Mặc kệ là cổ đại hay là hiện đại, đại đa số người đều thích bát quái và xem náo nhiệt.
Bởi vậy người ở đây, gần như đều đồng ý đi theo đến huyện thành.
Đặc biệt là mấy người đã mua thuốc xong, cũng nhờ Thời Khanh Lạc tìm phương thuốc cho mình.
Chuẩn bị cầm đi huyện thành mời thầy thuốc khác nhìn thử xem phương thuốc và thuốc vừa mua có vấn đề hay không.
Sau đó mười mấy người cùng nhau lôi kéo Thạch thầy thuốc và đồ đệ của ông ta, đi đến huyện thành.
Trên đường gặp được nhiều người, mọi người nhìn thấy Thạch thầy thuốc bị một tiểu cô nương trói chặt kéo đi, không khỏi tò mò đi lên hỏi thăm.
Thời Khanh Lạc lập tức tuyên truyền chuyện Thạch thầy thuốc đã làm lại cho mọi người đều biết.
Người trên trấn trên có chút không thể tin được, Thạch thầy thuốc lại có lòng dạ hiểm độc cố ý hại người như vậy.
Từ trấn trên đến huyện thành chỉ cần bốn mươi phút, cho nên không ít người cũng không nhịn được, đi theo cùng xem náo nhiệt.
Trên đường đi đến huyện thành, lại có người hỏi, không cần Thời Khanh Lạc lặp lại, người đi theo nhanh chóng mồm năm miệng mười kể lại mọi chuyện.
Sau đó đội ngũ đi đến huyện thành tiếp tục mở rộng.
Chờ đến lúc đến huyện thành, đã có hơn bốn mươi người đi theo.
Đến trước mặt nha môn, nha dịch nhìn thấy một tiểu cô nương kéo hai người bị trói chặt đến, phía sau còn có một đám người đi theo, không khỏi ngẩn ngơ.
Một người nha dịch trong đó đi lên trước hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Thời Khanh Lạc trả lời: “Chúng ta tới báo quan.”
“Đây chính là thầy thuốc của trấn chúng ta, cố ý dùng thuốc xung khắc dược tính cho tướng công của ta uống, thiếu chút nữa hại c.h.ế.t tướng công của ta.”
Nói xong từ trong sọt nàng lấy ra đơn kiện mà tối hôm qua Tiêu Hàn Tranh đã viết xong, “Đây là đơn kiện của tướng công ta – Tiêu tú tài, còn làm phiền ngài giao cho tri huyện đại nhân.”
Nha dịch nghe nàng nói là gia quyến của tú tài, coi trọng vài phần.
Tiếp nhận đơn kiện nói: “Trước tiên các ngươi chờ một chút.”
Chính đường nha môn, một nam tử trẻ tuổi dung mạo lạnh lùng mặc quan phục thất phẩm đang lật xem công văn mấy năm gần đây của huyện Nam Khê.
Nha dịch tiến vào trình đơn kiện lên, “Đại nhân, bên ngoài có một tiểu phụ nhân đến báo quan, đây là đơn kiện mà tướng công của nàng ấy Tiêu tú tài viết.”
Mạc Thanh Lăng tiếp nhận đọc một chút, “Dẫn người đến đây.”
“Vâng!” Nha dịch cung kính lui đi ra ngoài.
Tiếp theo dẫn đám người Thời Khanh Lạc mang vào công đường.
Thời Khanh Lạc thấy phía trên có một nam tử trẻ tuổi lạnh lùng ngồi đó thì có chút nghi hoặc, không phải nói tri huyện là một lão nhân khoảng năm mươi tuổi sao?
“Gặp qua tri huyện đại nhân.” Thời Khanh Lạc không quỳ lạy, chỉ hành lễ.
Mạc Thanh Lăng nhìn thiếu nữ có bộ dạng mười lăm mười sáu tuổi kia kéo nổi hai tên bị trói chặt, thật sự có chút kinh ngạc.
Hắn ta hỏi: “Người mà ngươi trói kéo đến đây, chính là Thạch thầy thuốc muốn tố cáo?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy, lúc nãy bọn họ phản kháng không muốn đi theo, ta sợ bọn họ chạy, cho nên trói chặt rồi kéo đến đây”
“Cũng đỡ làm phiền tri huyện đại nhân lại sai người đi một chuyến bắt người.”
Mạc Thanh Lăng: “……” Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh báo quan như vậy.
Hắn ta lại hỏi: “Ta đã xem đơn kiện rồi, ngươi nói Thạch thầy thuốc cố ý dùng thuốc độc hại phu quân của ngươi, có chứng cứ không?”
Thời Khanh Lạc lấy bã thuốc, còn có thuốc lần trước chưa uống hết, còn có thuốc mua lần này, cùng với tất cả những phương thuốc trong sọt ra đưa cho nha dịch để trình lên.
“Đây chính là chứng cứ.”
Mạc Thanh Lăng tiếp nhận phương thuốc nhìn thử, phân phó người đi đến hậu viện nha môn, gọi phủ y (thầy thuốc riêng trong phủ) trong viện của mình đến đây.
Vừa nghe muốn gọi phủ y đến, sắc mặt Thạch thầy thuốc lại thay đổi.
Thời Khanh Lạc thấy chuyện này, suy đoán vị huyện lệnh trẻ tuổi này, có thân thận bối cảnh không đơn giản, nếu không cũng sẽ không có phủ y dành riêng cho mình.
Rất nhanh một ông lão đi theo nha dịch đến.
Mạc Thanh Lăng chỉ chỉ bã thuốc và phương thuốc trên bàn.
“Ngươi đến nhìn thử xem bã thuốc và thuốc mới vừa bốc có phải là có xung khắc dược tính không, lại xem thử phương thuốc có vấn đề gì không.”
Phủ y cung kính nói: “Vâng.”
Ông ta đi qua, rất nhanh đã cầm phương thuốc có tính xung khắc lên, rỗi duỗi tay kiểm tra bã thuốc và thuốc mới bốc.
Xem xong rồi sắc mặt âm trầm nói, “Bẩm báo đại nhân, người kê đơn thuốc này có rắp tâm bất lương, đây là muốn hại người chết.”
“Phương thuốc lúc trước sẽ làm cho người đó sốt cao không lùi, sau khi chìm vào hôn mê, lại tiếp tục cho uống thuốc này thì sẽ không tỉnh lại được.”
“Phương thuốc lúc sau thì mặt ngoài là thuốc bổ, nhưng lại có hai vị thuốc xung khắc dược tính.”
“Sau khi uống xong, trái lại thân thể ngày càng suy yếu, đoán chừng nửa đời sau phải nằm trên giường bệnh.”
Mạc Thanh Lăng gõ bàn, “Có phải là bốc thuốc sai hay không?”
Phủ y trả lời đúng sự thật: “Xem cách phối dược trên phương thuốc thì không có khả năng, hơn nữa một lần là ngoài ý muốn, nhưng nhiều lần thì không phải là ngoài ý muốn được..”
Mạc Thanh Lăng gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Thời Khanh Lạc lại chỉ vào gói thuốc mới mua, “Thạch thầy thuốc còn nói gói thuốc kia có râu nhân sâm nữa.”
Phủ y sửng sốt, cầm lấy nhìn kỹ rồi lại ngửi thử.