Nghe Tuân đại phu nói nhổ giò, Lục Vân Đình mới nhận ra Giang Vu Thanh không chỉ gầy mà vóc dáng cũng cao thêm một khúc. Hồi mới tới Lục gia y vừa gầy vừa đen, nhìn chỉ khoảng mười tuổi là cùng, chăm nom hơn nửa năm, giờ mới thật sự có phong thái của thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Lục Vân Đình kéo Giang Vu Thanh tới trước mặt rồi đưa tay đo thử, thì ra người vốn chỉ cao ngang ngực hắn giờ đã cao đến vai hắn.
Trong lòng Lục Vân Đình có một cảm giác thành tựu vi diệu, thật sự cảm nhận được niềm vui của “nuôi dưỡng”, Giang Vu Thanh được Lục gia của hắn nuôi lớn, tương lai gả cho hắn cũng là lẽ đương nhiên, Lục Vân Đình tự nhủ.
Đã là người của mình thì có chăm cỡ nào cũng không kỳ quái!
Ý nghĩ này cắm rễ trong lòng Lục Vân Đình, lâu nay hắn toàn được Giang Vu Thanh chăm sóc, giờ đổi ngược lại khiến Giang Vu Thanh vừa bối rối vừa thấp thỏm, quả thực không biết Lục Vân Đình muốn làm gì.
Lục Vân Đình không cho y từ chối.
Giang Vu Thanh cũng không cự tuyệt Lục Vân Đình, dần dà mọi việc lớn nhỏ của y đều do Lục Vân Đình lo liệu, tỉ mỉ đến mức đồ ăn thức uống hàng ngày, sách vở bút mực giấy nghiên cũng do Lục Vân Đình tự tay đặt mua. Tính kiểm soát tiềm ẩn của Lục Vân Đình ngày càng mạnh nhưng Giang Vu Thanh không hề hay biết, cũng chẳng thấy có gì không ổn —— Dù sao Lục Vân Đình cũng không làm hại y.
Thiếu gia luôn tốt với y mà.
Đêm hôm đó, Lục Vân Đình còn lấy văn tự bán mình của Giang Vu Thanh ra, giấy này do cha mẹ y ký —— Hai người không biết chữ nên cha Giang Vu Thanh điểm chỉ vào đó.
Giang Vu Thanh ngẩn người nhìn tờ văn tự bán mình kia: “Thiếu gia, đây là……”
Lục Vân Đình nói: “Cho ngươi đấy.”
Giang Vu Thanh ngẩng đầu nhìn Lục Vân Đình, hắn điềm tĩnh nói: “Chẳng phải ngươi sợ ta bán ngươi à, giờ trả lại văn tự bán mình cho ngươi, ngươi cất cũng được mà xé cũng được, đưa ngươi tờ giấy này thì ngươi đã thành người tự do, không ai làm gì được ngươi nữa. Ngay cả ta cũng không thể.”
Giang Vu Thanh hơi hoảng, tim nhảy lên cao, nghĩ thầm thiếu gia đột nhiên đưa văn tự bán mình cho y, chẳng lẽ muốn đuổi y đi sao —— Không, bất kể vì lý do gì Lục Vân Đình cũng không đuổi y đi đâu.
Đêm đó Lục Vân Đình nói y là Văn Khúc Tinh của Lục gia, Lục gia không làm chuyện thiệt thòi, hắn cũng sẽ dõi theo y tiến lên phía trước.
Tuy trong lòng Giang Vu Thanh hơi bất an nhưng vẫn nhớ rõ những lời nghiêm túc tốt đẹp mà Lục Vân Đình nói, Giang Vu Thanh vốn có trí nhớ cực tốt, những lời kia tựa như đã khắc sâu vào xương tủy y.
Mỗi lần nhớ lại, trước mắt như hiển hiện ánh mắt Lục Vân Đình nhìn y—— Lục Vân Đình sẽ không lừa y đâu.
Nhưng Giang Vu Thanh vẫn bồn chồn xoắn ngón tay, ánh mắt y dán vào tờ văn tự bán mình kia, giờ y đã đi học nên biết rõ vật trước mặt quan trọng cỡ nào. Văn tự bán mình này còn nằm trong tay người khác ngày nào thì ngày đó y chưa được tự do, tuy Đại Chu không cấm nô lệ thi khoa cử nhưng nếu để ai biết việc này, những đồng môn trong thư viện cũng sẽ khinh thường y.
Lục Vân Đình không nói gì mà lẳng lặng nhìn Giang Vu Thanh, chờ y lựa chọn.
Hồi lâu sau, Giang Vu Thanh lắc đầu nói khẽ: “Ta không thể cầm được.”
“Thiếu gia, cha mẹ ta đã bán ta cho Lục gia,” Giang Vu Thanh nói, “Mọi thứ ta có hôm nay đều là Lục gia cho, sao ta có thể vong ân phụ nghĩa, được đằng chân lân đằng đầu chứ?”
Lục Vân Đình nói: “Chẳng phải ngươi sợ bị bán lần nữa à?”
Giang Vu Thanh hỏi ngược lại: “Thiếu gia có bán không?”
Lục Vân Đình nghĩ thầm dù mình có điên cũng đâu thể bán vợ nuôi từ bé được, ngoài miệng lại chậm rãi nói: “Chuyện tương lai……”
Giang Vu Thanh nghĩ ngợi rồi nói: “Thiếu gia sẽ không bán đâu.”
Trong mắt Lục Vân Đình thấp thoáng ý cười, khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi dám chắc vậy sao?”
Giang Vu Thanh chân thành nói: “Chắc chứ ạ.”
“Nếu sau này thiếu gia muốn bán ta đi, ta sẽ chứng minh những gì ta có thể mang lại cho thiếu gia còn nhiều hơn số tiền thiếu gia bán ta, đến lúc đó thiếu gia sẽ không nỡ đâu.”
Câu này làm Lục Vân Đình nao nao, hắn ngắm nghía Giang Vu Thanh, vẻ mặt thiếu niên kiên nghị, ánh mắt sáng ngời đầy tự tin, nhất thời khiến người ta không thể rời mắt. Trong lòng hắn khẽ rung động, nhịn không được vò tóc Giang Vu Thanh: “Ngươi nghĩ cho kỹ đi, cơ hội này chỉ đến một lần thôi đấy.”
Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình: “Nghĩ kỹ rồi ạ.”
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh thật sâu rồi bật cười, nắm vai Giang Vu Thanh kéo cả người y vào lòng mình, cúi đầu cắn má y một cái: “Ngốc.”
“Ngươi do ta nuôi lớn,” Lục Vân Đình nói, “Thiếu gia là đồ khốn có thể bán vị hôn thê của mình hay sao?”
Giang Vu Thanh âm thầm vui vẻ, hai người cùng ngã xuống giường, Giang Vu Thanh cũng chồm tới cắn cằm Lục Vân Đình: “Đương nhiên thiếu gia không phải đồ khốn rồi!”
Lục Vân Đình cười khẽ, đưa tay bóp gáy y nói: “Sau này thiếu gia muốn giàu nhất thiên hạ!”
Giang Vu Thanh hăng hái cổ vũ: “Thiếu gia giàu nhất thiên hạ!”
Lục Vân Đình: “Ngươi cứ yên tâm đi theo thiếu gia là được rồi.”
Giang Vu Thanh: “Thiếu gia nói đúng lắm ạ!”
Nhìn nụ cười trên mặt y, Lục Vân Đình xoa nhẹ vành tai y, hắn đã biết trước Giang Vu Thanh sẽ không lấy lại văn tự bán mình.
Tính tình Giang Vu Thanh hệt như một hồ nước trong veo, có thể nhìn thấy đáy.
Lục Vân Đình lấy văn tự bán mình này ra để trấn an Giang Vu Thanh, cũng muốn để y nhớ rõ hắn tốt cỡ nào, nhưng biểu hiện của Giang Vu Thanh còn vượt quá mong đợi của hắn.
Giang Vu Thanh luôn làm hắn vui vẻ, còn mang đến những bất ngờ không tưởng tượng được.
May mà người này đã thuộc về hắn từ lâu.