Giang Châu vào thu, thời tiết lạnh dần, lá xanh đầu cành cũng chuyển sang màu đỏ.
Giang Vu Thanh ngồi trên xe ngựa về biệt trang Nam Uyển, nhìn dãy núi trập trùng ngoài cửa sổ, thu đi đông tới, chẳng mấy chốc lại qua một năm. Kỳ thi năm nay sắp đến nên các học sinh trong thư viện đều khẩn trương ôm sách học, sợ thi điểm kém sẽ bị bêu tên trước cao học chính.
“Giang thiếu gia, đến nhà rồi ạ.” Nguyên Bảo gọi ngoài xe ngựa.
Giang Vu Thanh định thần lại, “ừ” một tiếng rồi đẩy cửa xe chui ra, thấy Nguyên Bảo đưa tay muốn đón quyển sách trên tay mình thì nói ngay: “Không sao đâu, để ta tự cầm.”
Nguyên Bảo: “Dạ.”
Người gác cổng tinh mắt ra dắt xe ngựa, chưa kịp đi thì nghe Giang Vu Thanh hỏi: “Thiếu gia vào thành về chưa?”
Người gác cổng cười nói: “Chưa ạ, thiếu gia sai người về nhắn tối nay không về được, bảo ngài ngủ sớm đi, khỏi cần chờ hắn.”
Thiếu gia lại bận việc nữa rồi, Giang Vu Thanh nói: “Ta biết rồi.”
Đã là trung tuần tháng Mười, công việc của Lục Vân Đình ngày càng nhiều, việc kinh doanh phức tạp, thỉnh thoảng Lục Vân Đình phải vào thành bàn chuyện làm ăn. Trong thành có lệnh cấm đi lại ban đêm, nếu về muộn sẽ không thể ra khỏi thành, mỗi lần Lục Vân Đình không về được đều nhờ người báo cho Giang Vu Thanh.
Giang Vu Thanh nhấc chân đi vào trang, lúc qua cổng y linh cảm có người nhìn mình nên vô thức quay đầu lại, Nguyên Bảo hỏi: “Giang thiếu gia, sao thế ạ?”
Ngoài trang chẳng có ai, Giang Vu Thanh nói: “Không có gì.”
Chắc vì hôm qua đọc sách khuya quá nên đầu óc hơi mụ mẫm, không hiểu sao hai ngày nay cứ về đến nhà y lại có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhưng khi ngoái đầu lại thì chẳng thấy ai. Y lắc mạnh đầu, tự nhủ đêm nay không được đọc sách đến khuya nữa.
Không ngờ lúc sắp thay áo đi ngủ, ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa, Lục Đao gọi, “Giang thiếu gia, ngài ngủ chưa?”
Giang Vu Thanh lập tức đứng dậy ra mở cửa: “Lục đại ca, có chuyện gì vậy?”
Lục Đao nghiêm trang hành lễ rồi nói: “Tối nay tá điền trong trang phát hiện một người thập thò ngoài trang, nhìn mặt lạ hoắc nên bắt trói đưa vào trang rồi.”
“Ăn trộm à?” Giang Vu Thanh hỏi.
Lục Đao nhìn Giang Vu Thanh nói: “Ta vốn định đưa hắn lên quan phủ, nhưng hắn cứ la hét đòi gặp ngài.”
Lục Đao phụ trách bảo vệ biệt trang Nam Uyển, Lục Vân Đình đi vắng nên hắn đành phải xin chỉ thị của Giang Vu Thanh.
Giang Vu Thanh sửng sốt: “Gặp ta?”
Lục Đao nói: “Vâng, hắn nói…… mình họ Giang, là huynh đệ của ngài.”
Giang Vu Thanh sững sờ, hồi lâu sau mới hỏi: “Người đâu?”
Lục Đao nói: “Trong kho củi ạ.”
Giang Vu Thanh suy nghĩ giây lát rồi nói với Lục Đao: “Lục đại ca, phiền ngươi dẫn ta tới xem.”
Tất nhiên Lục Đao đồng ý ngay, hắn là con người hầu Lục gia nên biết rõ thân phận Giang Vu Thanh. Nếu là kẻ trộm bình thường yêu cầu như vậy, Lục Đao sẽ không đời nào để Giang Vu Thanh gặp hắn, chưa biết chừng sẽ đưa lên quan phủ hoặc đánh cho một trận rồi quăng ra ngoài. Nhưng mặt tên trộm kia quả thực khá giống Giang Vu Thanh.
Trước mắt Lục Đao hiện ra cảnh tên trộm ôm đùi mình, rối rít kêu lên: “Đại nhân, ta không phải trộm, ta không phải trộm thật mà! Ta chỉ tới tìm người thôi!”
Lục Đao bực bội giơ chân muốn đá hắn ra nhưng lại nghe hắn nói: “Ta tìm Giang Vu Thanh!”
Lục Đao khựng lại, cụp mắt nhìn nam nhân trẻ tuổi vừa gầy gò vừa bẩn thỉu kia, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lục Đao, hắn nuốt nước bọt rồi đánh bạo nói: “Ta tìm Giang Vu Thanh…… Giang Vu Thanh ở thôn Giang Gia, ta…… ta là Nhị ca của y.”
Lục Đao không biết ông bà Lục dẫn Giang Vu Thanh từ đâu về, nhưng nhìn kỹ người trước mặt đúng là có mấy nét khá giống Giang Vu Thanh. Lục Đao điềm tĩnh đá hắn ra rồi nói: “Lục gia chỉ có Giang thiếu gia chứ không có người ngươi nói.”
“Tên trộm” tái mặt, thấy Lục Đao quay lưng đi thì bất chấp tất cả bò theo nói: “Đại nhân, ta xin ngài, cho ta gặp y một lần đi mà, nếu không gặp được y…… Đệ đệ ta sẽ chết mất, ta cầu xin ngài đó!”
Hắn kêu khóc thảm thiết, Lục Đao bước qua cửa, cửa kho củi đóng lại.
Lục Đao trầm tư nghĩ xem lời người này nói là thật hay giả, theo quy củ Giang thiếu gia đã vào Lục gia thì chính là người Lục gia, quá khứ chẳng liên quan gì đến y nữa. Nhưng nếu người này đúng là huynh đệ của Giang thiếu gia, lỡ sau này Giang thiếu gia biết chuyện sẽ sinh ra khúc mắc trong lòng, thậm chí còn oán hận hắn ——
Hai người băng qua hành lang đến kho củi, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng đập cửa liên hồi, một nam nhân trẻ tuổi kêu gào ầm ĩ, trong giọng nói xen lẫn lo lắng và tuyệt vọng, “Thả ta ra! Thả ta ra!”
“Giang Vu Thanh!”
“Tam oa tử!”
Giang Vu Thanh dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, giọng nói này rất lạ lẫm nhưng ba chữ “Tam oa tử” tựa như bay ra từ một chiếc hộp phủ bụi dày, khơi lại ký ức mà Giang Vu Thanh đã quên từ lâu.
Giang Vu Thanh nhìn chằm chằm cánh cửa kia, hít sâu một hơi rồi nhấc chân đi tới.
“Giang thiếu gia,” người hầu gác cửa cúi chào y, Giang Vu Thanh gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn cánh cửa: “Cảm phiền mở cửa giùm.”
Người hầu nhìn sang Lục Đao, thấy Lục Đao gật đầu mới lấy chìa khóa ra, vừa mở khóa thì cửa bị người bên trong kéo mạnh.
Hai người trong và ngoài cửa đối diện nhau.
Trước mắt Giang Vu Thanh là một thanh niên gầy gò mặc áo vải, đầu bù tóc rối, y phục lấm lem vá víu hệt như tá điền trong điền trang.
Nhưng Giang Vu Thanh vừa nhìn đã nhận ra người trước mặt là Nhị ca của mình, Giang Vu Hành.
Giang Vu Thanh nhận ra Giang Vu Hành nhưng Giang Vu Hành không nhận ra Giang Vu Thanh, trái lại bị thiếu niên trắng trẻo tuấn tú trước mặt làm sững sờ.
Đứng xa không cảm thấy gì, nhưng khi ở gần Giang Vu Hành không dám nhận người có mấy phần giống đệ đệ mình đang đứng trước mắt—— Người này hoàn toàn khác xa Giang Vu Thanh trong trí nhớ của hắn. Giang gia đông con, trên hắn có đại ca, Giang Vu Thanh là con thứ ba, dưới y còn lão Tứ Giang Vu An và hai tỷ muội.
Giang Vu Thanh cũng chẳng có gì nổi bật.
Giang gia rất nghèo, từ nhỏ bọn họ đã phải nghĩ cách kiếm thêm đồ ăn cho gia đình, đầu óc Giang Vu Hành lanh lợi nên theo mấy đứa trẻ khác trèo cây lội sông, còn Giang Vu Thanh thì lo việc nhà. Trong nhà y luôn ăn không đủ no, thường ngày cũng ít nói, đại ca chất phác trung thực, lão Tứ hiền lành ngoan ngoãn, so ra lão Tam Giang Vu Thanh có vẻ cục mịch lầm lì hơn.
Thiếu niên trước mặt mặc trường sam trắng xanh, nước da trắng nõn, đôi mắt đen láy linh động, toát ra vẻ trầm tĩnh như tiểu thiếu gia nhà giàu chỉ biết đọc sách.
Đầu lưỡi Giang Vu Hành như bị mèo tha đi, không khỏi bồn chồn bất an. Hắn nắm chặt tay áo, lúng túng không biết nên nói gì, chợt thấy thiếu niên trước mặt cười nói với mình: “Nhị ca, lâu rồi không gặp.”