“Nói cho cậu biết lão tử từ khi ra đời chưa từng biết chữ sợ viết ra làm sao.”
Tiêu Thống Đốc vỗ mạnh vào ngực chứng minh bản lĩnh của chính mình.
Quả thực hắn từ khi bước ra đời chưa từng phải nhúng nhường trước bất kỳ ai.
Đương nhiên càng không nói đến sợ.
Quá rõ ràng còn gì, với cái thân phận đó của hắn trừ phi là cựu Tiêu Thống Đốc.
Người cha quá cố của hắn đội mồ sống dậy, còn không e là ngay cả trời sập hắn cũng chẳng thèm mảy may để tâm.
Con người này quá mức tự tin.
Đến cuối cùng bị chính sự tự tin đó hại cho thê thảm.
Hoài Nam lại quên mất bản thân hắn lúc này đang dẫm trên đất của ai.
Ăn uống trên địa bàn của ai.
Người phục vụ đứng bên ngoài đã dễ dàng nghe thấy hoàn toàn cuộc trò chuyện bên trong phòng.
Đối phương chính là tai mắt do Kiều Mặc phái đến.
Mục đích chỉ đơn giản muốn xem xem hắn thường ngày sẽ có bộ dạng như thế nào.
Nhưng trùng hợp lại phát hiện ra chuyện này.
“Huh?”
“Cậu nói, ai kết hôn?”
Lục Quân thoạt nhìn có chút ngơ ngác.
Anh dạo gần đây đang rất bận rộn công việc trong nhà nên không quan tâm đến tin tức bên ngoài.
Khó khăn lắm mới có ngày ra ngoài giải khuây, cuối cùng lại nghe được chuyện Tiêu Hoài Nam kết hôn khiến anh cực kỳ sốc.
Trên đời này vậy mà có loại phụ nữ có thể loạt vào mắt xanh của vị Thống Đốc danh tiếng lẫy lừng Long Thành.
“Chậm tiêu à?”
“Cậu nhìn tôi và ông cụ non này ai sẽ kết hôn.
Đương nhiên là tôi…!À không phải, là cậu ta.”
Giang công tử quả thật uống có hơi quá chén.
Đến cả phân biệt ai là ai cũng không xong, định bụng trong lòng là chỉ thẳng vào mặt người đứng đối diện.
Nào ngờ chỉ vài giây ngắn ngủi trôi qua lại quên mất.
Tự mình chỉ vào bản mặt mình, sau đó nhầm lẫn bản thân sắp kết hôn.
Sau khi suy nghĩ lại mới chợt nhớ ra, anh ngay cả người yêu cũng không có.
Huống chi là đối tượng kết hôn…
“M.ẹ nó đùa chắc? Này Giang Lão Nhị cậu có nhầm lẫn gì không đó? Tiêu Lão Đại cũng có người chịu lấy sao?”
Lục Quân nghiêng đầu thắc mắc, anh muốn hỏi rõ thêm chút nữa nào ngờ Giang Lý Nhị đã ngã gục trên bàn rượu.
Ấy chà, bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên ngột ngạt đến lạ thường.
Chính là anh quá khinh thường Tiêu Thống Đốc khiến hắn tức giận.
Đôi mắt đang âm thầm nuốt trọn lớp huyết nhục dơ bẩn của Lục Quân.
4 người bọn họ phân chia cấp bậc rất rõ ràng.
Hoài Nam lớn nhất đương nhiên là Lão Đại, Giang Lý Nhị nhìn trẻ trâu non nớt như vậy thôi nhưng cũng đã 29 tuổi.
Còn Lục Quân chỉ vừa tròn tuổi xanh xuân, nhưng xuân này là xuân của năm 27.
Cuối cùng chính là Doãn Thiếu, nhỏ tuổi nhất nhưng lại là kẻ đáng sợ nhất.
“Lục khốn nạn! Cậu có tin ông đây lột s@ch đồ của cậu sau đó ném ra ngoài phố không?”
Hoài Nam giận giữ trừng to mắt nhìn đối phương.
Thuận thế uống sạch cốc rượu trên bàn.
Trừ cái tính cách khó chiều ra hắn cũng chẳng thua kém gì so với những đám công tử ngoài kia.
Ngược lại còn có phần nổi trội hơn.
Lời này của Lục Quân chẳng phải đang sỉ nhục khuôn mặt cùng gia thế hiển hách của Tiêu Hoài Nam sao?
“Thứ lỗi, thứ lỗi…”
“Cậu đừng manh động chúng ta dù gì cũng là bạn bè vào sinh ra tử hoạn nạn có nhau.
Hà cớ gì vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà phải đánh đánh giết giết như vậy.”
Đạo quân tử chính là thấy khó mà lui, Lục Quân nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi.
Đương nhiên cũng dùng những từ ngọt ngào không ngừng nịnh bợ.
Khuôn mặt tươi cười khiến Hoài Nam rợn cả gai óc.
“Nhưng mà cậu thật sự kết hôn rồi sao? Với ai? Đừng nói là cậu trở thành em rể của tên tiểu tử này nha?”
Anh đưa mắt nhìn xuống con người đang gục trên bàn kia.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Hoài Nam.
Khắp Long Thành này người ngưỡng mộ tài sắc của Tiêu Thống Đốc nhiều đếm không xuể.
Nhưng người có can đảm công khai theo đuổi hắn.
Lục Quân chỉ biết duy nhất một người chính là con bé Giang Nhã không biết sống chết kia.
“Tôi làm ông nội cậu ta chứ em rể.”.