Vũ Khí Hình Người

Chương 44: C44: Hướng dẫn sinh tồn ở trường học ma quỷ 9 chết chắc không chết



Edit: Ry

Ông cụ có vẻ rất quen thuộc với cấu trúc trong thư viện, đi tới cái góc được kê một dãy quầy phục vụ, lấy từ trong ra một bản danh sách — Xem ra là danh sách đăng kí mà trước đó học sinh hoặc giáo viên đến mượn sách để lại. Cuốn sổ khá dày, đã nhiều năm rồi nên trang giấy ố vàng. Ông lão thuần thục giở tới một trang trống, lại lục ra được một cái bút bi, đưa tới trước mặt nhóm sinh viên.

“Lần lượt từng người một, đừng có tranh giành. Nếu như không thấy trang sách màu đỏ kia mà sợ dương khí thấp dễ đụng phải mấy chuyện xui xẻo thì cũng có thể để lại tên và số điện thoại ở đây.” Ông lão không nhanh không chậm nói, quan sát đám học sinh một chút, khóe môi không rõ ràng lắm hơi nhếch lên, bỗng có vẻ u ám một cách khó hiểu.

Đám sinh viên mới vừa gặp phải sự kiện quỷ quái, lại bị dọa, bức tường tâm lý đã lung lay chực đổ, sắc mặt cũng không thể nói là dễ nhìn. Lúc này lại gặp một ông lão “cao nhân”, không chỉ biết chi tiết kinh khủng họ gặp phải, mà còn đồng ý ra tay giúp họ, không biết trong lòng cảm kích tới mức nào, nghiễm nhiên coi ông lão này như ân nhân, như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Cũng vì thấy biết ơn mà dù vội vã tiến tới muốn để lại tên, mặt ngoài họ vẫn tỏ vẻ khiêm nhường, đứng xếp thành hàng, để người đứng đầu tiên ghi tên trước.

Nhưng Hiểu Vân vốn mang vẻ khẩn cầu, vô cùng chân thành lúc này lại hơi cứng đờ.

Cô cúi đầu cẩn thận nghĩ lại, ông cụ này vừa mới nói —

“Tôi cũng coi như là một nửa giáo viên của các em nên không muốn làm ngơ mặc kệ…”

Ánh mắt cô rơi trên chiếc áo kiểu nhà Đường màu xám có thêu hoa văn hình hạc của đối phương, ngây người.

Đột ngột gặp phải sự kiện ma quỷ, tâm trạng cô đúng là rơi thẳng xuống đáy.

Thế nên khi nhìn thấy một tia hi vọng, đương nhiên không chịu để manh mối lọt qua kẽ tay. Phải biết phó bản chắc chắn sẽ không bố trí ép tất cả phải chết, chưa biết chừng ông cụ này chính là đường sống duy nhất!

Đương nhiên cô vẫn nhớ nội quy của trường, rõ ràng không dám làm trái với quy tắc, nhưng vừa rồi cô thật sự không nghĩ thân phận của đối phương là “giáo viên”, chỉ cho là NPC đặc thù hoặc là nhân viên thủ thư gì đó, cho đến khi ông lão nói ra câu kia.

“Tất cả thầy cô khi lên lớp đều thống nhất cách ăn mặc. Xin đừng để ý tới những gì giáo viên không mặc đồng phục cố định nói.”

Quy định này cộng thêm cảnh cáo của thầy giáo không ngừng chiếu đi chiếu lại trong đầu, Hiểu Vân hơi mím môi, trán bắt đầu toát mồ hôi.

Cô nhìn cuốn sổ đang mở, như thể nó là một vực thẳm nuốt sống người ta. Trong thoáng chốc, Hiểu Vân không thể phân biệt được đây là con đường sống duy nhất sau khi đụng độ sự kiện ma quỷ, hay là mồi nhử kéo cô vào cạm bẫy trí mạng chân chính.

Lúc này lựa chọn trong lòng Hiểu Vân đã dần lệch hướng. Cô thầm thu tay lại, tìm cớ: “Cháu vừa nhớ ra, mấy hôm trước điện thoại của cháu…”

Chỉ là chưa kịp nói hết, ông lão đã nhét bút vào tay cô, thúc giục: “Mau viết đi, không chỉ có mình em đâu, tôi không có nhiều thời gian chờ đợi.”

Những học sinh khác cũng lo lắng, không ai muốn chết thê thảm như cách các câu truyện ma đó miêu tả, mặc dù vẫn xếp hàng ngay ngắn, nhưng cũng không khỏi bắt đầu thúc giục.

Ngay cả bạn cùng phòng của Hiểu Vân cũng mở miệng hỏi sao cô cứ đứng đực ra đó vậy.

Trán nữ sinh đã đẫm mồ hôi, máu dịch trong cơ thể lạnh buốt, hai tay run rẩy. Chiếc bút kia giống như có ma lực gì đó dính vào lòng bàn tay cô, thật sự không thể ném nó đi được.

… Viết tên và số điện thoại giả thì sao?

Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, đầu Hiểu Vân như thể bị một tia sét bổ làm đôi, đau đớn vô cùng.

Nếu lúc này còn không phát hiện ra bất thường thì cô thực sự quá ngu rồi.

Hiểu Vân khó khăn ngẩng đầu lên. Ông lão vừa rồi trong mắt cô có khuôn mặt hiền từ, thậm chí có thể nói là tiên phong đạo cốt, lúc này đang làm vẻ tươi cười vô cùng cứng ngắc kì dị, nhìn chòng chọc vào cô. Sắc mặt lão ta trắng xanh, là kiểu màu xám xịt chỉ xuất hiện trên gương mặt người chết, hai con ngươi nhìn cô chằm chằm, không phản chiếu nổi một ánh đèn. Bộ trang phục nhà Đường kia như trút đi màu xám tro, biến thành thứ quần áo mỏng manh màu trắng… Giống như được cắt ra từ giấy.

Hay nói thẳng là áo tang.

Nhưng lúc này dù có nhiều bất thường hơn nữa thì cũng không thể cứu vãn.

Hiểu Vân bóp chặt tay mình, làm chút giãy giụa cuối cùng.

Cô không muốn chết.

Cô nhất định phải sống sót ra khỏi phó bản…

Đúng lúc này, người đứng đợi cạnh Hiểu Vân đã mất hết kiên nhẫn.

Đặng Xu Xu, cô gái luôn có vẻ nhát gan hướng nội, lúc này bị sự sợ hãi kích động ra dũng khí vượt mức bình thường, xông tới giằng lấy bút trong tay Hiểu Vân.

“Nếu cậu không vội thì để bọn tớ viết trước được không.” Mặc dù Đặng Xu Xu nói bằng giọng điệu thương lượng, nhưng rõ ràng đã đưa ra quyết định. Cô đẩy Hiểu Vân sang bên, ấn bút bi, cúi người chuẩn bị ghi lại tên lên danh sách.

Trở về từ cõi chết. Mồ hôi lạnh trên trán Hiểu Vân từng chút lăn xuống, hơi thở luôn nghẹn trong lồng ngực chầm chậm tan ra, nhưng cô không nhẹ nhõm được bao lâu, ánh mắt đã lại rơi trên người Đặng Xu Xu.

Thật ra cô có thể xác định Đặng Xu Xu cũng là người chơi giống mình, chỉ là người mới không có kinh nghiệm gì.

Cô ấy còn chưa phát hiện ra sự bất thường của “giáo viên”.

Chẳng lẽ muốn để cô ấy chết thay mình sao?

Cổ họng Hiểu Vân run rẩy, cô muốn nhắc nhở Đặng Xu Xu chú ý nội quy trường học — Nhưng câu nói kia cứ như mắc kẹt trong họng, Hiểu Vân có thể cảm giác được ánh mắt âm u của ông lão mặc áo tang kia đã rơi trên người mình, như một loại uy hiếp im ắng nào đó.

Sẽ chết.

Nếu nói ra sẽ chết.

Cô đã bị quỷ để mắt tới, không thể làm thêm chuyện gì nữa.

Là bọn họ không phát hiện bất thường, bị quỷ hãm hại rơi vào trong cạm bẫy, có thể trách được ai?

Hai loại suy nghĩ không ngừng đấu đá trong lòng, khiến sắc mặt Hiểu Vân còn khó coi hơn trước.

Cô vô cùng sợ hãi uy hiếp tử vong mà quỷ quái mang tới, lại càng thêm căm ghét sự nhát gan của bản thân giờ phút này, nhất là loại cảm giác trơ mắt nhìn người ta chết thay này không ngừng đánh thẳng vào nội tâm của cô.

Mắt trợn trừng như sắp nứt ra nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, áp lực cực lớn gần như muốn đè sụp tinh thần của Hiểu Vân, cô muốn mở miệng, cổ họng lại không phát ra được âm tiết nào. Đúng lúc này, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay.

Bàn tay đó có những ngón thon dài với khớp xương cân xứng, đột nhiên cướp đi bút bi trong tay Đặng Xu Xu, đồng thời còn rút cả cuốn sổ, lưu loát đóng lại. Trang giấy va chạm với nhau tạo thành tiếng “bộp”.

Hành động này quá là mạnh mẽ, cũng nhanh đến không ai phản ứng kịp. Không bàn tới Đặng Xu Xu vừa viết được hai nét đã vẽ nguệc một đường xiêu vẹo trên trang giấy không kịp phản ứng, ngay cả ông lão kia cũng không kịp ngăn cản, sững sờ mất mấy giây mới trợn mắt nhìn về phía người đoạt danh sách —

Nguyên Dục Tuyết ôm cuốn sổ trên tay, thậm chí không buồn nhìn lão ta. Cậu hơi rủ mắt, rõ ràng là hình ảnh một học sinh ngoan có hơi lạnh nhạt nhưng luôn tuân thủ quy định, lại đột ngột làm ra chuyện như vậy.

“Em học sinh này.” Giọng nói của ông lão dường như trầm xuống, mang theo chút uy hiếp cáu giận: “Em muốn viết trước à?”

Ngay cả những sinh viên còn chưa phát hiện bất thường kia cũng cảm thấy giọng điệu ông lão này có vẻ quái dị, sống lưng ớn lạnh.

Cuối cùng Nguyên Dục Tuyết cũng giương mắt lên.

Là một đôi mắt lạnh thấu xương, không hề có tính người, đến mức làm ông lão kia cũng phải hoài nghi rốt cuộc lão ta là quỷ quái, hay cậu sinh viên trước mặt này mới là quái vật không thể nói tên.

Môi Nguyên Dục Tuyết hơi hé, ném ra một câu ngắn gọn: “Tôi đã báo cho nhân viên quản lý.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Yêu Thầm Vợ Cũ
3. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
4. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
=====================================

Ông lão: “…”

Mặt lão ta hơi vặn vẹo.

Một câu nói của Nguyên Dục Tuyết mang lại rất nhiều thông tin, dù là đám sinh viên còn đang chìm trong sương mù cũng lập tức nghĩ đến thứ nội quy trường đã cảnh cáo. Cơ thể mọi người lập tức căng lên, cẩn thận dè dặt quan sát trang phục của ông lão kia.

Cơ thể lão ta khẽ run rẩy, chẳng qua là vì phẫn nộ, như thể một giây sau sẽ tức đến mức hôn mê. Lão ta hạ giọng, tiếp tục mê hoặc: “Các em không tin tôi? Vậy thì lúc bị quỷ tới xin đầu cũng đừng hối hận chuyện ngày hôm nay!”

Thật ra vẫn có người bán tín bán nghi.

Lão ta nói mình là “nửa giáo viên”, thế nên không mặc đồng phục của giáo viên cũng rất bình thường…

Bọn họ nhìn nhau, có học sinh đề nghị: “Vậy đợi nhân viên quản lý đến xem, chưa biết chừng là hiểu lầm.”

Nghe thì có vẻ đang nói đỡ cho lão ta, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Có vấn đề hay không thì chờ nhân viên quản lý đến rồi quyết định.

Vẻ “hiền từ” của lão già kia đã sắp không giữ được.

Thấy số người nghi ngờ càng lúc càng nhiều, lão ta hung tợn liếc nhìn đám sinh viên mới, quần áo của lão rất nhiều người có thể thấy được dần mất đi màu sắc ban đầu, biến thành áo giấy trắng nhởn, diện mạo cũng biến hóa… Thật ra thì ngũ quan không có gì khác, chỉ là toát ra vẻ chết chóc kì dị, cứng ngắc tái xanh, khiến đám học sinh thấy rõ khuôn mặt lão đều sợ tới mức tắt tiếng.

Nếu như lão ta xuất hiện trước mặt học sinh với dáng vẻ như vậy thì chỉ e chẳng mấy người tin tưởng.

Cuối cùng lão hung tợn trừng Nguyên Dục Tuyết một cái, thế mà quay người trốn mất, cũng giống như lúc đến, không biết lão ta đi từ đâu. Chỉ vài phút sau, một người đàn ông mặc áo khoác đồng phục màu xanh ngọc đi từ phía cầu thang ra, quan sát góc đọc sách này.

Khuôn mặt của hắn khá quen thuộc với các học sinh —- Vì nó được dán ở ngay bảng thông báo dưới lầu kí túc xá, một tấm ảnh to chừng 30 cm không đội mũ, số điện thoại được viết to đậm ở dưới, biểu thị hắn chính là nhân viên quản lý chịu trách nhiệm khóa sinh viên mới này.

Khi đó những học sinh kia còn không biết người này quản lý cái gì.

Người đàn ông tuần tra một lượt, đại khái là xác định mục tiêu đã rời đi thì tiện tay ghi lại gì đó trên cuốn sổ mình mang theo, lạnh nhạt nói một câu với các học sinh “Lần sau có chuyện thì thông báo cho tôi” rồi chực bỏ đi.

Vẫn là Tăng Bạch vội vàng chạy theo, đánh bạo kể lại tình huống vừa rồi, đặt câu hỏi bọn họ gặp phải những chuyện này thì nên giải quyết ra sao, có để lại hậu quả gì không —

Nhân viên quản lý nhìn đám người, vẫn là vẻ thiếu kiên nhẫn kia, nhưng hắn cũng trả lời câu hỏi của Tăng Bạch: “Sách in sai là chuyện rất bình thường, đổi sang đọc cuốn khác là được. Mấy cậu nói chuyện với ông già kia à, vậy hên xui, có thể sẽ xảy ra chuyện cũng có thể sẽ không. Nếu ai để lại số điện thoại…”

Hắn cười gằn, vô cùng trào phúng nói: “Vậy chết chắc.”

Mấy chữ này vừa ra, nỗi sợ lập tức đè nặng lên tâm trí của đám sinh viên mới.

Mặc dù có kính sợ nhưng bọn họ không hề biết rằng hậu quả khi làm trái với nội quy trường sẽ khủng khiếp đến vậy.

Nguy hiểm thật.

Suy nghĩ trở về từ cõi chết chưa từng rõ rệt đến thế. Mà sau khi sợ hãi tan đi, có người chợt nhận ra, lẳng lặng liếc nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Người bạn học ít nói kia của họ đang thản nhiên đặt cuốn sổ về lại trong quầy, còn tiện tay khóa lại.

Nguyên Dục Tuyết vốn là một trong số ít những người có thể toàn thân trở ra, nhưng có khi vì hành vi cướp danh sách vừa rồi mà cũng đã bị để ý.

Nghĩ vậy, ngoài cảm kích thì nhiều hơn cả là áy náy và buồn phiền hối hận.

Mắt Hiểu Vân đỏ lên, cho tới giờ người cô vẫn còn hơi run rẩy. Người bạn đứng cạnh cho là cô vẫn chưa hết sợ, nhỏ giọng an ủi, chỉ có mình Hiểu Vân biết không phải là vậy.

Cô thấy khó chịu.

Bởi vì trong khoảnh khắc đó, cô đã khuất phục trước nỗi sợ, suýt chút nữa đưa ra lựa chọn tồi tệ nhất.

_________________________

Mọi người ạ, thật ra cách thức “giục chương” tốt nhất mà để không vi phạm nội quy ở cái ổ này đó là bình luận về tình tiết truyện chứ không phải là hỏi hôm nay không có chương à =)))))))) Để phạt mấy người cmt giục thì tuần này tui đăng 1 chương thôi chứ tui edit đến c48 rồi (thật ra là lười beta quá nên để tuần sau đi =]]]]]]]])


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.