Tin Hoắc Nhung mang thai chưa tới một ngày liền truyền tới bên Tống Yến Lan, là Hoắc Tam Hưng háo hức đi qua thông báo cho hai người.
Vợ chồng Hoắc Nhất Minh biết được, hôm sau cũng không đi làm, xin nghỉ phép liền tới đây.
Khi hai người tới, Hoắc Nhung đang ở trong phòng ăn gì đó, trên đường trở về Đảng Thành Quân đã mua một con gà trống nhỏ do một gia đình nuôi, thêm một ít hoa hiên vàng(1) được Lưu Quế Hương phơi nắng, bỏ trong nồi hầm hơn một tiếng, canh trong thịt nhừ, tươi ngon vô cùng.
Hoắc Nhung vốn dĩ tính chia canh cho mọi người uống, kết quả ba người đàn ông đều nói không cần, cô không lay chuyển được, đành phải một mình bưng chén lên uống đến no.
Tống Yến Lan vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi, cười nói: “Xem đi, nghĩ giống như chị, vừa rồi khi chị tới còn kêu anh em mua một con gà trống làm cho em ăn nữa, vào cửa đã ngửi thấy mùi gà hầm rồi.”
Đang nói Hoắc Nhất Minh cũng đi theo vào, Hoắc Nhung nhìn ra bên ngoài, không thấy Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên, hỏi: “Hâm Hâm và Nhiên Nhiên sao không tới cùng?”
Hoắc Nhất Minh đem gà trống trong tay đưa cho Đảng Thành Quân để anh cầm ra sân trói lại, trả lời: “Hâm Hâm tới chắc chắn sẽ làm phiền em, anh chị không mang bọn nó, đưa tới nhà bà ngoại rồi.”
Hoắc Nhung có hơi xấu hổ: “Không có chuyện gì, đâu có yếu ớt vậy chứ.”
Tống Yến Lan kéo tay cô nói: “Lời này không thể nói như vậy, em vẫn chưa được 3 tháng, yếu ớt một chút là phải rồi, trẻ con không nhẹ không nặng, phải chú ý một chút.”
Cả phòng toàn là đàn ông trong nhà, có vài lời quan tâm cũng ngại hỏi thẳng Hoắc Nhung, cũng may có chị dâu như Tống Yến Lan, chị là người từng trải, hiểu nhiều, cùng Hoắc Nhung có chuyện để nói.
Vì thế chị vừa tới mấy anh trai cùng Đảng Thành Quân đều ra ngoài, để lại không gian cho Tống Yến Lan và Hoắc Nhung.
Tống Yến Lan nói một ít kinh nghiệm và điều cần lưu ý khi bản thân mang thai với Hoắc Nhung, Hoắc Nhung nghe và ghi nhớ từng cái một, cho tới trước bữa trưa hai người mới nói hết chuyện riêng tư.
Buổi trưa Đảng Thành Quân làm một bàn đồ ăn giữ hai người ở lại ăn cơm, trên bàn ăn Hoắc Nhất Minh hỏi một chút về tính toán tiếp theo của vợ chồng em gái.
“Tiểu Dung hiện tại có thai, trời lại nóng như vậy, việc bày quán nếu không tạm nghỉ trước đi.”
Chuyện này trước khi tới anh đã nghĩ qua, Hoắc Nhung đang mang thai đứa con đầu lòng của mình, cả nhà đều rất xem trọng, anh làm anh trai, tất nhiên không muốn em gái mang thai còn làm lụng vất vả như vậy.
Tống Yến Lan cũng có ý như vậy, tiền từ từ có thể kiếm, cơ thể mới quan trọng.
Hai người cùng nhìn về phía Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân.
Hoắc Nhung quay đầu đối mặt với Đảng Thành Quân, hắng giọng nói: “Vấn đề này tối qua bọn em đã bàn bạc qua rồi.”
“Bày quán tạm thời em sẽ không đi.”
Tuy cô rất vui vẻ kiếm tiền, nhưng đứa trẻ trong bụng càng quan trọng hơn, mỗi ngày đạp xe rốt cuộc không thuận tiện, hơn nữa trời càng ngày càng nóng, nếu hơi có vấn đề, Đảng Thành Quân khẳng định là người đầu tiên không đồng ý.
“Nhưng việc buôn bán em không muốn bỏ dở, em cùng Thành Quân bàn bạc một chút, sau này không ra ngoài bày quán, bọn em liền làm ở nhà.”
Lần này đến lượt làm vợ chồng Hoắc Nhất Minh anh nhìn em em nhìn anh không hiểu gì.
Hoắc Nhung giải thích: “Giống đơn hàng lần trước 300 cái bánh gạo của dì Ái Quân, bọn em không đi bày quán, có nhu cầu để bọn họ đặt hàng trước, bọn em làm theo đơn đặt hàng, không cần ra ngoài ngược xuôi.”
Tống Yến Lan nghe vậy mở to mắt: “Còn có thể như vậy ư?”
Hoắc Nhung tiếp tục nói: “Nếu không cần ra ngoài bày quán, về khẩu vị bọn em tính làm thêm, thêm một vài khẩu vị, để mọi người có thêm nhiều lựa chọn, dù sao nếu không bày quán, chúng ta cũng không có tình trạng làm ra bán không hết, nhiều khẩu vị cũng không sao cả.”
Trước đó không biết mang thai, Hoắc Nhung nghĩ đợi bán hết nhân khoai nghiền, cô liền đổi nhân khác tiếp tục bán, mứt hoa hồng đã được Đảng Thành Quân nghiên cứu xong, kết quả đứa nhỏ trong bụng này đột nhiên chen ngang một chân quấy rối kế hoạch của cô.
Tối hôm qua cô và Đảng Thành Quân bàn bạc nửa buổi, cô từ đầu đến cuối cảm thấy việc buôn bán này phải tiếp tục giữ vững, bọn họ cũng đã làm một thời gian, không dễ gì tạo ra một chút tên tuổi, hấp dẫn không ít khách hàng, hiện tại nếu vì cô mang thai không làm nữa, vậy thật sự đáng tiếc.
Cho nên suy đi nghĩ lại, cô nghĩ ra biện pháp điều hòa này.
Một lần ra càng nhiều sản phẩm, sau đó để mọi người tự lựa chọn đặt hàng, giống đơn bán hàng viết cho Triệu Ái Quân.
Cô nêu ra biện pháp này với Đảng Thành Quân, liền đạt được sự ủng hộ của anh, tuy anh cảm thấy việc buôn bán bánh gạo này không cần làm, hiện tại anh hoàn toàn có năng lực nuôi Hoắc Nhung và con của bọn họ, nhưng nếu là chuyện Hoắc Nhung muốn làm, vậy anh nhất định phải ủng hộ, giống như cô muốn đi học.
Hoắc Nhất Minh nghe Hoắc Nhung nói xong, cau mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận biện pháp này của em gái thật đúng là biện pháp hay.
Cuối cùng gõ nhẹ cằm mình nói: “Biện pháp này ngược lại rất hay, nhưng nếu đến lúc đó đơn hàng quá nhiều, không phải em sẽ vô cùng bận rộn sao?”
Hiện tại sở dĩ không bày quán chính vì suy xét sợ Hoắc Nhung quá mệt mỏi cơ thể không chịu được, nhưng nếu vẫn bận, vậy có khác gì ra ngoài bày quán đâu, hơn nữa chuyện đơn hàng này không ai nói chính xác được, bọn họ có hai người, nếu thật sự tăng lên, có thể bận bịu hay không là hai chuyện khác nhau.
Đây là quyết định tạm thời của bọn họ trước khi ngủ tối hôm qua, Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng cũng không biết, nghe anh cả hỏi vậy, hai người thấy rất có đạo lí, lại chuyển ánh mắt về phía Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân, xem hai người có biện pháp khác hay không.
Quả nhiên sau khi nghe vậy Hoắc Nhung cười một cái, nhìn Hoắc Nhị Quân nói: “Cái này bọn em cũng thương lượng rồi, Thành Quân tính tìm một ngôi nhà gần đây, sau đó đón cha mẹ cùng tới đây.”
Ba anh em cả Tống Yến Lan nghe thế đều sửng sốt.
Tống Yến Lan bình tĩnh lại đầu tiên, vỗ đùi nói: “Tình cảm này thật tốt, chủ ý của Tiểu Dung quá hay, nếu như vậy, cha mẹ vừa có thể chăm sóc Tiểu Dung, vừa có thể giúp đỡ việc buôn bán của cả hai, cái này quá tốt rồi, cha mẹ nhất định sẽ đồng ý.”
Tâm nguyện nhiều năm của Hoắc Nhất Minh chính là đưa cha mẹ vào thành phố hưởng phúc, nhưng anh và vợ đều kiếm được tiền lương cố định, ngoại trừ mỗi tháng có thể gửi về nhà một chút, cũng không có tiền dư, đừng nói là mời cha mẹ tới ở lâu dài, dù là tới chơi, trong lòng cha mẹ cũng không muốn.
Nói cho cùng Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương đã bận rộn hơn nửa đời, đã quen sống như vậy, hiện tại muốn họ không làm gì, chỉ ở trong nhà nhìn không, lại còn ăn một miếng uống một ngụm đều phải tiêu tiền, họ chắc chắn làm phiền con trai con dâu nên không đồng ý.
Nhưng ý tưởng này của Hoắc Nhung thì khác, đầu tiên mấy anh em nhà họ Hoắc đều ở Bình thành, tiếp đó mấy người Hoắc Nhung đều có việc làm, cha mẹ tới cũng không hoàn toàn nhàn rỗi, quan trọng nhất là Hoắc Nhung đã mang thai, dựa vào cháu ngoại bảo bối trong bụng cô, nói không chừng vợ chồng Hoắc Đại Thành đều vào thành phố chăm sóc cô.
Tống Yến Lan nói xong, Đảng Thành Quân liền gật đầu: “Em và Tiểu Dung cũng nghĩ như vậy.”
Tuy Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương ngoài miệng đều nói đợi các con có tiền đồ, về sau có thể đón họ vào thành phố hưởng phúc. Nhưng trong lòng Hoắc Nhung rõ ràng, nếu bọn họ không thể cắm rễ trong thành phố thật sự, cha mẹ sợ liên lụy tới bọn họ, khẳng định sẽ không bằng lòng vào thành phố.
Trước mắt chính là thời cơ thích hợp nhất.
Ba anh em nghe Tống Yến Lan nói xong mới hoàn hồn lại, Hoắc Nhất Minh xem như là anh cả cẩn trọng nhất cũng có hơi mất bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy kế hoạch này của Hoắc Nhung chỗ nào cũng thích hợp, quả thật không có chút vấn đề nào.
Chỉ có Hoắc Nhị Quân sau khi vui vẻ một lát hỏi: “Các em tính tìm nhà thuê, hay là …..”
Hoắc Nhung thầm nghĩ quả nhiên anh hai là người thận trọng nhất trong ba anh em, lập tức chú ý tới cốt lõi vấn đề.
Đảng Thành Quân tiếp lời nói: “Nếu có cái thích hợp, bọn em tính có thể mua liền mua luôn.”
Rốt cuộc hiện tại còn chưa tìm nhà, lời cũng không thể nói chắc chắn, hơn nữa thời này không phải có tiền là có thể mua được nhà, còn phải thiên thời địa lợi nhân hòa, tìm một bất động sản tư nhân còn phải đi con đường đặc biệt mới có thể mua. Nhưng thái độ của hai người rất rõ ràng, ý rằng chỉ cần thích hợp, hơn nữa có thể mua, thì hai người nhất định phải mua.
“Vậy trong tay hai em đủ tiền không ?” Tống Yến Lan hỏi trước, “Anh cả em gần đây thăng chức, cũng dư ra ít tiền, trong tay anh chị có chút tiền dư, nếu các em không đủ, anh chị cho các em mượn một ít.”
Đảng Thành Quân một mực từ chối.
“Chị dâu, không cần, trong tay chúng em có tiền.”
Cái này thật sự không phải hai người khách khí, mà với tiền tiết kiệm hiện tại của hai người, không nói là nhiều, mua một ngôi nhà ở Bình thành vẫn còn dư dả.
Sợ anh trai chị dâu lại tranh cãi, Hoắc Nhung nhanh chóng chuyển đề tài trước khi hai người nói tiếp.
“Chúng em cũng tính toán trước rồi, mặt khác phải tìm mấy người anh Hồng Binh giúp đỡ hỏi giùm, mấy anh ấy quen thuộc với nơi này. Nhưng bên cha mẹ, em muốn nói trước một tiếng, để cha mẹ chuẩn bị sớm.”
Nhắc tới vấn đề này, quả nhiên mọi người đều thay đổi trọng điểm.
“Chắc chắn rồi, xem Nhị Quân với Tam Hưng ai có thời gian rảnh, để hai người khi nào đó chạy một chuyến là được.”
Hoắc Tam Hưng rất vui: “Buổi chiều em đi nói với anh Minh Sơn một tiếng, hai ngày này là được.”
Hoắc Nhị Quân vắt tay lên cổ Hoắc Tam Hưng, kéo người về phía mình: “Hai ngày này anh không có chuyện gì, vẫn là anh đi thôi.”
Hoắc Tam Hưng vừa nghe anh trai muốn tranh với mình, lập tức nhíu mày: “Dựa vào đâu chứ? Em cũng muốn đi.”
Hoắc Nhị Quân siết chặt cánh tay: “Em mới từ nhà tới bao lâu hả, anh đã lâu chưa về nhà rồi, nên để anh về nhìn cha mẹ chứ.”
Hoắc Tam Hưng mở miệng, nói không ra lời.
Cũng phải, anh vừa tới chưa đầy 2 tháng, anh hai đã rời nhà nửa năm.
Nếu không phải Hoắc Nhung mang thai, khẳng định sẽ tự mình đi, thấy vậy quyết định nói: “Dù sao không có việc gì, nếu không anh hai anh ba cùng đi đi, vừa hay xem cha mẹ muốn mang cái gì, giúp sắp xếp mang tới đây trước, đợi cha mẹ tới không cần mang nhiều đồ nữa.”
Hai người nghe xong không tranh giành nữa, vô cùng vui vẻ liền quyết định như vậy.
Không nói quay về còn tốt, vừa nói phải về, hai người quả thực nóng lòng quay về, chào hỏi với Lý Minh Sơn, thu dọn ít đồ, ngày thứ ba liền ngồi xe trở về.
Hai người vừa đi, Đảng Thành Quân và Hoắc Nhung bắt đầu hỏi thăm nhà ở khắp nơi, thời đại này không có mấy người đi xa làm việc, người thuê nhà rất ít, càng đứng nói là mua nhà.
Cũng may Lý Minh Sơn và Lục Hồng Binh đều là người Bình thành, với Bình thành tương đối thân quen, hiểu biết cũng nhiều.
Hai người giúp đỡ hỏi thăm vài ngày, cuối cùng hỏi thăm được một ngôi nhà cách nơi bọn họ đang ở không tính là quá xa.
Chủ nhà vì công việc thay đổi, cần đi nơi khác, trong nhà không có ai khác, không muốn để ngôi nhà bỏ không, mới nổi lên ý nghĩ muốn bán đi, vốn dĩ không biết có thể bán không, không nghĩ tới may mắn gặp phải Hoắc Nhung muốn mua, liền nhanh chóng liên hệ với Hoắc Nhung trước khi đi.
Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân đi nhìn một cái, là một ngôi nhà khá là rộng rãi, tổng cộng 4 phòng, thêm một nhà bếp, tất cả là 5 phòng, Hoắc Nhung tính một chút, tính cả nhà bọn họ tới ở cũng tương đối đủ rồi, cô tương đối hài lòng.
Quan trọng là sân được dọn dẹp khá sạch sẽ, hơn nữa bên trong bàn ghế nên có đều có, mua xong liền có thể chuyển vào ở luôn.
Chủ nhà đi vội vàng, lại thật sự muốn bán, sợ qua thôn này sẽ không gặp cửa hàng nữa, cho nên không báo giá ngất ngưởng với nhóm Hoắc Nhung, sau khi nói một giá thích hợp, Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân tính toán một chút, không nghĩ nhiều liến quyết định mua lại ngôi nhà.
Thời buổi này chưa có một loạt thủ tục mua bán chuyển nhượng nhà, cho nên không có nói với bên ngoài là bọn họ mua nhà, chỉ mời Lục Hồng Binh và Lý Minh Sơn làm nhân chứng, hai người mỗi người viết một ghi chú, ký tên, ấn dấu tay, đưa hai bên và nhân chứng mỗi người giữ một bản, lúc này thủ tục coi như hoàn tất.
Hoắc Nhung và Đảng Thành Quân thanh toán tiền, hôm sau chủ nhà đem gửi ít đồ thừa trong nhà, những thứ thừa khác gửi không được cũng không mang đi được, liền xem như lễ vật tặng cho mấy người Hoắc Nhung.
Bản thân Hoắc Nhung cũng không nghĩ tới chuyện này vậy mà giải quyết nhanh như vậy, đợi Hoắc Nhị Quân và Hoắc Tam Hưng vừa về tới, nói với hai anh trai chuyện này, rồi dẫn đi nhìn nhà ở, sau đó liền quyết định kêu hai anh trai lại đi một chuyến đón cha mẹ tới đây.
Hai anh em liên tiếp chạy hai chuyến, không ai trách móc lời nào, Hoắc Nhung bên này có thể giải quyết xong nhanh như vậy, hai người rất vui vẻ, quay đầu liền đi.
Phía Hoắc Nhung nên giải quyết thì đã giải quyết hết rồi, ngoài việc đợi cha mẹ tới, chỉ còn lại một việc muốn làm.
Đó chính là nghiên cứu nhiều loại nhân bánh gạo cô nói.
Ngoại trừ nhân hoa hồng đã làm xong, cùng ý nghĩ nhân trà xanh vẫn chưa bắt đầu động thủ.
Hơn nữa sau khi vào thu sẽ có nhân sơn tra, nhân hoa quế, nhân táo, sau khi suy nghĩ linh tinh mấy loại nhân, Hoắc Nhung cảm thấy nhân bánh gạo kha khá, nói Đảng Thành Quân dựa theo ý tưởng của cô làm một quyển sổ, muốn đợi mọi người quay về, lần lượt thử nghiệm một chút.
Đợi cô bận xong rồi, Hoắc Đại Thành và Lưu Quế Hương cũng đúng lúc theo hai anh em Hoắc Nhị Quân lên xe khách vào thành phố.
Hoa hiên vàng: 黄花菜 Hemerocallis citrina Baroni (hoa huệ, hoàng hoa thái, kim châm)