Xuyên Đến Năm 70 Gả Đầu Bếp

Chương 57: Mai mối



Đợi mọi người đều nếm thử món mình muốn, lúc này Tống Yến Lan mới để chồng nâng rượu, bắt đầu từ Lục Hồng Binh, mời mỗi người một ly.

Lục Hồng Binh thật thà, mời rượu liền uống, Lý Minh Sơn lại xua tay: “Anh, rượu này không nên là anh mời chúng em, phải là chúng em mời anh mới đúng.”

Nói xong lại quay đầu nhìn Đảng Thành Quân hỏi: “Anh Hoắc năm nay bao nhiêu tuổi, phải gọi một tiếng anh nhỉ?”

Đảng Thành Quân gật đầu: “Anh cả lớn hơn em 5 tuổi.”

Lý Minh Sơn nghe vậy vỗ vai Đảng Thành Quân: “Anh lớn hơn cậu 4 tuổi, vậy không sai, phải gọi một tiếng anh.”

Tửu lượng Hoắc Nhất Minh không tốt, vừa mới uống một ly mặt đã bắt đầu đỏ lên, khua tay với Lý Minh Sơn, nói: “Tuổi mụ hơn anh có 1 tuổi mà thôi, đầu óc kém xa mọi người. Ly rượu này bất kể thế nào tôi cũng phải mời anh, nếu không phải các anh thu nhận giúp đỡ, hai đứa em của tôi hiện giờ cũng không vào được thành phố.”

Hoắc Nhất Minh là con cả coi như có tiền đồ nhất trong nhà, tất nhiên muốn giúp các em trong nhà một phen, đáng tiếc bản thân anh dựa vào may mắn vào thành phố tìm việc, lại không phải người có thói quen dựa dẫm quan hệ, trừ bỏ có chút tiền dư trợ cấp cho cha mẹ, còn lại không giúp được trong nhà mấy phần, cha mẹ cũng là em trai em gái chăm sóc, nói cho cùng trong lòng anh vẫn có chút hụt hẫng.

Hiện tại tốt rồi, tất cả các em đều vào thành phố, tuy không có công việc chính thức, nhưng có thể vào thành phố có công việc tăng thêm hiểu biết, anh đã vô cùng cảm kích, càng đừng nói nhờ phúc của mấy người Lý Minh Sơn, Hoắc Nhị Quân vào thành phố mấy tháng, một tháng nghe nói kiếm được không ít tiền.

Cứ như vậy, về sau cuộc sống của 2 anh em sẽ không chật vật tới mức nào, chờ qua 2 năm nói không chừng có thể thật sự đón cha mẹ vào thành phố, đó mới thật sự coi như như giúp bọn họ việc lớn.

Hoắc Nhất Minh là người trung thực, sự biết ơn với Lý Minh Sơn thật sự từ tận đáy lòng, giọng điệu cũng vô cùng chân thành, Lý Minh Sơn vốn dĩ nâng ly rượu nhưng không muốn uống, nghe anh nói vậy, dứt khoát nâng ly uống cạn.

“Anh, anh đừng nói như vậy, tuy nhìn có vẻ là chúng em giúp hai người họ, trên thực tế hai người họ cũng giúp chúng em việc lớn. Hiện tại chúng ta giống như người một nhà, người một nhà không nói hai lời, anh tuyệt đối đừng khách khí như vậy.”

Từ Bằng cũng nâng ly, cùng Hoắc Nhất Minh chạm ly: “Đúng vậy, anh, nếu mấy người Nhị Quân không giúp đỡ, chúng em phải tìm người từ chỗ khác, còn không biết bọn họ có làm việc lưu loát như vậy không nữa.”

Quan trọng là việc hiện tại bọn họ làm còn không tiện nói với người khác, nếu không phải là người biết tường tận gốc rễ, bọn họ thật sự không dám dùng tùy tiện.

Hoắc Nhất Minh không phải người giỏi ăn nói, bị hai người nói như vậy cũng không biết nói gì mới tốt, dứt khoát cụng ly với từng người, rồi đỏ mặt ngồi xuống.

Hoắc Nhất Minh vừa ngồi xuống, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng lại cầm ly rượu đứng lên, mấy người Lý Minh Sơn lại bị hai người mời rượu, trong thời gian ngắn, 3 ly rượu liền vào bụng.

Hoắc Nhung thấy mọi người liên tục anh mời tôi tôi mời anh, có chút lo lắng.

“Còn chưa ăn được mấy miếng đâu, uống như vậy, lát nữa uống nhiều quá phải làm sao?”

Đảng Thành Quân nắm tay cô ở dưới mặt bàn: “Không sao, hôm nay các anh ấy đều vui vẻ, dù uống nhiều chị dâu cũng không nói gì cả.”

Hoắc Nhung quay đầu nhìn Tống Yến Lan và Ngô Hồng Hà, quả nhiên thấy hai chị dâu dang nói chuyện với nhau, vừa nói vừa gắp thức ăn cho con mình, một chút cũng không muốn quản mấy người đàn ông uống bao nhiêu rượu.

Ngô Hồng Hà cách Hoắc Nhung không xa nghe được hai người nói cái gì, vừa gắp một đũa thịt gà cho con trai, liền quay đầu nói: “Em đừng lo lắng, nếu buổi tối thật sự uống quá nhiều liền không quay về, bên chỗ chị có phòng trống, đưa anh cả chị dâu em qua đó ở một đêm là được.”

Hoắc Nhung nghe vậy cũng không lo lắng nữa, chuyên tâm cúi đầu bắt đầu ăn, trong chốc lát không suy nghĩ gì, lại nghe được Lý Minh Sơn nói một chuyện làm cô vô cùng hứng thú.

Lý Minh Sơn bị mời mấy ly, mặt ửng đỏ, cũng bắt đầu nói chuyện.

Sau khi ăn hai miếng, liền bưng ly rượu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nhất Minh, vừa nhìn Hoắc Nhị Quân vừa hỏi: “Anh, em hỏi anh một chuyện.”

Hoắc Nhị Quân đang ăn, ánh mắt nhìn thấy Lý Minh Sơn ngồi cạnh anh cả, còn nhìn về phía mình, trong lòng lập tức nổi lên hồi chuông cảnh báo, anh nhanh chóng đứng lên tới bên cạnh Lý Minh Sơn, muốn ngăn cản anh ấy nói chuyện, Lý Minh Sơn đã mau mồm mau miệng hỏi ra.

“Nhị Quân cậu ấy….. Trong nhà có đính hôn với cô gái nào chưa?”

Lời Lý Minh Sơn vừa nói ra, người đang uống rượu hay đang ăn đều ngừng lại, bỏ đũa xuống, chỉ có Đảng Thành Quân giống như biết người này muốn nói cái gì, tiếp tục bình tĩnh gắp cánh gà Hoắc Nhung thích nhất bỏ vào chén cô.

Hoắc Nhung đã hoàn toàn không rảnh để ăn nữa.

Đang êm đẹp Lý Minh Sơn khẳng định sẽ không đột nhiên hỏi tình trạng tình cảm của anh hai, cái này tám phần là có manh mối khác!

Quả nhiên liền nghe Lý Minh Sơn nói tiếp: “Em thì….. Anh chị em ruột thì không có, nhưng có cô em họ, năm nay cũng xấp xỉ Thành Quân, còn chưa kết hôn, tính cách em cho rằng phù hợp với Nhị Quân, muốn làm mối cho hai người. Nhưng Nhị Quân không đồng ý, hỏi cậu ấy lý do thì cậu ấy không nói, chỉ nói không muốn trì hoãn người khác, em không hỏi được lý do từ chỗ cậu ấy, liền muốn hỏi anh một chút, có phải ở nhà đã đính hôn với cô gái nào không?”

Lý Minh Sơn và Hoắc Nhị Quân đã quen biết một đoạn thời gian, từ tận đáy lòng rất coi trọng anh, cho nên cũng thật lòng muốn mai mối cho hai người, nếu hai người gặp mặt không bằng lòng, anh ấy chắc chắn sẽ quên đi, nhưng Hoắc Nhị Quân gặp cũng không muốn gặp, còn không nói ra lý do.

Lý Minh Sơn nghĩ tới nghĩ lui chỉ cho rằng ở nhà đã đính hôn, nếu thật sự có, tới tuổi này vì sao còn kéo dài chưa kết hôn chứ? Lý Minh Sơn nghĩ không ra vì sao, hỏi thì Hoắc Nhị Quân không nói, cho nên lúc này mới nhân dịp mấy người Hoắc Nhất Minh đều ở đây liền hỏi một chút chuyện của Hoắc Nhị Quân rốt cuộc là thế nào.

Hoắc Nhất Minh nghe vậy lập tức nhìn về phía em trai, Hoắc Nhị Quân thấy không khuyên được Lý Minh Sơn, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ sứt ngồi xuống, hiển nhiên Lý Minh Sơn nói chuyện này, anh xác thực đã biết sớm.

Hoắc Minh Sơn làm anh cả, tuy lo lắng cho việc hôn nhân của em trai, nhưng cũng biết chuyện này anh nói thì không tính, phải chính Hoắc Nhị Quân gật đầu mới được, nhưng nếu Lý Minh Sơn đã hỏi, anh cũng ăn ngay nói thật.

“Trước đó có đính hôn với một cô gái, nhưng sau tết năm nay xảy ra chút chuyện, hủy bỏ rồi. Em ấy không muốn gặp, có thể là có tính toán khác đi, phiền anh nhọc lòng rồi.”

Hoắc Nhung nghe cũng nhìn anh hai, chuyện của Triệu Hồng Mai cũng đã qua 4, 5 tháng rồi, trong lúc này không có ai nhắc tới người này trước mặt anh hai, cô thấy anh hai cởi mở không ít, người cũng mập hơn trước một chút, nhưng nếu nói trong lòng đã quên hay chưa, bản thân Hoắc Nhung rõ ràng, khẳng định không nhanh như vậy.

Khả năng đây cũng là nguyên nhân Hoắc Nhị Quân không muốn gặp em họ Lý Minh Sơn.

Nhưng Hoắc Nhung hiểu rõ thì hiểu rõ, lại không muốn Hoắc Nhị Quân bỏ lỡ cơ hội này, giống như cô và Đảng Thành Quân, không gặp một lần thì sao biết người đó có phải là người chồng định mệnh của mình hay không. Triệu Hồng Mai khẳng định không phải là người phù hợp với anh hai cô, vậy lỡ như cô gái chưa từng gặp mặt này chính là người đó thì sao, anh hai cô gặp cũng không gặp, không phải sẽ bỏ lỡ người ta sao?

Lý Minh Sơn nghe Hoắc Nhất Minh nói liền biết bản thân nhiều chuyện rồi, anh ta không nghĩ tới tình huống của Hoắc Nhị Quân sẽ như vậy, hiện tại vô cùng ngại ngùng.

“Xem cái miệng vụng về của em này, là em nhiều chuyện không nên hỏi. Thực ra là em nghĩ hai người họ trai tài gái sắc, tính cách cũng tương tự nhau, liền muốn làm mai một chút. Nhị Quân, anh xin lỗi cậu, cậu tuyệt đối đừng tức giận nhé.”

Hoắc Nhị Quân nghe anh ta nói vậy, lại đứng lên, “Anh nói cái gì vậy, trong lòng anh nghĩ tới em, em chắc chắn sẽ không tức giận với anh. Thực ra cũng không có gì, là bản thân em có vài vấn đề còn chưa suy nghĩ rõ ràng, hiện giờ gặp cũng chỉ là vô cớ trì hoãn người ta, nhưng lại làm phiền anh Minh Sơn lo lắng rồi.”

Lý Minh Sơn nghe vậy vội vã xua tay: “Phiền gì chứ, không phiền. Kỳ thật không giấu mọi người, em họ này của tôi, con bé rất có chủ kiến, chính vì quá có chủ kiến, nếu bản thân không thích nhất định không đồng ý, nên mới nhẫn nhịn tới tuổi này.

Tính con bé bướng bỉnh, cô nhỏ tôi cũng không có cách gì với nó, cực kì ưu sầu việc hôn nhân của con bé, kêu tôi nhìn giúp một chút, tôi cảm thấy Nhị Quân không tệ, nghĩ nếu hai người họ gặp mặt một lần, nói không chừng có thể nói chuyện với nhau được, mới muốn hợp tác cho hai người.”

Hoắc Nhung đang nghe muốn đứng lên nói gì đó, thì Đảng Thành Quân kéo kéo tay cô.

Hoắc Nhung quay đầu nhìn, lại thấy Đảng Thành Quân dường như đã sớm biết anh hai sẽ lần nữa cự tuyệt ý tốt của Lý Minh Sơn.

“Có phải anh đã sớm biết không?”

Hoắc Nhung nhỏ giọng hỏi.

Đảng Thành Quân gật đầu, nghiêng đầu về phía Hoắc Nhung, nói bên tai cô: “Trước khi mọi người tới, anh Minh Sơn hỏi anh một lần, nhưng anh không dám nói chuyện anh hai, về sau anh Minh Sơn không nhắc lại nữa, anh chưa kịp nói với em.”

Anh tương đối hiểu Hoắc Nhị Quân, việc của Triệu Hồng Mai với người khác mà nói không tính là chuyện lớn, nhưng với Hoắc Nhị Quân là tâm bệnh, phải đợi anh ấy bước qua ngưỡng cửa kia mới được.

Đảng Thành Quân kéo Hoắc Nhung, nhỏ giọng nói: “Lúc này em đừng khuyên anh ấy vội, đợi ăn cơm xong đã.”

Hoắc Nhung suy nghĩ gật đầu, hiện giờ có nhiều người, thực sự không phải thời cơ tốt.

Tuy những người đang ngồi đều bận lòng chuyện kết hôn của Hoắc Nhị Quân, nhưng vấn đề này không có ai nói tiếp, gián đoạn liền lướt qua, đợi ăn cơm xong rượu cũng uống kha khá, Hoắc Nhung và Hoắc Nhị Quân cùng đưa mấy người Lý Minh Sơn và Lục Hồng Binh về nhà, trên đường trở về, Hoắc Nhị Quân mới quay đầu nhìn Hoắc Nhung nói: “Có phải có chuyện muốn hỏi anh hai em không.”

Hoắc Nhung xoay người nhìn nét cười hiện lên trên mặt Hoắc Nhị Quân, ngay lập tức liền hiểu rõ ý của Đảng Thành Quân.

Thực ra anh hai cô cái gì cũng hiểu, thông suốt mọi việc, căn bản không cần người khác khuyên.

“Không, không hỏi, dù anh hai làm gì em đều ủng hộ, không riêng mình em, anh cả, anh ba, cha mẹ đều ủng hộ anh, anh muốn làm gì cứ dũng cảm đi làm là được.”

Cho dù hiện tại anh không sốt ruột kết hôn, anh vẫn là anh hai tốt của cô, đồng thời cũng là anh hai hiểu chuyện nhất nhà họ Hoắc.

Hoắc Nhị Quân cho rằng Hoắc Nhung chắc chắn hỏi chuyện em họ Lý Minh Sơn, lại không nghĩ cô sẽ nói như vậy, vẻ mặt sững sờ, một lát sau lại nở nụ cười.

Anh duỗi tay sờ đầu Hoắc Nhung nói: “Em gái trưởng thành thật rồi, yên tâm, anh hai không tính cô độc quãng đời còn lại, anh chính là cảm thấy trước khi gặp cô ấy, anh phải kiếm một số tiền trước, ít nhất kiếm đủ tiền có thể người ta một cuộc sống ổn định, sau đó mới có thể nói chuyện với người ta.”

“Đợi anh kiếm được chút tiền bên người, nếu em gái anh Minh Sơn chưa kết hôn, anh liền đi gặp.”

Hoắc Nhung cái gì cũng không nói, chỉ dùng sức gật đầu: “Gặp, đương nhiên phải gặp, nhỡ đâu đó là chị dâu thứ hai định mệnh của em thì sao.”

Dù không phải cũng không sao cả, anh hai cô tốt như vậy, lớn lên anh tuấn như thế, còn sợ không cưới được cô gái tốt sao?

Lời này của Hoắc Nhung làm Hoắc Nhị Quân bật cười, anh lại hừ một cái với suy nghĩ của cô.

“Còn chưa có gì cả, đừng nói bậy.”

Hoắc Nhung cười lên, trong lòng tràn đầy tin tưởng với anh hai.

Hai người cùng nhau về nhà, nhóm Hoắc Nhất Minh và Lục Hồng Binh(?) còn chưa đi, mọi người vô cùng ăn ý không nhắc lại chuyện xem mắt của Hoắc Nhị Quân, tùy tiện nói chút chuyện khác rồi tính rời đi.

Hoắc Nhất Minh uống không tính là nhiều, không muốn tới nhà Lục Hồng Binh phiền toái người ta, muốn lái xe về, vợ chồng Lục Hồng Binh lại nói anh đã uống rượu lại chở bọn trẻ thì không an toàn, thế nào cũng phải để hai vợ chồng tới nhà bọn họ ở một đêm, sáng mai lại về.

Vốn Tống Yến Lan cũng tính về, nhưng Hoắc Gia Hâm cứ theo sau mông Lục Hướng Viễn chơi tới mệt, đã ngủ rồi, chịu không nổi Ngô Hồng Hà liên tục thuyết phục, cuối cùng cũng không kiên trì nữa.

Hoắc Tam Hưng ôm Hoắc Gia Hâm ngủ say, đưa 4 người nhà anh cả tới nhà Lục Hồng Binh.

Vợ chồng Hoắc Nhung cùng nhau dọn dẹp sân một lượt.

Hoắc Nhung đem chén bỏ vào chậu, múc nước chuẩn bị rửa chén, Đảng Thành Quân lại cô dậy, bản thân ngồi xổm xuống.

“Anh làm cho.”

Hoắc Nhung không biết cái khác, rửa chén thì không thành vấn đề: “Không phải anh uống rượu sao? Trở về nằm đi, em rửa được mà.”

Đảng Thành Quân ngẩng đầu lên nhìn cô, trong ánh mắt không có chút men say nào, tuy không nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ kia đừng nói là rửa chén, dù làm cái gì khác cũng không có vấn đề.

Hoắc Nhị Quân đang dọn dẹp trong sân chuẩn bị đem bàn ghế mượn trả hàng xóm, thấy vậy nhanh chóng xách đồ đi rồi.

Lúc đi còn cố ý nhẹ tay chân không cho phát ra tiếng động, kết quả lúc ra cửa lại đâm vào then cài cửa, phát ra tiếng động, không đợi Hoắc nhung có phản ứng gì, Hoắc Nhị Quân đầu cũng không quay lại nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, anh liền ra ngoài đây.”

Này không phải lạy ông tôi ở bụi này sao, vốn dĩ Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân cái gì cũng không làm, ngược lại bị lời này của Hoắc Nhị Quân làm cho ngượng ngùng, không tranh vấn đề ai rửa chén với Đảng Thành Quân nữa, vứt anh ở đó, đỏ mặt về phòng trước.

“Anh tự rửa đi, em vào phòng trước.”

Đảng Thành Quân bật cười khanh khách, chỉ cảm thấy vợ mình thẹn thùng cực kì đáng yêu, nhanh chóng đem chén rửa sạch, lại thu dọn phòng bếp một chút, rồi theo sau vào nhà đóng cửa phòng lại.

Trong chuyện có đoạn anh em Hoắc Nhung đưa người về nhà, có Lục Hồng Binh trong đó, nhưng về tới nhà lại xuất hiện Lục Hồng Binh một lần nữa. Cả bản hán việt và chữ tiếng trung đều có, nhưng chưa biết sai chỗ nào, nên tạm để vậy, phát hiện sẽ sửa.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.