng sợ…
Đợi đến khi Tiêu Thống Đốc suy nghĩ đến chuyện phương tiện quay trở về Tiêu Phủ cũng đã quá muộn màng.
Hắn vội vàng đuổi theo sau Kiều Mặc, nhưng khi chạy đến bãi đỗ xe.
Người đã không còn thấy đâu, đương nhiên ngay cả ít tiền lẻ gọi xe cũng không để lại.
Mà nơi đây là nhà hàng ngoại ô vô cùng hẻo lánh, muốn trở về chỉ có duy nhất một con đường mòn rời đi.
Bắn tốc độ như tay lái lụa Kiều Gia cũng mất vài tiếng mới về trung tâm thành phố.
Huống chi là dùng sức người đi bộ.
May mắn thay, cuối cùng Hoài Nam cũng tìm được một người dân địa phương vào thành phố có chút việc.
Hắn đi nhờ xe của người khác, đương nhiên sẽ không có việc được lựa chọn vị trí ngồi.
Đỉnh đỉnh đại danh Tiêu Thống Đốc của Long Thành, vậy mà lại có một ngày ngồi xe heo trở về nhà.
Khuôn mặt điềm tĩnh đến lạ thường nhưng thật ra bên trong lại đang không ngừng gợn sóng.
Thể diện của hắn, danh dự của hắn đều đã bị hủy sạch…
“Thống Đốc, Giang gia có người đến tìm ngài.”
Quản Gia sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên ngoài phủ liền nhanh chóng bước đến trước cửa nghênh đón.
Ngửi thấy chút vị lạ trên bộ âu phục của chủ nhân.
Nhưng ông thân là người hầu cũng không dám nhiều lời, chỉ âm thầm ra hiệu cho kẻ dưới chuẩn bị nước nóng cùng bồn tắm.
“Người nào?”
Mày kiếm nhăn chặt, hắn đến cả một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc nhìn vào bên trong đại sảnh.
Tâm trạng của Hoài Nam sớm đã bị hủy, vậy mà lại có kẻ không biết sống chết đến làm phiền hắn.
Âm giọng trầm đục đến doạ người.
“Là Giang gia Nhị tiểu thư, cô ấy hôm nay đến đây là để thăm Lão Phu Nhân.
Tiện thể ghé qua.”
Làm việc trong Tiêu Phủ nhiều năm, ông là người chứng kiến Hoài Nam trưởng thành đương nhiên hiểu rõ cái tính cách đó của hắn.
Nếu là những người khác trong phủ sớm đã bị cái bộ dạng nhe nanh múa vuốt kia của hắn doạ sợ.
Ông theo sau biết chân của Hoài Nam, thân hình cao lớn không giống với dáng vẻ nên có của một lão già 50 tuồi.
“Lão tử không rãnh tiếp cô ta.”
Hắn dừng lại suy nghĩ một lúc, nghĩ xong liền nhanh chóng bước vào phòng tắm riêng của bản thân.
Dạo gần đây hắn làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
Có lẽ là do đã quá lâu không tụ tập thân thể ngứa ngáy mới dẫn đến tinh thần suy giảm.
Mất tập trung trong công việc.
Thời bình đối với những quân nhân như hắn chính là nghỉ phép dài hạn.
Đã vậy, hắn còn là Thống Đốc của Long Thành.
Tiêu Hoài Nam bỏ mặc vị Giang Nhã kia tại đại sảnh.
Vừa tắm rửa sạch sẽ xong liền nhanh chóng hẹn bạn bè đến vũ trường Điền Hoa.
Trước sau chưa lưu lại phủ được 30 phút.
…
Trước cửa lớn của vũ trường hoa lệ nổi tiếng nhất Long Thành lúc bấy giờ.
Tiêu Thống Đốc vẫn như thế bước xuống từ trên con xe Volkswagen Beetle.
“Này, đưa tôi đến Điền Hoa?”
Hoài Nam đưa mắt nhìn ra phía cửa xe, quả thật khung cảnh trước mắt rất giống với Điền Hoa.
Nhưng bảng hiệu treo bên trên lại vô cùng xa lạ.
Hắn nhìn xung quanh, đến cả chi tiết nhỏ cũng chẳng hề khác.
Một suy nghĩ điên rồ đột nhiên loé lên trong đầu hắn.
Hai chữ Hoa Nhan treo ở kia chẳng phải chính là nét bút của tiểu kim thiềm Kiều Gia Kiều Mặc kia sao.
Chỉ cần quan sát kỹ một chút liền có chút minh mối bên trên đó.
Nét chữ của cô luôn có một số đặc trưng riêng biệt.
“Vài ngày trước Điền Hoa đã bị một doanh nhân bí ẩn thu mua lại rồi ạ.”
Tài xế nhanh chóng bước xuống xe, anh thuần thục mở cửa sau đó giúp Hoài Nam trải một tấm thảm đen.
Đây chính là quyền lợi của những người có quyền có thế như hắn.
Mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều dồn hết trên người Thống Đốc đại nhân.
Ấy mà Tiêu Hoài Nam lại không hề hay biết, bản mặt điển trai đó của hắn sớm đã bị nhân viên bên trong vũ trường nhớ rõ.
Chỉ cần hắn bước một chân vào bên trong, bọn họ sẽ dùng lễ nghi trang trọng nhất tiếp đón.
Nguyên nhân đương nhiên không cần phải nói, chính là trò đùa do một tay Kiều Mặc bày ra.
“Ngài Kiều.”.