Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 36



Nhưng sau khi kéo Ngôn Minh ra khỏi nhà hàng, một lần nữa bình tĩnh lại, Ngu Điềm lại lâm vào trầm mặc.

Ánh mắt Ngôn Minh mang theo sự dò xét, nhìn Ngu Điềm đến mức da đầu tê dại.

May mắn trong đầu cô chợt lóe lên ý tưởng: “Em nghe nói phố Thuần Bạch bên kia có chợ đêm bán đồ ăn, hay là chúng ta đi qua đó ăn nhé! Ăn xong có thể ra cửa hàng thuốc gần đó mua thực phẩm chức năng cho anh!”

Phố Thuần Bạch cách nơi này tầm vài phút đi bộ, Ngu Điềm nào dám nhìn thẳng vào mắt Ngôn Minh, chỉ giả vờ bình tĩnh, không cho Ngôn Minh cơ hội nói chuyện đã kéo anh đi về phía trước.

Cho đến khi gió lạnh bên ngoài làm giả nhiệt độ trên mặt Ngu Điềm xuống, cô mới ý thức được mình đang nắm tay Ngôn Minh.

Đầu Ngu Điềm nóng lên, gần như trong chớp mắt theo bản năng buông tay Ngôn Minh ra như bị điện giật.

Cô vừa hồi hộp vừa thấp thỏm, Ngôn Minh bị có kéo đi vậy mà lại bình tĩnh tới không thể bình tĩnh hơn.

Rõ ràng gió đêm mát mẻ, nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy bầu không khí xung quanh nóng như thể sắp bốc cháy.

Ánh đèn neon đan xen với bóng đêm chảy xuôi trên sườn mặt trắng nõn của Ngôn Minh, đó là cảnh tượng cực kỳ có tính mê hoặc, khiến Ngu Điềm biết rõ là nhìn chằm chằm mặt người ta là bất lịch sự nhưng tầm mắt đảo tới đảo lui cuối cùng vẫn dừng lại trên gương mặt ấy.

Trên mặt Ngôn Minh như có lực hút, Ngu Điềm không có cách nào cưỡng lại quy luật vận hành của nam châm nên chỉ biết dán mắt vào đó.

Ngôn Minh rất nhanh phát hiện ra loại ánh mắt này của cô, anh hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt thâm thúy xinh đẹp nghiêm túc nhìn Ngu Điềm, môi bạc khẽ mím, giọng nói trầm thấp như thần chú mê hoặc vang lên.

“Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Vì khúc nhạc đệm vừa rồi của mẹ mình và cũng bởi bản thân có ý đồ lôi ké Ngôn Minh trốn tránh hai người đụng mặt nên Ngu Điềm theo bản năng cảm thấy chột dạ và bất an.

Hành vi này của cô có khác gì Ngôn Minh bao che trước đó?

Nhưng chuyện mẹ ngoại tình là một đả kích lớn đối với Ngu Điềm, trong lòng cô loạn thành một đoàn, cảm giác cưỡi lên lưng cọp khó xuống, giờ phút này sau khi kéo Ngôn Minh ra khỏi nhà hàng cũng không biết nói thế nào với anh.

Bất kể Ngôn Văn Hoa đã làm gì, mẹ mình ngoại tình vẫn là sai.

Cô nghĩ tới dáng vẻ đúng lý hợp tình trước đó của Ngôn Minh, lập tức nghẹn họng.

Tuy đã tránh được việc mẹ mình đụng mặt Ngôn Minh nhưng chuyện nên thẳng thắn thì vẫn phải thẳng thắn.

Giờ phút này, trong lòng cô mang tâm lý áy náy và muốn bù đắp cho Ngôn Minh, dưới tình huống không tìm thấy chủ đề gì để nói, liền theo bản năng nói vài câu vuốt mông ngựa.

Bàn tính của Ngu Điềm đánh rất khá, giơ tay không đánh người mặt cười, trước hết cứ nỗ lực nịnh nọt Ngôn Minh, đợi anh vui rồi lại nghĩ xem làm thế nào để nói vào chủ đề chính, dưới bầu không khí tương đối nhẹ nhàng, thẳng thắn về chuyện vừa rồi, sau đó lại nói về chuyện Ngôn Văn Hoa ngoại tình.

Vì thế Ngu Điềm bèn ngửa đầu nhìn Ngôn Minh, lộ ra ý cười chân thành: “Anh Ngôn Minh, đã từng có ai khen anh rất đẹp trai chưa?”

Nếu muốn dẫn dắt chủ đề nói chuyện, đầu tiên phải bắt đầu khen từ ngoại hình của Ngôn Minh, sau đó Ngôn Minh chắc chắn ít nhất sẽ nói câu cảm ơn, khi ấy mình sẽ rèn sắt khi còn nóng, thuận theo khen Ngôn Minh không chỉ có vẻ ngoài điển trai mà nhân phẩm còn tốt, là hình mẫu người đẹp thiện tâm của thời đại mới.

Tóm là là khen, khen đến chết luôn.

Đặc biệt phải khen anh là người lương thiện rộng lượng, để sau đó khi nói thẳng Ngôn Minh sẽ vì ngại mấy câu tâng bốc vừa rồi của mình mà không thể nổi bão.

Nhưng đối diện với Ngu Điềm đang trong trận địa sẵn sàng đón địch, Ngôn Minh lại không phản ứng giống như người bình thường nói cảm ơn, cô chỉ nghe thấy anh trả lời.

“Có, người bệnh nào không đăng ký khám bệnh được muốn tôi cho đi cửa sau đều khen tôi như vậy.”

“…………”

Ngu Điềm nghẹn lời, vừa muốn mở miệng khen Ngôn Minh không chỉ đẹp bên ngoài mà bên trong càng đẹp thì anh lại tiếp tục nói.

“Nếu muốn nhờ tôi sắp xếp hộ giường bệnh thì đều sẽ theo trình tự sau khen tôi, đầu tiên là khen tôi không chỉ lớn lên tuấn tú mà làm người cũng rất tốt, năng lực chuyên nghiệp cao, y đức khỏi phải bàn…”

Ngôn Minh nói một chuỗi, liệt kê tất cả những điểm trên người mình có thể khen, biểu hiện rõ ràng, tự đi đường của mình, làm cho Ngu Điềm không còn gì để nói.

Nói xong, anh cười như không cười mà nhìn Ngu Điềm: “Còn có cái gì nữa?”

“Hết rồi…”

Ngôn Minh giống như sinh viên ưu tú ít khi lên lớp. Khi giáo viên cho phép bày tỏ quan điểm, với tư cách là người đầu tiên phát biểu, anh đem tất cả những gì có thể nói đều nói ra hết, khiến cho những bạn học sau đó đứng lên không biết phải nói gì tiếp theo.

Nhưng rõ ràng là Ngôn Minh phá hỏng con đường vuốt mông ngựa rộng thênh thang của Ngu Điềm, vậy mà sau khi cô giơ tay đầu hàng, anh lại đen mặt nói: “Hóa ra ưu điểm của tôi cũng chỉ ít có vậy, tùy tiện kể ra vài cái là đã hết rồi.”

“………..”

Ngu Điềm cảm thấy, Ngôn Minh là một người đàn ông siêu cấp khó lấy lòng, lớn lên đẹp trai nên giỏi làm bộ làm tịch.

Trong lòng cô lại một lần nữa công bằng đánh giá, đàn ông như vậy, thật sự không thích hợp làm bạn trai của bất kỳ ai, nhìn qua rất biết ra vẻ, có thể sẽ ỷ vào vài phần nhan sắc của mình mà tức giận nóng nảy luôn muốn người ta phải dỗ dành.

Nhưng không nghĩ tới còn tốt, vừa nghĩ tới từ mấu chốt bạn trai này, Ngu Điềm liền nhịn không được nhớ đến mẹ mình…

Vừa rồi tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, trong nháy mắt nhìn thấy mẹ mình và một người đàn ông khác dắt tay, phản ứng đầu tiên của Ngu Điềm là không thể để Ngôn Minh phát hiện, ít nhất không thể để tình huống phát triển càng xấu hổ hơn, phải đợi bình tĩnh lại mới có thể giải quyết. Nhưng hiện tại đến khi thật sự bình tĩnh, vô vàn sự tự trách và hổ thẹn cuồn cuộn dâng trai khiến nội tâm Ngu Điềm buồn bực khó có thể giải thích.

Chuyện này rốt cuộc là sao đây!

Cô như đang ngồi trên một con thuyền nhỏ gập ghềnh, bão táp mưa sa vẫn phải cố giữ vững thăng bằng, nhưng cố tính lúc này, ánh mắt Ngôn Minh không ngừng nhìn cô, quyết tâm dậu đổ bìm leo muốn phá vỡ thân thuyền cũ nát của Ngu Điềm lúc đang leo lên đầu sóng ngọn gió.

Đường đi ngắn ngủi, còn chưa đến phố ăn vặt chợ đêm thì Ngu Điềm đã bại trận.

Cô quyết định không tìm đề tài lung tung nữa, vẫn nên bình đẳng trực tiếp nói chuyện với Ngôn Minh.

Việc này cần phải thẳng thắn.

Nếu không Ngu Điềm sẽ tự trách đến mức ngủ không ngon.

Quan niệm về đúng sai trong lòng tra tấn cô, khiến cô căn bản không cách nào nhịn  mà không nói, đợi về nhà bàn bạc kỳ hơn chuyện này.

“Anh Ngôn Minh, chuyện ban nãy không kịp nói ở nhà hàng, em thấy vẫn cần thiết phải nói rõ ràng.”

Ngôn Minh ngẩn người, hiển nhiên không ngờ tới Ngu Điềm muốn nhắc lại chuyện cũ, anh khẽ cau mày, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Tôi cho rằng chuyện này cứ bỏ qua đi, vì hiện tại chưa thích hợp để nói.”

Ngu Điềm có chút uể oải: “Em biết.”

Cha mẹ mình xem mắt yêu đương, kết quả có thể là đồng thời ngoại tình sau lưng nhau, loại chuyện này nói lúc nào cũng không thích hợp.

Nhưng hiện thức vẫn phải đối mặt.

Ngu Điềm hít sâu một hơi, nhìn về phía Ngôn Minh: “Anh Ngôn Minh, em nghĩ chúng ta không thể làm anh em. Nhưng không thể làm anh em, em vẫn muốn chúng ta có thể dùng một phương thức khác để ở chung, chúng ta có thể làm…”

Chỉ là Ngu Điềm còn chưa nói ra hai chữ “bạn bè” thì đã bị Ngôn Minh lanh tay lẹ mắt ngắt lời.

“Ngu Điềm, tôi hiện giờ vẫn muốn chuyên tâm công tác, trước mắt không định nghĩ xa như vậy.”

?

Chuyên tâm công tác và quan hệ tình yêu của ba mẹ gì có liên quan gì?

Vừa rồi mắt thường cũng có thể thấy được trạng thái tinh thần của Ngôn Minh thả lỏng nhưng bây giờ lại như đang lâm đại địch, anh cân nhắc xem dùng từ sao cho thỏa đáng, hiếm khi thấy được anh căng thẳng, phản ứng rất không thích hợp.

Thần sắc anh nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại không bình lặng được như vậy, nhìn thoáng qua Ngu Điềm liền dời tầm mắt.

“Cô phải nghĩ cho kỹ, nếu nói ra có khả năng đến bạn bè cũng không thể làm được.”

A………..

Cho nên thái độ của Ngôn Minh đối với tình cảm chính là, cho dù cả hai bên đều ngoại tình nhưng chỉ cần ngoài mặt có thể duy trì sự tốt đẹp, không vạch trần lẫn nhau, thì vẫn có thể mở một mắt nhắm một mắt mà chắp vá? Nhưng một khi chọc thủng tầng giấy cửa sổ mỏng manh này thì phải đường ai nấy đi?

Điều này hoàn toàn trái ngược với lý tưởng và quan niệm về tình yêu, hôn nhân của Ngu Điềm.

Mặc dù giữa mình và Ngôn Minh hoàn toàn là do quan hệ của cha mẹ hai bên tác thành, nhưng Ngu Điềm không ngờ tới Ngôn Minh lại tuyệt tình như vậy.

Ý tứ trong lời nói của anh chính là, nếu cha mẹ đã không thành đôi thì anh cũng không muốn tiếp tục qua lại với mình? Cho nên, chỉ cần mình đề cập tới chuyện cha mẹ ngoại tình thì đến bạn bè cũng không làm được nữa?

Tuy rất lạnh lùng nhưng lại phù hợp với tính cách của Ngôn Minh.

Không thể làm bạn bè với Ngôn Minh quả thật có chút đáng tiếc, nếu là trước kia, Ngu Điềm chắc chắn không thể chấp nhận, nhưng hiện tại sau khi tiếp xúc với anh vài lần, lăng kính thần tượng dần dần rút đi, Ngu Điềm cũng trở nên bình thản hơn rất nhiều.

Lạnh lùng xa cách khó có thể lấy lòng.

Duyên với người khác phái tốt quá mức, làm bạn thân khác giới của anh rất dễ bị người ta ghi hận.

Công việc bận rộn, sinh hoạt đảo lộn.

Người bệnh thứ nhất, người khác sang bên.

Kỹ năng sinh hoạt không đạt tiêu chuẩn.

Quá mức thẳng nam nghe không hiểu lời ngầm…

Cẩn thận nghĩ lại, Ngôn Minh có một đống lớn khuyết điểm.

Không làm bạn bè thì không làm bạn bè thôi.

Ngu Điềm cũng không phải học sinh tiểu học, đã sớm qua tuổi tuyệt giao với bạn liền gào khóc hết mấy ngày.

Người trưởng thành, quan trọng nhất chính là hảo tụ hảo tán* và biết điều.

*Hảo tụ hảo tán (好聚好散): gặp gỡ vui vẻ, chia tay trong hòa bình

Tuy cảm thấy rất thất vọng và mất mát, nhưng chỉ là một người bạn mà thôi, cũng không phải không thể thay thế.

Thời đại này, ai còn thiếu bạn đến mức nhất định phải thuyết phục một người không tình nguyện miễn cưỡng làm bạn với mình?

Ngẫm lại sự cống hiến trước đây của bản thân, lại bỏ ra không ít lòng tốt và nhiệt tình, Ngu Điềm cảm thấy vừa tủi thân vừa không đáng, nói sao thì cũng tổn thất không ít, còn nghĩ rằng Ngôn Minh sẽ nể mặt là bạn cùng trường, nhìn vào sự chân thành của mình mà khoan dung độ lượng.

Mặc dù sau này không tiếp tục qua lại với Ngôn Minh nhưng trong khoảng thời gian này cô cũng học tập được không ít thứ từ anh, thỉnh giáo được rất nhiều vấn đề y học chuyên nghiệp, đặt tay lên ngực mà nghĩ, cũng không tính là thiệt thòi…

Tuy chuyện mẹ mình ngoại tình này, Ngu Điềm có thể giả vờ như không biết mà giấu giếm, nhưng quan niệm đúng sai của cô không cho chép chuyện chỉ giúp tình không giúp lý.

Dù là mẹ của mình đi chăng nữa, chưa nói tới chuyện Ngôn Văn Hoa làm ra chuyện có lỗi trước hay sau, nhưng một khi ngoại tình chính là sai rồi, không có lý do gì để tô son trát phấn, mẹ cô làm sai, cô ít nhất phải có trách nhiệm đứng ra xin lỗi.

Vậy nên nghĩ tới nghĩ lui, Ngu Điềm cuối cùng vẫn không vượt qua được giới hạn trong lòng, cô hít sâu một hơi, quyết định nói ra hết suy nghĩ của mình.

“Lần trước em đã nhìn thấy ba anh ở bên ngoài xem mắt, em rất tức giận, lúc ấy anh cảm thấy không có việc gì nhưng em lại rất khó chịu đựng việc vi phạm nguyên tắc, nhưng hiện giờ  có lẽ em cũng không có tư cách phê bình ba anh, bởi vì vừa rồi thật ra em nhìn thấy mẹ … mẹ em hình như cũng đang hẹn hò với một người đàn ông khác.”

Nếu đã nói ra được câu mở đầu thì Ngu Điềm cũng không còn gì phải ngại, cô hít sâu một hơi nói tiếp: “Vừa rồi kéo anh ra khỏi nhà hàng thủy sản là vì không muốn để anh bắt gặp mẹ em và người đàn ông khác hẹn hò ăn cơm.”

“Nhưng em không thể làm được chuyện mở một mắt nhắm một mắt hay tiêu chuẩn kép, chuyện này em cảm thấy anh có quyền được biết, nếu không đối với anh và ba anh cũng không công bằng. Bất kể anh cảm thấy như thế nào, có định nói chuyện này với ba anh hay không, đó đều là lựa chọn của anh, theo tiếp đây hai vị trưởng bối muốn phát triển kiểu gì cũng không phải chuyện em có thể can thiệp, em tôn trọng sự lựa chọn của anh, cũng tôn trọng sự lựa chọn của ba mẹ.”

“Chỉ là đứng ở lập trường của em mà nói, hai người vừa mới xem mắt xác lập quan hệ hẹn hò thì không nên trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mà đồng thời tiếp xúc với người bên ngoài, thiết nghĩ tình cảm giữa hai người chắc cũng tốt như trong tưởng tượng.”

Có lẽ là nghe thấy Ngu Điềm nói mẹ cô ra ngoài hẹn hò ăn cơm với người đàn ông khác nên sắc mặt Ngôn Minh cực kỳ xấu, anh hơi cau mày, như thể không thể tin được chuyện Ngu Điềm đang nói.

Ngu Điềm bởi vậy cũng không dám nhìn anh: “Trước đó em quả thật rất muốn làm anh em với anh, cũng thật sự hy vọng mẹ em và ba anh có thể tái hôn, chúng ta có thể trở thành anh trai và em gái trên pháp luật, nhưng hiện thực như vậy, em nghĩ chúng ta không thể viết tên chung trong sổ hộ khẩu được rồi, cũng không có duyên phận làm người một nhà.”

Sắc mặt Ngôn Minh ngày càng khó coi.

Dù vậy nhưng Ngu Điềm cảm thấy những gì cần nói, cần phải thể hiện thì chính mình vẫn nên thành khẩn một chút.

“Em về nhà chắc chắn sẽ nói chuyện nghiêm túc với mẹ, em không tán thành loại hành vi này của bà ấy, cũng sẽ không nói chuyện ba anh đi xem mắt cho bà ấy nghe, những chuyện khác em sẽ không tham dự. Bọn họ làm sai, mà đều là người trưởng thành, thì phải biết tự chịu trách nhiệm và giải quyết thỏa đáng.”

Vẻ mặt Ngu Điềm nghiêm túc: “Nếu anh cảm thấy, sau khi nói thẳng ra như vậy, chúng ta không thể làm người một nhà, anh cũng không muốn làm bạn bè với em, còn nhiều lần nhắc nhở em phải nghĩ kỹ rồi mới nói, nếu không thì đến bạn bè cũng không thể làm được. Nghĩ tới việc anh sớm đã hiểu rõ tình trạng quan hệ của ba mẹ chúng ta, chỉ là mở một mắt nhắm một mắt, em cũng biết lựa chọn cách giải quyết giống như của anh có lẽ sẽ trưởng thành hơn, nhưng giá trị quan của em không cách nào chấp nhận được.”

Ngu Điềm lấy hơi: “Em biết em nói hết ra như vậy sẽ rất xấu hổ và khó coi, khiến cho người khác không thoải mái, anh cũng đã vài lần cố gắng ngăn cản em để tránh cảnh tượng này nhưng em vẫn thích làm rõ đúng sai, vậy nên em mong anh có thể tha thứ cho sự ích kỷ này của em.”

Ngu Điềm cũng ít nhiều hiểu được suy nghĩ của Ngôn Minh. Giống như phát hiện chồng mình ngoại tình, người vợ chưa chắc đã không tức giận, nhưng chỉ cần người chồng không làm ra chuyện gì quá đáng thì người vợ vẫn có thể làm như không biết, tiếp tục lừa mình dối người, ngoài mặt gắn bỏ nhìn như gia đình hòa thuận. Vì trong mắt rất nhiều người, thể diện còn quan trọng hơn cả hạnh phúc chân chính. Cuộc sống mà, tàm tạm là được rồi.

Nhưng Ngu Điềm không có cách nào tán thành.

Giá trị quan của cô có lẽ khác xa so với một số người trên thế giới này.

“Nhìn vào hoàn cảnh hiện tại, có lẽ anh cũng không mấy dễ chịu, đối với chuyện này cảm thấy vừa xấu hổ vừa chẳng ra làm sao, không muốn tiếp tục qua lại với em nữa, em đây cũng đành chấp nhận.”

Ngu Điềm tự nhận những lời mình vừa nói, vừa có lý vừa có tình, rất tỉnh táo và bình tĩnh.

Suy cho cùng mẹ mình ngoại tình, ba của Ngôn Minh cũng không hề cô đơn, dưới tình huống cả hai người đều làm sai, Ngu Điềm đã thể hiện đủ sự khách quan trung lập, nên xin lỗi thì xin lỗi, không thiên vị, cũng không cố tình che giấu, đối với phản ứng kế tiếp của Ngôn Minh, cô cũng tỏ vẻ vạn phần bao dung, chấp nhận toàn bộ.

Nhưng không hiểu vì sao, Ngôn Minh lại có vẻ không thể tiếp thu, giọng điệu của anh như là nghiến răng nghiến lợi: “Vậy nên chuyện cô nói muốn thẳng thắn, chính là cái này?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.