Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 45



Lúc Ngu Điềm nhận được điện thoại của Ngôn Minh quả thật có chút bất ngờ, nói cho cùng nếu không làm người một nhà thì Ngôn Minh cũng chẳng lý do gì để tiếp liên lạc với mình nữa.

“Tối mai cô có rảnh không?”

Bên kia điện thoại giọng của Ngôn Minh vẫn lạnh nhạt như cũ, không giống như đang hẹn Ngu Điềm mà càng giống với đang thông báo hơn.

Cũng may cảnh đời thay đổi, một thời gian không gặp, hai người trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, nhất trí không đề cập tới chuyện lần trước khi gặp mặt, nói chuyện điện thoại ngữ khí tương đối bình thản.

Đây vốn là cơ hội tốt để hóa giải hiềm khích trước kia, nhưng đáng tiếc, tối mai Ngu Điềm lại có việc bận…

“Tối mai không được rồi, em phải đi với anh Đới Hâm tới tham gia buổi tụ hội của các streamer lớn trên nền tảng… Ngày mai anh có chuyện gì sao?”

Bên kia điện thoại quả nhiên im lặng một chút, sau đó chất giọng lành lạnh của Ngôn Minh lại truyền tới.

“Ồ, vậy thôi, là Tưởng Ngọc Minh bảo tôi gọi điện hẹn cô, cậu ta chủ động nói muốn làm một kỳ phổ cập y học chỉnh hình, gần đây cậu ta nhiều ca phẫu thuật phải làm, vừa hay tối mai rảnh.”

Ngu Điềm nghe có người chủ động tới đưa tư liệu sống, có lý nào lại bỏ qua. Đới Hâm và các streamer mà anh ta quen biết đều là freelancer*, mỗi kỳ đều sẽ họp mặt, ngày mai không đi được thì lần sau đi, nhưng một bác sĩ có thâm niên trong khoa chỉnh hình thuộc bệnh viện top 3 cả nước như Tưởng Ngọc Minh thì lại không thể hẹn trước được.

*Freelancer hay còn gọi là người làm việc tự do, là những người làm việc cho khách hàng và chủ dự án với một khoản phí, bất kể thời gian hay địa điểm làm việc. 

“Em sẽ nói anh Hâm đổi thời gian!” Ngu Điềm nhanh chóng quyết định: “Em đi! Thời gian và địa điểm có cần phải liên hệ với bác sĩ Tưởng không ạ? Em có Wechat của anh ấy.”

“Không cần, cô cứ liên lạc với tôi là được, gần đây cậu ta bận phẫu thuật, không có nhiều thời gian xem điện thoại, thời gian và địa điểm tôi sẽ gửi cho cô sau.”

Ngôn Minh lời ít ý nhiều, nói xong chuyện chính liền cúp điện thoại cái rụp.

Chỉ trong phút chốc, Ngôn Minh đã gửi địa điểm và thời gian hẹn gặp mặt tới cho Ngu Điềm, không nói thêm một câu vô nghĩa.

Mặc dù trong dự kiến, nhưng Ngu Điềm vẫn không nhịn được chửi thầm.

Thái độ này thật sự không khác gì người qua đường, nếu không phải vì Tưởng Ngọc Minh, có lẽ cả đời này Ngôn Minh cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô.

**

Trước ngày hẹn, Tưởng Ngọc Minh thật sự rất hồi hộp, nhưng Ngôn Minh cũng đủ thú vị, rõ ràng lịch giải phẫu của anh dày đặc như sóng điện não đồ, bệnh nhân đăng ký khám ngoại trú mỗi ngày đều xếp hàng dài không dứt, vậy mà có thể bớt thời gian ra đi cùng anh ta tới chỗ hẹn gặp Ngu Điềm tối nay.

Nếu không có Ngôn Minh đi cùng, Tưởng Ngọc Minh thật sự có chút xấu hổ, sợ mình và Ngu Điềm nói chuyện với nhau sẽ tẻ nhạt, nhưng có Ngôn Minh thì khác, nói vậy chắc Ngôn Minh cũng nghĩ tới điểm này nên mới dành ra thời gian đi hỗ trợ bạn tốt là mình.

Đối với sự săn sóc này của Ngôn Minh, Tưởng Ngọc Minh cực kỳ cảm động.

Tuy Ngôn Minh nói anh ta không cần cố gắng chỉnh trang, nhưng để thể hiện sự tôn trọng đối với Ngu Điềm, Tưởng Ngọc Minh vẫn không hoàn toàn nghe theo lời của Ngôn Minh.

Với tư cách là người hẹn gặp, sau khi tan ca anh ta chải chuốt một phen từ đầu tới chân rồi mới đi tới nhà hàng.

Chỉ là đợi Ngôn Minh làm xong phẫu thuật lái xe riêng tới, Tưởng Ngọc Minh nhìn Ngôn Minh đẩy cửa bước vào nhà hàng, kinh ngạc tới há hốc mồm.

Ngôn Minh cũng thay một bộ tây trang, tóc tuy không làm kiểu khoa trương giống như anh ta nhưng rõ ràng cũng đã cắt tỉa tỉ mỉ hơn so với ngày thường.

Mặc dù Tưởng Ngọc Minh đã sớm biết Ngôn Minh lớn lên đẹp, cũng nhìn nhiều gương mặt này, nhưng bình thường Ngôn Minh đều ăn mặc tối giản, khiến cho Tưởng Ngọc Minh gần như miễn dịch với vẻ ngoài của anh.

Nhưng hiện tại khoác lên mình bộ tây trang sang trọng đĩnh bạt, thần thái của Ngôn Minh chớp mắt bùng nổ.

Tây trang tôn lên tối đa lợi thế hình thể của anh, khiến cho gương mặt kia càng thêm đẳng cấp và nổi bật.

Ngay khoảnh khắc anh đẩy cửa bước vào, Tưởng Ngọc Minh trong lúc ngây người còn sinh ra ảo giác nhà hàng này bồng tất sinh huy*, mà có cùng suy nghĩ này với anh ta không chỉ có một người. Trong nhà hàng có mấy cô gái trẻ đều đang dán mắt lên người Ngôn Minh, thấy anh ngồi xuống đối diện Tưởng Ngọc Minh, ánh mắt liền không nhịn được quét tới quét lui về phía bàn bọn họ, liên lụy tới Tưởng Ngọc Minh cũng bị người ta chú ý.

*Bồng tất sinh huy (蓬荜生辉): sự xuất hiện của một người làm cho không gian trở nên bừng sáng.

Không phải nói không cần chỉnh trang, bình thường một chút mới tốt sao? Cậu ta thì lại chẳng khác nào khổng tước xòe đuôi?

Tưởng Ngọc Minh không vui nói: “Sao cậu lại mặc như vậy?”

Trước khi Ngôn Minh xuất hiện, Tưởng Ngọc Minh mặc tây trang sạch sẽ chỉnh tề, tốt xấu gì cũng có thể xứng là diện mạo đoan chính*, mấy cô gái còn nhìn trộm anh ta, nhưng Ngôn Minh vừa tới, chút hào quang này của Tưởng Ngọc Minh đều bị che lấp hết.

*Đoan chính (周正): đứng đắn, đàng hoàng, nghiêm chỉnh.

Anh ta không ghen tị Ngôn Minh lớn lên tuấn tú, nhưng vấn đề là, cậu ta mặc một thân tây trang như vậy ngồi ở bên cạnh, khiến cho người ta bất giác so sánh, chính mình lại biến thành không đẹp nữa, thật vất vả muốn lưu lại ấn tượng ban đầu tốt đẹp với Ngu Điềm, cứ như vậy mà đổ sông đổ biển.

Kết quả đối diện chất vấn của anh ta, Ngôn Minh chỉ nâng mi mắt: “Lát nữa có một hội nghị trực tuyến trên diễn đàn tổng hợp khoa mắt. Tôi cũng không muốn mặc như vậy, nhưng lát nữa ăn xong sợ không về kịp để thay đồ.”

Tưởng Ngọc Minh biết khoa mắt có diễn đàn tổng hợp liên ngành, nhưng nếu anh ta nhớ không nhầm thì thường tổ chức vào cuối năm, sẽ không diễn ra vào thời gian này.

Nhưng nếu Ngôn Minh đã nói vậy thì chắc là phải rồi. Dù sao mấy năm gần đây ảnh hưởng của đại dịch cũng khiến cho nhiều hội nghị chuyển sang tổ chức bằng hình thức trực tuyến. Thời thế thay đổi, không gì là không thể.

Nghĩ như vậy, Tưởng Ngọc Minh lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ, Ngôn Minh bận trăm công nghìn việc, buổi tối còn phải về tham gia hội nghị trực tuyến mà vừa mới tan làm đã dành thời gian chạy tới đây liều mình trợ giúp quân tử, có thể thấy được Ngôn Minh rất coi trọng anh ta.

Hơn nữa, đạo đức giả ở đây thì có ích lợi gì! Ngôn Minh với Cá Nhỏ nhỏ chỉ là anh em trên danh nghĩa pháp luật trong tương lai mà thôi, Ngôn Minh căn bản không phải đối thủ tiềm tàng cạnh tranh với mình, cho dù cậu ta mặc đồ như chuẩn bị bước vào lễ đường kết hôn thì Tưởng Ngọc Minh cũng không nên có ý kiến.

Tưởng Ngọc Minh cảm thấy bản thân có lẽ đã quá căng thẳng nên địch ý đối với người cùng giới mới tăng mạnh, thậm chí hoài nghi cả bạn tốt Ngôn Minh.

Cũng may rất nhanh Ngu Điềm đã tới.

Lâu rồi không gặp, Tưởng Ngọc Minh cảm thấy cô trông ngày càng xinh đẹp rạng rỡ.

Nhìn thấy Tưởng Ngọc Minh, cô cười vẫy tay với anh ta, nhưng mà lại gần một chút, khi cô nhìn thấy Ngôn Minh, lại tỏ ra e dè.

Nhưng có thể hiểu được, nói cho cùng ai đi hẹn hò với người khác phái lại muốn đụng mặt anh trai mình!

Tưởng Ngọc Minh nhiệt tình dào dạt tiếp đón Ngu Điềm, gọi món xong, vừa định lấy việc chế tác video phổ cập y học chỉnh hình để làm đề tài dẫn dắt, thì đúng lúc nhận được điện thoại của phó chủ nhiệm khoa, bất đắc dĩ, anh ta đành phải cười xin lỗi Ngu Điềm, đi ra ngoài nghe điện thoại.

Trên bàn cơm lúc này chỉ còn lại Ngu Điềm và Ngôn Minh.

Ngu Điềm không biết lần hẹn gặp này Ngôn Minh cũng tới, lúc nhìn thấy anh cô còn thấy hơi ngại.

Hôm nay Ngôn Minh ăn mặc rất giống tinh anh trong giới thượng lưu, khuôn mặt vốn đã không giống người thường lại càng có cảm giác xa không thể với, toàn thân khiến cho người ta cảm thấy lạ lẫm.

Ngay trước khi Ngu Điềm bắt đầu hồi hộp xấu hổ, Ngôn Minh uống một ngụm trà, tự nhiên bình tĩnh mở miệng.

“Lần trước cô hỏi về trường hợp thuyên tắc động mạch đáy mắt, gần đây tôi có tiếp nhận một số ca như vậy, nhưng không phải người cao tuổi mà là người trẻ trên dưới hai mươi…” Lúc Ngôn Minh nhắc tới người trẻ trên dưới hai mươi tuổi bị tắc động mạch, Ngu Điềm đã không còn rảnh quan tâm tới cảm xúc trong lòng, lực chú ý của cô hoàn toàn bị những lời này của Ngôn Minh hấp dẫn.

Đây quả thật là một trong những vấn đề trước đó cô từng hỏi Ngôn Minh, lúc còn đi học, cô rất có hứng thú với chứng bệnh này, nhưng vì thời gian hạn chế nên không có cơ hội để đào sâu.

Ngôn Minh đơn giản kể lại tình huống những cô gái trẻ vì tiêm axit hyaluronic và đeo kính áp tròng mà dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, Ngu Điềm đã đứng ngồi không yên.

“Em có thể làm thành một kỳ chương trình không?” Dù biết Ngôn Minh đã không còn quan hệ gì với mình nhưng Ngu Điềm vẫn muốn thử một lần: “Nếu trong thời gian ngắn có nhiều bệnh nhân như vậy xuất hiện, có thể nghi ngờ rằng thành phố Dung đang tồn tại một thị trường phẫu thuật thẩm mỹ không chính quy, chi rất nhiều tiền cho các quảng cáo trên nền tảng xã hội, hoặc tìm người nổi tiếng có mức độ tin cậy cao để đề cử. Nói tóm lại chắc chắn có một kênh tin tức không ngừng tuyên truyền tiêm axit hyaluronic sẽ khiến người ta trở nên đẹp hơn, phóng đại hiệu quả, nhưng làm mờ hoặc thậm chí là phủ định những tác hại có thể xảy ra. Nói không chừng là hành nghề y phi pháp, lúc này mới khiến cho nhiều bệnh nhân trẻ tuổi như vậy liên tiếp chạy tới khoa mắt khám.”

Ngu Điềm nói xong liền hối hận.

Ngôn Minh rất bận, loại yêu cầu này chắc chắn không phù hợp, huống hồ hôm nay cô còn tới để trao đổi với Tưởng Ngọc Minh về phổ cập y học chỉnh hình, Ngôn Minh có lẽ chỉ vì nhàm chán nên mới tới cùng Tưởng Ngọc Minh…

Nhưng ngoài dự đoán, Ngôn Minh không hề do dự mà đồng ý lời đề nghị của Ngu Điềm dễ như trở bàn tay.

“Có thể.”

Ngu Điềm ngẩn người, tuy nhiên câu nói tiếp theo của Ngôn Minh đã đánh tan nghi hoặc trong lòng cô.

“Nhưng có một điều kiện.”

Ngu Điềm cũng không muốn thiếu nhân tình của người khác, trao đổi ngang giá thì càng tốt, cô chủ động nói: “Em có thể trả thù lao theo phí dịch vụ…”

“Không cần tiền.” Ngôn Minh liếc nhìn Ngu Điềm, sau đó quét mắt nhìn Tưởng Ngọc Minh đang nghe điện thoại cách đó không xa: “Cô giúp giới thiệu bạn gái cho Tưởng Ngọc Minh là được.”

Ngôn Minh hắng giọng nói, bộ dáng thanh chính nghiêm minh, ngữ khí bình tĩnh nhưng khiến người nghe phải tin phục: “Tưởng Ngọc Minh là người dễ ngại ngùng hướng nội, vẫn luôn chuyên tâm công tác, không có thời gian tìm đối tượng, hiện tại muốn yêu đương nhưng bất hạnh lại không quen cô gái nào, tôi cũng quen không được mấy người, chẳng có cách nào giới thiệu cho cậu ta, bên cạnh cô chắc có không ít bạn nữ cùng tuổi với Tưởng Ngọc Minh. Nếu cô gái nào có vẻ đáng tin cậy thì cứ giới thiệu cho cậu ta đi.”

Ngôn Minh nói đến đây, hơi ngừng một chút, nhìn về phía Tưởng Ngọc Minh, trong mắt ngập tràn sầu lo của cha già, vẻ mặt vô cùng chân thành: “Cậu ta tương đối nhút nhát, nên lúc cô giới thiệu, tốt nhất đừng nói trực tiếp, cố gắng tạo cơ hội để cậu ta tiếp xúc với nhiều cô gái khác. Nếu chính thức giới thiệu thì cậu ta sẽ không được tự nhiên, dễ căng thẳng.”

Vậy nên, Ngôn Minh trầm ngâm một lúc, tựa hồ ra quyết định hy sinh thật lớn vì bạn bè: “Vì để biểu đạt thành ý cảm ơn, cũng không muốn thiếu nhân tình của cô, tôi sẽ phối hợp quay video phổ cập y học khoa mắt. Ngoại trừ một kỳ về phẫu thuật thẩm mỹ dẫn tới nghẽn động mạch, tôi còn có thể giúp cô quay thêm bốn kỳ nữa, những chủ đề sau có thể từ từ thảo luận rồi xác định.”

À…….. Thì ra là thế ……

Chẳng trách Tưởng Ngọc Minh lại đột nhiên thông qua Ngôn Minh mời mình ăn cơm, chủ động nói muốn làm video chuyên đề, Ngu Điềm cuối cùng cũng hiểu rõ.

Tổng kết lại là Tưởng Ngọc Minh muốn Ngu Điềm giới thiệu đối tượng cho anh ta, nhưng ngại thể diện lại thẹn thùng nên mới đẩy sang cho Ngôn Minh, tìm cái cớ để Ngôn Minh tới nói.

Thế nhưng, Ngôn Minh vậy mà lại chịu đồng ý giúp mình quay năm kỳ video phổ cập khoa học!

Không ngờ tới anh đối xử với bạn bè trượng nghĩa như vậy!

Cơ hội này Ngu Điềm không thể bỏ lỡ, cô lập tức bảo đảm: “Không thành vấn đề! Em nhất định giới thiệu cho bác sĩ Tưởng một đối tượng thật tốt, hơn nữa nhất định làm đến mức thần không biết quỷ không hay, thật tự nhiên. Tuyệt đối không để cho bác sĩ Tưởng cảm ngại ngùng, không thoải mái.”

“Còn nữa, bác sĩ Tưởng đồng ý giúp quay video phổ cập y học chỉnh hình, em cũng nhất định làm tốt, tranh thủ khiến anh ấy nổi tiếng trên mạng, không biết chừng còn dựa vào năng lực chuyên nghiệp mà hấp dẫn được một số fan.”

Ngôn Minh gật đầu: “Được. Hạnh phúc nửa đời sau của Ngọc Minh dựa hết cả vào cô.”

Giọng nói anh ôn hòa tự nhiên, trên mặt tuy không có nhiều cảm xúc nhưng một tiếng “Ngọc Minh” thân thiết kia cũng đủ để thể hiện sự quan tâm, ân cần với người bạn vẫn còn độc thân.

Anh cười nhẹ với Ngu Điềm: “Nhưng mà nhớ kỹ phải giữ bí mật với cậu ta, tôi không muốn cậu ta có gánh nặng tâm lý, hay là cảm thấy mắc nợ chúng ta.”

Ngu Điềm chua xót trong lòng, cô thầm đánh giá, Ngôn Minh đối xử với bạn bè thật tốt, có thể thêm năm điểm, nhưng nghĩ đến anh không muốn làm bạn với mình, Ngu Điềm lại quyết định trừ đi 100 điểm của Ngôn Minh, còn lại 95 điểm. (Lam: Chỗ này không phải tui dịch sai đâu, có lẽ Ngu Điềm cho Ngôn Minh 200 điểm trước khi trừ:))

Cô gật đầu: “Đương nhiên rồi, anh yên tâm, em sẽ không nói lỡ miệng đâu.”

Ngu Điềm suy nghĩ một chút, thừa dịp Tưởng Ngọc Minh còn đang nghe điện thoại, dò hỏi: “Vậy bác sĩ Tưởng thích kiểu con gái nào?”

“Không cố định, nhưng chỉ cần không học y. Tôi thì không ngại, nhưng cậu ta lại khá để ý, cảm thấy cùng nghề thì cả hai đều sẽ rất bận rộn, không có thời gian để cân bằng cuộc sống gia đình. Hơn nữa không tìm người học y mới có cảm giác ngưỡng mộ nghề nghiệp của đối phương, dù sao khoảng cách cũng sinh ra cái đẹp.”

“Vâng! Em hiểu rồi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện của Tưởng Ngọc Minh giúp mọi người rút ra được một bài học, đó là đừng bao giờ nghe điện thoại vào thời điểm quan trọng. Vì thừa dịp bạn không có ở đó, “anh em cây khế” có thể sẽ xuống tay với bạn bất cứ lúc nào.

Tưởng Ngọc Minh (gục ngã trong màn mưa, tức giận thét ra lửa): Bất hạnh của đời người đơn giản chỉ là kết nhầm bạn mà thôi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.