Nếu không tính tuổi mụ thì thật ra Lương Đồng mới chỉ hai mươi sáu. So với một thanh niên đã ngoài ba mươi tuổi như Khâu Mộng Trường thì đúng là một cậu trai trẻ đẹp thật.
Lương trai trẻ đẹp lên tiếng: “Là cậu trai trẻ đẹp thì nên dùng băng dán dành cho cậu trai trẻ đẹp.”
Khâu Mộng Trường bị anh chọc cười, lòng nghĩ sao lại đáng yêu thế này, lúc mới quen rõ ràng xa rời quần chúng lắm mà.
Khâu Mộng Trường bận, nói chuyện với Lương Đồng được mấy câu đã cúp máy. Sáng nay anh mới tới bệnh viện đã làm việc liên tục, mãi mới rảnh rang một lát để gọi cho Lương Đồng một cuộc.
Lúc Khâu Mộng Trường bước vào phòng làm việc còn đang cúi đầu xem điện thoại. Bác sĩ Hoàng trông thấy mới cầm tách trà trêu anh: “Mộng Trường này, dạo này thấy dùng điện thoại hơi nhiều đấy nhé, lúc trước cả ngày không thấy cậu sờ đến điện thoại lần nào, có gì đó rồi à?”
Trương Tử Dực hết kì thực tập nên đã về trường chuẩn bị ôn tập thi nghiên cứu sinh. Văn phòng thiếu mất một người có thể tâm sự ầm ầm, cũng thiếu một người có thể hùa vào trêu Khâu Mộng Trường cùng anh ấy. Bác sĩ Hoàng không quen chút nào.
Khâu Mộng Trường ừ, không muốn giấu: “Có gì đó.”
Anh đáp thẳng thắn như vậy khiến bác sĩ Hoàng không kịp phản ứng lại: “Chuyện gì hay vậy? Có gì đó á?! Anh hỏi là gì đó kia kia cơ, cậu đừng nói bừa nhá.”
Khâu Mộng Trường cười: “Anh hỏi “gì đó” nào?”
“Chuyện tìm đối tượng ấy!”
“À, em cũng nói về “gì đó” này mà.”
Bác sĩ Hoàng đậy nắp cốc, ngồi thẳng dậy, hơi ngoài ý muốn: “Thế là thật à? Cậu có đối tượng rồi?”
“Ừ, có rồi, ở bên nhau mới đây thôi.”
Bác sĩ Hoàng mừng rỡ lắc đầu: “Cuối cùng cũng có người túm được cậu rồi. Lần trước vợ anh tới viện đưa cơm thấy cậu rồi về suốt ngày lải nhải muốn giới thiệu em gái cho cậu. Anh không muốn làm chuyện khiến người khác ngại nên giờ cuối cùng cũng có thể ngăn cản bả rồi.”
“Gặp nhau thế nào?” Bác sĩ Hoàng bắt đầu hiếu kỳ, “Người khác giới thiệu cho à?”
Khâu Mộng Trường đáp: “Yêu đương tự do.”
“Yêu đương tự do là tốt, dạo này quần chúng có thể yêu đương tự do không nhiều lắm đâu, nhất là bác sĩ như chúng ta, làm gì có thời gian mà yêu với đương. Ngày nào trước mặt không phải bệnh nhân thì cũng là bác sĩ.” Bác sĩ Hoàng đặt cốc xuống, đứng dậy, “Đi, đi kiểm tra phòng. Hôm nay cậu có ca mổ nào không?”
“Có, chiều có một ca.”
Ca mổ hôm nay là của Triệu Hiểu Dương. Lúc kiểm tra phòng, Khâu Mộng Trường dặn dò cậu những điều cần lưu ý trước khi vào phẫu thuật.
Mẹ Triệu Hiểu Dương trông còn hồi hộp hơn cả cậu. Chẳng biết có phải do tối qua không ngủ được không mà quầng thâm mắt rất đậm.
Tuần trước, Dư Phỉ Phỉ đã mổ xong và được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt. Triệu Hiểu Dương không biết tình hình, ba ngày liên tiếp không thấy cô trong bệnh viện nên có chút sốt sắng: “Bác sĩ Khâu, người ở giường số 3 đâu rồi? Chị ấy đi mổ sao còn chưa quay lại?”
Khâu Mộng Trường nhìn cậu một cái: “Dư Phỉ Phỉ?”
Triệu Hiểu Dương gật đầu.
“Cô ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, đợi tình trạng ổn định rồi mới có thể ra ngoài.”
Triệu Hiểu Dương lo lắng trong lòng: “Phẫu thuật không thành công ạ?”
“Phẫu thuật thành công cũng phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt theo dõi ít nhất một tuần.”
Triệu Hiểu Dương thở phào một hơi, mặt lộ vẻ vui mừng: “Vậy tức là thành công phải không?”
Khâu Mộng Trường không nhịn được cười: “Quan tâm người ta vậy à, không phải lúc trước còn xin đổi phòng bệnh sao, chê người ta ồn ào mà.”
Triệu Hiểu Dương đánh mắt đi hướng khác, lầu bầu: “Thì ồn ào thật mà ạ.”
“Được rồi, anh ra ngoài đây. Nhớ nghỉ ngơi tốt đấy, đừng nghĩ nhiều, giữ tâm trạng tốt.”
Lương Đồng đóng danh sách khách mời, đẩy lại cho Ashley, “Làm lại một bản danh sách khác cho tôi.”
“Vâng.” Ashley nhận lại danh sách, “Có thêm bác sĩ Khâu vào không ạ?”
Lương Đồng ngước mắt lên nhìn cô.
Ashley biết rõ loại tiệc này chỉ là một nơi giao lưu làm ăn, chẳng mấy người thật sự tới chúc mừng sinh nhật Lương Đồng. Ngoại trừ bạn bè thân thích nhà họ Lương ra thì những người được mời đến tất nhiên đều là lãnh đạo ngành và quan chức cấp cao mượn tiệc sinh nhật để làm sâu sắc thêm mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Hoàn Hạ, nhân tiện làm quen với một vài doanh nghiệp khác có tiềm năng phát triển.
Nói là tiệc sinh nhật nhưng thật ra chẳng khác nào sân khấu gặp dịp thì chơi.
Lương Đồng coi trọng Khâu Mộng Trường như vậy chưa chắc đã muốn để anh tham dự loại tiệc như thế này.
Lương Đồng im lặng mấy giây, bảo: “Thêm vào đi.”
“Được.”
“Thêm hai người nữa.” Lương Đồng nói tiếp.
“Anh cứ nói.”
Lương Đồng viết tên Hoàng Dương và Chung Ngôn lên giấy ghi chú.
Ashley cầm lên nhìn, “Đây là… Bạn của bác sĩ Khâu?”
“Ừ.”
“Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp.”
Ashley nhìn tờ giấy ghi chú, “À chủ tịch Lương, bữa tối với công ty Dục Dương bị huỷ rồi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Dục Dương bị mua lại, ghế chủ tịch đổi người rồi.”
Lương Đồng nhíu mày: “Sao cơ?”
Hoàn Hạ vừa mới mua một khu đất ở thành phố Minh dự định phát triển một khu du lịch. Phía trước khu đất là một mảnh rừng phong nhỏ. Vốn dĩ sẽ là một cảnh quan ven hồ tuyệt đẹp nhưng không ngờ Hoàn Hạ vừa mua khu đất kia xong thì rừng phong đã bị Dục Dương mua lại với giá thấp.
Sau đó có tin đồn trong ngành rằng Dục Dương chuẩn bị phá rừng để phát triển dự án mới. Mặc kệ dự án gì thì cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của khu du lịch.
Hoàn Hạ là ông lớn trong ngành. Đối phương chắc chắn Hoàn Hạ nhất định sẽ mua lại mảnh rừng phong kia cho dự án mới. Vậy nên mua lại mảnh rừng với giá thấp chính là để bán nó lại với giá cao.
Bữa tối hôm nay của Lương Đồng là để đàm phán hợp đồng mua bán này.
Đáng lẽ loại giao dịch với công ty nhỏ này không cần Lương Đồng phải đích thân ra mặt nhưng đối phương ra giá rất cao, cao đến mức nực cười. Không phải Hoàn Hạ không mua nổi mảnh đất đó mà Lương Đồng còn đang cân nhắc xem có đáng mua mảnh đất này hay không. Tất cả còn phải đợi anh gặp mặt đối phương xong mới có thể ra quyết định.
Đúng lúc anh cũng muốn gặp mặt ông chủ muốn tiền đến phát điên, nghĩ ra được trò kiếm tiền xảo quyệt thế này.
Chẳng ngờ còn chưa thấy người thì Dục Dương đã đổi chủ.
“Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Lương Đồng gọi điện thoại nội bộ: “Chu Nguyên, vào đây một chuyến.”
Sau khi Chu Nguyên đẩy cửa bước vào, Lương Đồng chẳng ngẩng đầu lên đã hỏi: “Chủ tịch mới của Dục Dương tên là gì?”
Chu Nguyên đã chuẩn bị xong tài liệu từ trước. Y đưa tài liệu trên tay cho Lương Đồng: “Đây là tài liệu tôi đã sửa lại.”
Lương Đồng mở tài liệu, nhíu mày, nhìn kỹ cái tên trên đầu tài liệu, bảo: “Thời Tri Liên…”
Cái tên này có vẻ quen mắt.
Lật tới trang sau của tệp tài liệu, quả nhiên, đó là người đại diện pháp luật của một công ty đã từng hợp tác với tập đoàn Hoàn Hạ, một công ty quảng cáo ít tên tuổi.
Lương Đồng nhớ dự án này là do anh phụ trách. Khi đó, anh vừa mới du học nước ngoài về, nội bộ Hoàn Hạ thay máu, công ty quảng cáo hợp tác nhiều năm cũng thay đổi. Lương Đồng tham khảo hơn chục công ty quảng cáo, cuối cùng nhìn trúng một công ty mới vừa thành lập chưa được mấy năm trong số đông các công ty lâu đời.
Đương nhiên, hiệu quả và lợi ích mà công ty đó giúp Hoàn Hạ tạo ra quả thật không phụ kỳ vọng của Lương Đồng.
Một khi đã xác định được công ty quảng cáo và nếu không xảy ra trường hợp đặc biệt thì thường sẽ hợp tác lâu dài. Nhưng sau đó chưa tới hai năm, công ty này đã bị mua lại, hợp tác với Hoàn Hạ đến năm thứ hai thì chấm dứt.
Lương Đồng gập tài liệu lại, bảo: “Để Ashley sắp xếp, tìm cách liên lạc với chủ tịch mới kia, hẹn một bữa tối khác.”
“Vâng.”
Buổi chiều lúc đi đón Dư Văn Gia, Lương Đồng đặc biệt chọn một chiếc siêu xe cực kì hào nhoáng từ gara. Lái con xe này trong thành phố có vẻ hơi lãng phí, đã vậy còn thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhưng mục đích của Lương Đồng chính là để cho mọi người chú ý, nếu không đã chẳng lái xe này.
Lúc xe dừng trước cửa trường học, không có gì ngạc nhiên khi nó bị các học sinh và phụ huynh học sinh vây xem, đến cả các chú bảo vệ duy trì trật tự cũng thường xuyên nhìn sang.
Lương Đồng vẫn mặc chiếc hoodie màu đen ban sáng, trên cằm là miếng băng dán “Cậu bé Bọt biển” Dư Văn Gia cho anh.
Nếu mà làm màu thêm chút nữa thì Lương Đồng phải đeo thêm một chiếc kính râm trên mặt nhưng anh thật sự không muốn trông mình như thằng đần chút nào nên đã tháo kính râm trước khi xuống xe.
Để tránh ùn tắc ở cổng trường nên thời gian học sinh các khối tan học có khác nhau một chút. Từ khối một đến khối ba sẽ tan học đúng giờ, còn khối bốn đến khối sáu* sẽ tan muộn hơn mười phút.
*Bậc tiểu học ở TQ có 6 lớp.
Đến giờ, các học sinh khối trên ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, không ai không bị chiếc xe thể thao chất lừ đậu bên đường kia hấp dẫn.
Dư Văn Gia khoác balo ra ngoài, một thằng nhóc nhỏ con gầy teo, còn chẳng cao bằng bạn nữ bên cạnh. Các bạn nhỏ đều mặc đồng phục màu xanh lam nhạt, nếu không phải nhóc con Dư Văn Gia rất đáng yêu thì suýt nữa Lương Đồng không tìm được người.
Dư Văn Gia nhìn quanh, vẫn đang tìm bóng dáng của Lương Đồng, kết quả bị xe thể thao thu hút nên không để ý đến người đang đứng cạnh xe. Dư Văn Gia nhìn mấy giây lại quay đầu đi nơi khác, tiếp tục tìm bóng dáng Lương Đồng. Nhóc vẫn nghĩ Lương Đồng sẽ đi chiếc SUV Lexus của anh nhóc nên căn bản không để ý chủ nhân của chiếc xe kia.
Lương Đồng nghĩ thầm anh mày trông giống người qua đường lắm à, mắt to như thế để làm gì khi nhìn qua xong làm lơ luôn.
Không tìm thấy người nên Dư Văn Gia hơi lo lắng, nhíu mày đi theo dòng người ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp.
“Wow, xe ngầu thật á.” Bạn nam bên cạnh Dư Văn Gia ra sức kéo áo nhóc, “Dư Văn Gia, cậu thấy không, wow wow wow, đẹp trai quá trời, đi xem đi, chúng ta sang bên đó xem đi.”
Dư Văn Gia nhấp nhổm không yên ừ một tiếng, bị bạn học bên cạnh kéo đi, trong lúc không để ý đã bị kéo đến bên cạnh xe thể thao rồi.
“Mắt to như thế gắn trên mặt làm gì?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Dư Văn Gia ngẩng phắt đầu lên, hoang mang hai giây, há mồm “A” một tiếng.
Biểu cảm trên mặt Dư Văn Gia từ kinh ngạc sang vui mừng: “Anh đến rồi à!”
“Tới lâu rồi.” Ngón tay Lương Đồng dúi nhẹ đầu nhóc một cái, “Nhìn sang chỗ anh rồi còn không thấy anh đâu.”
Ánh mắt Dư Văn Gia lại nhìn xe sau lưng Lương Đồng, lại “A” một tiếng: “Xe của anh!”
Lương Đồng cầm balo của nhóc lên.
“Ngầu ghê luôn á!” Dư Văn Gia ngẩng đầu nhìn Lương Đồng.
Lương Đồng nhướng mày: “Xe ngầu hay anh ngầu?”
Dư Văn Gia cười ngây ngô, hiếm khi thẳng thắn bảo: “Anh ngầu hơn một chút.”
Câu này làm Lương Đồng rất hài lòng, mở miệng bảo: “Đón em bằng xe này được không?”
Dư Văn Gia ngốc luôn: “Dạ…?”
Rất nhiều bạn học đi theo sau Dư Văn Gia, đều ra cùng một lúc, bao gồm cả cậu bé đánh nhau với nhóc. Bạn nam bên cạnh kéo tay áo Dư Văn Gia, hỏi nhỏ: “Ba cậu à?”
Dư Văn Gia lắc đầu.
Lương Đồng đã sớm chú ý tới cậu nhóc có biểu cảm xấu xí sau lưng Dư Văn Gia. Chỉ có bạn học có quan hệ không tốt với nhóc mới có thể có biểu cảm nhăn nhó như vậy thôi, hơn nữa nhóc con kia còn bị thương trên trán, khả năng là do lần đánh nhau với Dư Văn Gia gây ra.
Lương Đồng kéo Dư Văn Gia đến cạnh mình, nói với các bạn nhỏ: “Ba của Gia Gia rất bận nên không tới đón em ấy được.”
Bạn nam kia lại hỏi Dư Văn Gia: “Nhà cậu có tài xế luôn á!”
Lương Đồng mỉm cười ngoài mặt, trong lòng trào máu.
“Wow, nhà Dư Văn Gia giàu ghê vậy á. Ba cậu làm gì vậy?”
Dư Văn Gia choáng váng đầu óc, nghiêm túc đáp: “Người trong quân đội.”
Một đám bạn nam wow liên tục: “Ôi… Sao chưa bao giờ nghe cậu nói vậy. Ngầu đét.”